Chưa Từng Quên Nhau

Chương 34



Tưởng Vũ vội vã chạy tới, liền đụng ngay phải cảnh tượng lúng túng như vậy.

Ánh mắt anh ấy đảo qua đảo lại giữa Giang Nghiên và Nhan Yểu, sau đó cười hì

hì phá tan bầu không khí: “Trùng hợp ghê, hai người cũng uống rượu ở đây à? Ha

ha ha ha ha”

Ngồi trên sofa, Triệu Tiểu Du thấy Tưởng Vũ đột ngột xuất hiện, trên mặt hiện lên

vẻ kinh ngạc trong chốc lát, nhưng ngay sau đó lại nhớ đến vụ cãi nhau hồi chiều,

sắc mặt lập tức sa sầm, mở miệng nói: “Tưởng Vũ, anh theo dõi tôi đến đây đấy

à? Có tin tôi kiện anh tội bám đuôi không!”

Tưởng Vũ mặt mày cứng đờ, liền sải bước đến bên cạnh Triệu Tiểu Du, kéo cô

nàng vào lòng, nghiến răng ken két: “Đại tiểu thư à, căn bản không có cái tội bám

đuôi đó, được chưa? Em chắc chắn muốn nói chuyện luật pháp với một luật sư

à?”

Hai người bọn họ cãi qua cãi lại ở một bên, lại càng khiến bầu không khí phía bên

kia càng thêm trầm lặng.

Nhan Yểu ngồi trên sofa, nhìn người đàn ông cách đó không xa, không hiểu sao

lại không lên tiếng.

Ánh mắt anh trong bóng tối vẫn sáng rõ, như bốc lên ánh lửa, nơi ánh mắt quét

qua, dường như chỉ còn lại mỗi bóng dáng của cô.

Ánh mắt Nhan Yểu hơi trầm xuống, sau đó từ tốn đặt ly rượu trong tay xuống.

“Được”

Cô không nhanh không chậm đứng dậy, vừa định bước đi thì cổ tay đột nhiên bị

nắm chặt.

Nhan Yểu cúi đầu, phát hiện là Tần Chiêu đang giữ lấy tay mình.

“Nhan Yểu, chúng ta vẫn chưa bàn xong chuyện” Tần Chiêu vừa nói, vừa nắm

chặt cổ tay cô, mang theo ý không cho phép từ chối.

Ngay lúc Nhan Yểu định rút tay lại, thì người đàn ông khi nãy còn đứng cách ba

bước đã chẳng biết từ lúc nào đi đến bên cạnh cô, mạnh mẽ bóp lấy tay Tần

Chiêu, lạnh giọng mở miệng: “Tổng giám đốc Tần, hôm nay cũng muộn rồi, có gì

thì để vài ngày nữa nói tiếp”

Biểu cảm của Tần Chiêu dần sa sầm, nghiêng đầu chạm phải ánh mắt lạnh lẽo

của Giang Nghiên, trong đáy mắt lóe lên một tia hàn ý.

Cổ tay truyền đến từng cơn đau nhức, Giang Nghiên đang bóp đúng chỗ xương

mềm của anh ta, buộc anh ta phải buông tay khỏi Nhan Yểu.

Tần Chiêu giật mạnh tay mình lại, mày kiếm khẽ chau, sắc mặt càng lúc càng khó

coi.

“Đi thôi” Giang Nghiên vừa nói vừa tự nhiên nắm lấy tay Nhan Yểu, kéo cô đi

thẳng ra khỏi quán bar, bước chân vô cùng vững vàng nhưng lại ẩn chứa vài phần

gấp gáp.

Nhan Yểu bị dẫn đi, dĩ nhiên Triệu Tiểu Du cũng chẳng thể tiếp tục ở lại, thế là bị

Tưởng Vũ nửa kéo nửa ép rời khỏi đó, dọc đường vừa đi vừa lèm bèm, khiến Tần

Chiêu ngồi lại trên sofa càng thêm bực bội.

Đến khi cả bốn người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cơn giận trên mặt Tần

Chiêu rốt cuộc không còn giấu giếm, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Anh ta đưa tay cầm lại ly rượu, nhưng cổ tay vừa bị siết vẫn còn đau, đến sức

nâng ly cũng chẳng có.

Cúi đầu nhìn bàn tay đang run nhẹ của mình, ngay giây tiếp theo, anh ta đột nhiên

ném mạnh ly rượu xuống đất.

Rượu văng tung tóe, sàn nhà một mảnh hỗn độn, lẫn trong đó là những mảnh

thủy tinh vỡ vụn, như đang phơi bày tâm trạng dữ dội của người đàn ông.

Trong điệu nhạc sôi động và những vũ điệu cuồng nhiệt, động tĩnh nơi này dường

như chẳng hề gây chú ý với người xung quanh.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đáy mắt Tần Chiêu thoáng hiện lên một tia hận ý, nửa ngày

sau mới nghiến răng bật ra một câu: “Hứ, chẳng qua chỉ là một tên mọt sách,

không biết lượng sức”

.

Trên con đường vắng, chiếc Land Rover màu đen đang chạy đều đều.

Bên trong khoang xe, hai người im lặng không nói, bầu không khí yên ắng đến kỳ

lạ.

Nhan Yểu nhìn ra khung cửa sổ, ngắm những cảnh vật không ngừng lùi về phía

sau, trong đầu chợt hiện lên cảnh Giang Nghiên bảo muốn đưa cô về nhà khi nãy

trong quán bar.

Cô không tin mấy lời Tưởng Vũ nói.

Chiều nay Triệu Tiểu Du và Tưởng Vũ có một trận cãi vã nhỏ, sau khi Tần Chiêu

gọi điện xong thì không lâu sau Triệu Tiểu Du liền nhắn tin hẹn cô đi uống rượu,

thế là ba người vô tình tụ lại một chỗ. Việc Giang Nghiên xuất hiện ở quán bar,

tám chín phần là do Tưởng Vũ gọi đến. Còn Tưởng Vũ tìm được Triệu Tiểu Du

bằng cách nào thì không rõ.

Nói thật, khi Giang Nghiên xuất hiện trước mặt cô, cô thực sự rất bất ngờ, cũng

không nghĩ rằng sẽ có người xuất hiện trong quán bar, bắt quả tang cô tại trận rồi

nghiêm mặt bảo “muốn đưa em về nhà”.

Hành động của Giang Nghiên hôm nay, so với những mối quan hệ trước kia của

cô, quả thật đã vượt giới hạn. Thế nhưng chẳng hiểu sao, cô lại không cảm thấy

khó chịu với sự can thiệp ấy.

“Em đến bar làm gì vậy?”

Bất ngờ, người đàn ông đang ngồi sau tay lái cất tiếng, phá vỡ sự im lặng.

“Vậy sao anh lại ở bar?” Nhan Yểu nghiêng đầu nhìn Giang Nghiên bên cạnh.

Sắc mặt anh không dễ coi cho lắm, dưới vẻ ngoài có vẻ điềm tĩnh là những

đường nét gương mặt căng cứng, lộ ra vài phần giận dữ.

“Em bảo là có việc”

Người đàn ông cầm vô lăng đột nhiên siết chặt tay.

“Thì đúng là có việc thật, Tần Chiêu hẹn nói chuyện về dự án ở phía tây thành

phố. Bên họ định xây một khu phức hợp, muốn mời em góp vốn” Nhan Yểu nói

rồi chống tay lên thái dương, khóe môi khẽ nhếch, cười nhạt một tiếng: “Sao? Anh

không tin em à? Nên mới kéo theo Tưởng Vũ đến bắt gian?”

Két——

Lốp xe nghiến xuống mặt đường phát ra tiếng rít chói tai.

Chiếc Land Rover màu đen bị dừng lại ven đường, người đàn ông quay sang nhìn

Nhan Yểu bên cạnh, nghiêm túc mở miệng: “Nhan Yểu, anh không phải không tin

em, cũng không phải đến để bắt gian”

Vẻ mặt Giang Nghiên quá mức nghiêm túc, ánh mắt cháy bỏng khiến Nhan Yểu

hơi ngây ra.

Câu nói ban nãy của cô cũng chỉ là tiện miệng đùa một câu, không ngờ lại khiến

đối phương phản ứng mạnh đến thế.

Hai người mắt đối mắt, sự tĩnh lặng lần nữa bao trùm lấy cả hai, mà bầu không

khí thì phảng phất một cảm xúc trầm lặng khó gọi tên.

Rất lâu sau, người đàn ông mới chậm rãi thu lại ánh mắt, nhìn về phía cửa sổ, lần

nữa cất lời, giọng nói đã khôi phục lại sự bình thản.

“Anh chỉ hy vọng em có thể tránh xa anh ta một chút”

Giọng điệu anh rất nhẹ, không vui không giận, nhưng Nhan Yểu lại nghe ra được

một tia khẩn cầu nhàn nhạt trong đó.

Cô im lặng trong chốc lát, nhưng lại không lập tức đáp ứng lời anh.

“Dự án mà cậu ta nói, em thấy khá hứng thú”

Trên kính xe phản chiếu khuôn mặt người đàn ông, rõ ràng là biểu cảm vô cảm,

vậy mà lại toát ra vẻ thê lương nồng đậm.

Giang Nghiên không muốn để Nhan Yểu nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình, quá

mức đáng thương.

Rõ ràng là người hay tính toán so đo, vậy mà lại phải cố ra vẻ rộng lượng.

Thật sự rất mệt… rất mệt.

“Hồi trước ở trường, luôn có đủ loại tin đồn về hai người, mỗi lần chuông tan học

vang lên, bọn bạn học lại tụ tập bàn tán chuyện yêu đương của em và anh ta”

Trong khoang xe yên tĩnh, người đàn ông chậm rãi lên tiếng, kể lại những ký ức

thuộc về riêng anh.

“Mỗi lần tan học, anh luôn nhìn thấy em đi với anh ta và đám bạn của anh ta, cười

rất vui vẻ, ít nhất là còn vui hơn nhiều so với khi ở trường”

“Lúc đó anh nhát lắm, không dám chủ động nói chuyện với em, chỉ là quen thói

nhìn em từ xa, nghe mấy lời đồn về em” Giang Nghiên nói tới đây, như sực nhớ

ra điều gì, bật cười khẽ một tiếng, nhưng lại đầy bất lực: “Anh còn nhớ Tưởng Vũ

từng nói trước mặt anh rằng hai người trông rất xứng đôi. Dù lúc đó anh không

muốn thừa nhận, nhưng đúng là Tần Chiêu nhìn qua thì hợp với em hơn anh

thật”

Giọng điệu Giang Nghiên rất đỗi bình thản, như đang kể lại một chuyện chẳng

mấy liên quan, vậy mà không hiểu sao, lại như có một bàn tay siết chặt lấy tim

Nhan Yểu.

Tim nhói lên một chút chua xót, cô theo bản năng đưa tay sờ vào bao thuốc,

ngậm lên miệng rồi lại sực nhớ ra Giang Nghiên không chịu được mùi thuốc lá,

đang định bỏ xuống thì nghe người kia cất tiếng: “Em cứ hút đi, giờ anh quen rồi,

không bị sặc nữa đâu”

Bàn tay lơ lửng giữa không trung khẽ khựng lại, một lúc sau, cô vẫn lấy bật lửa

ra, “tách” một tiếng châm thuốc.

Cửa kính xe được hạ xuống, gió đêm lành lạnh táp vào mặt, thổi tan làn khói

trắng đang mờ mịt lan ra trong xe.

Ngón tay kẹp điếu thuốc vắt lên cửa sổ, trên con phố không bóng người, Nhan

Yểu nhìn ánh đèn đường vàng nhạt, mắt hơi nheo lại, như cũng đang nhớ về

những hồi ức cũ.

“Giang Nghiên, đôi mắt con người vốn không nhìn thấu sự thật” Nhan Yểu cất

giọng, “Có lúc cười chưa chắc là vui, khóc cũng không hẳn là buồn. Còn chuyện

giữa em và cậu ta, không giống như các anh tưởng tượng, chẳng có gì gọi là

xứng hay không xứng cả, chỉ là ôm nhau mà sưởi ấm thôi”

Người đàn ông khẽ cụp mắt xuống, bốn chữ “ôm nhau sưởi ấm” khiến trái tim anh

khẽ run lên.

Khi đó anh hoàn toàn không biết rốt cuộc Nhan Yểu đã trải qua những gì, thậm

chí đến tận bây giờ, anh cũng chưa từng thực sự hiểu cô.

Nghĩ lại thì có lẽ mười năm trước anh đúng là không xứng. Mà thậm chí đến cả

bây giờ cũng chưa chắc xứng.

Trong ký ức, anh luôn lặng lẽ dõi theo bóng lưng cô, vóc dáng mảnh mai mà đứng

thật thẳng, giữa dòng người tấp nập, cô lúc nào cũng đơn độc một mình, cô đơn

đến khiến người ta xót xa, nhưng lại mạnh mẽ đến mức chẳng gì có thể đánh

gục được.

“Nhan Yểu, hồi cấp ba em cảm thấy anh là người thế nào?” Giang Nghiên mở

miệng.

Nhan Yểu rít một hơi thuốc, trầm ngâm vài giây rồi đáp: “Học sinh giỏi”

Nghe đến đó, Giang Nghiên bất ngờ quay đầu, ánh mắt nhìn cô như mang theo

chút uất ức: “Lừa người, rõ ràng em thấy anh là mọt sách thì có”

Nhan Yểu đối diện với ánh mắt của anh, thần sắc có phần ngẩn ra, cả tay kẹp

điếu thuốc cũng ngừng lại.

Vài giây sau, Nhan Yểu “phụt” cười thành tiếng.

“Không phải mọt sách thì là gì?” Cô nói.

Thầm thương trộm nhớ cô suốt mười năm, không ngốc thì là gì?

Tiếng cười nhẹ của người phụ nữ vang lên bên tai, Giang Nghiên sững người một

chút, không hiểu sao, khi nghe cô thừa nhận chuyện đó, trong lòng lại chẳng buồn

chút nào, thậm chí sự thân mật trong lời nói của cô khiến vành tai anh bất giác đỏ

bừng.

Anh nghĩ, chắc là mình vô dụng quá rồi, đến mức bị gọi là mọt sách mà cũng thấy

vui.

Ngay giây sau, chỉ thấy Nhan Yểu ngồi ở ghế phụ bỗng đưa tay lên, đầu ngón tay

lướt qua thái dương của anh, cảm nhận được vài sợi tóc còn ẩm, giọng mang

theo chút bất đắc dĩ: “Sao tóc vẫn còn ướt thế này?”

“Lúc ra cửa vội quá” Giang Nghiên đáp, nghiêng đầu vô thức dụi nhẹ vào tay cô

như một chú mèo ngoan ngoãn.

“Mau lái xe đi, về sấy khô tóc, kẻo lại cảm lạnh”

Giang Nghiên nghe vậy, hàng mi khẽ run, ngẩng mắt nhìn cô, ánh mắt trở nên ấm

nóng, trong đó bập bùng ánh lửa khác thường, ngay cả giọng nói cũng mang theo

một tia ám muội khó phát hiện.

“Về chỗ em hay về chỗ anh?”

Bàn tay đang đặt trên trán anh của Nhan Yểu khựng lại trong giây lát, rồi đôi mắt

khẽ nhướn, ngón tay lần theo hàng chân mày anh đi xuống, lướt qua sống mũi

cao thẳng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mát lạnh, nhẹ nhàng ấn xuống một cái.

“Về chỗ anh”

Trong căn phòng yên ắng, tiếng máy sấy tóc vang lên rì rì.

Người phụ nữ quỳ gối trên giường, đầu ngón tay nhẹ nhàng luồn vào mái tóc của

người đàn ông, giúp anh sấy tóc.

Tóc của Giang Nghiên mềm hơn cô tưởng, hoàn toàn không giống chút nào với

vẻ ngoài lạnh lùng kia.

Chỉ sau vài lượt tay qua lại, tóc anh thực ra đã khô gần hết, giờ bật máy sấy lên

cũng chỉ là hong nốt chút hơi ẩm còn sót lại mà thôi.

Chẳng bao lâu sau, Nhan Yểu liền tắt máy sấy, cúi đầu khẽ ngửi mùi hương từ

mái tóc anh, là hương cỏ đuôi chuột.

“Anh thích mùi cỏ đuôi chuột à?” Giọng cô nhẹ nhàng vang lên, trong căn phòng

tĩnh lặng, câu nói ấy lại vô tình chạm tới phần tâm tư nhỏ bé trong lòng người đàn

ông.

Giang Nghiên ngồi bên mép giường, không nhìn thấy Nhan Yểu phía sau, nhưng

anh cảm nhận được nụ hôn cô đặt trên tóc mình, cả hơi thở khẽ khàng khi cô hít

sâu, từng lần một.

“Là hồi cấp ba, vô tình ngửi được” Giang Nghiên nói, hơi cúi đầu, mười ngón tay

đan chặt vào nhau, hai ngón cái khẽ cọ vào nhau đầy lúng túng. “Trên người em”

Ánh mắt Nhan Yểu khựng lại, nhớ ra đúng là hồi cấp ba, loại sữa tắm cô dùng có

mùi cỏ đuôi chuột mà cô rất thích, sau này vì đổi sang loại dưỡng ẩm tốt hơn nên

mới không dùng nữa.

Khóe môi khẽ nhếch, Nhan Yểu vòng tay từ sau ôm lấy cổ anh, đầu mũi từ mái

tóc anh trượt xuống cổ, rồi dọc theo đường cong đó chầm chậm đi xuống.

“Cả sữa tắm cũng là mùi này” Cô nói.

Đôi lúc, Nhan Yểu cảm thấy Giang Nghiên thật sự rất đáng yêu.

Lén lút làm mấy chuyện nhỏ sau lưng cô, thế mà chẳng dám mở miệng nói một

câu, cứ như một tên ngốc yêu cuồng si trong âm thầm.

Quả thật là một tên mọt sách, nhưng lại ngốc đến mức khiến người ta thấy vừa

buồn cười vừa mềm lòng.

Tấm lưng người đàn ông căng lên, cảm giác như có dòng điện chạy qua khi đầu

mũi Nhan Yểu lướt qua, khiến anh nổi cả da gà, sau đó là một trận nóng rát bùng

lên.

Ngay sau đó, anh cảm nhận được thứ gì đó mềm mềm áp lên cổ mình, kéo theo

đó là một trận đau nhói, rồi nhanh chóng lan ra thành cảm giác tê dại thấm từ

trong ra ngoài.

Đầu lưỡi cô lướt nhẹ qua da anh, còn bàn tay đang ôm lấy từ phía trước cũng

không chịu yên phận, lần xuống hàng nút áo, ngay trước mặt anh, cởi một nút, rồi

lại một nút nữa…

Hơi thở của Giang Nghiên bắt đầu loạn nhịp, hai tay đan chặt càng siết chặt hơn,

như thể không thể chống lại sự tấn công dịu dàng của cô, nhưng không hiểu sao,

trong thâm tâm anh lại không hề muốn cô dừng lại.

Trong đầu anh chợt vụt qua câu nói của Tưởng Vũ ở quán bar.

Anh nghĩ, có lẽ Nhan Yểu đúng là cần phải được “dạy dỗ” một trận.

Cổ áo đã bị kéo bung một mảng, đầu ngón tay cô lướt qua ngực anh không chút

cản trở, chạm trúng một chỗ nhạy cảm nào đó, liền dẫn đến một tiếng rên nghèn

nghẹn phát ra từ lồng ngực anh.

Nhan Yểu không hề có ý thu tay về, cả người đè sát lên lưng anh, thân thể hai

người kề sát lấy nhau, Giang Nghiên cũng có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ cơ

thể cô truyền qua.

Dù là qua lớp quần áo, cũng khiến người ta khó mà làm ngơ.

“Có phản ứng rồi à?” Nhan Yểu áp sát tai anh, hôn nhẹ lên vành tai nóng bỏng,

khẽ cười: “Là anh gọi em đến đấy, giờ đã không chịu nổi rồi sao?”

Giang Nghiên vẫn không lên tiếng, toàn thân cứng đờ như tượng đá.

Nhan Yểu vốn chỉ định trêu chọc anh chút thôi, thấy chọc cũng đủ rồi, định thu tay

lại, thì người đàn ông đang bất động nãy giờ lại đột ngột bắt lấy tay cô, ấn chặt

xuống chỗ khi nãy vừa chạm qua, không cho cô rút lại.

“Đừng đi” Anh nói.

Giọng anh khàn đục, mang theo âm sắc khêu gợi lười biếng.

Nhan Yểu khẽ sững người, cúi đầu nhìn người đàn ông trước mắt, cổ áo bị cởi

tung lộ ra gần như cả bờ vai, làn da trắng lạnh dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng

mờ mờ như ngọc, thật sự là…

Mỹ vị nhân gian.

Ánh mắt trầm xuống, Nhan Yểu nâng tay còn lại, nhẹ nhàng xoay mặt anh lại,

chạm vào đôi mắt ánh lên chút lấp lánh kia, khóe môi khẽ cong.

“Thầy Giang, lại muốn học cái mới rồi sao?”

Giang Nghiên mím chặt môi, như thể không chịu nổi ánh mắt cô, cụp mắt xuống,

khẽ “ừm” một tiếng.

“Học sinh giỏi xưa nay vẫn luôn ham học mà”

“Ồ?”

Nhan Yểu nâng cằm anh lên, đặt một nụ hôn nhẹ.

“Muốn học thì được thôi, nhưng trước tiên phải nghe lời em, biết chưa?”

Đôi môi cô lướt qua đường viền hàm sắc nét, rồi dừng lại trên yết hầu của anh,

mỗi từ nói ra đều kèm theo sự ma sát nhẹ nhàng trên làn da.

“Em chỉ dạy học sinh ngoan”

Lông mày Giang Nghiên khẽ nhíu lại, tay siết lấy tay cô càng lúc càng chặt…

“Được”

Giây tiếp theo, Nhan Yểu rút tay khỏi ngực anh, chân trần bước xuống giường,

đứng trước mặt anh.

Cô nắm lấy bàn tay nóng hừng hực của anh, dẫn anh luồn qua lớp áo, đặt lên

vòng eo mềm mại không khoảng cách, tay còn lại nâng cằm anh, ép anh phải nhìn

thẳng vào mình.

Trong phòng vang lên giọng nói mang mệnh lệnh của cô:

“Bước một, hôn em”

【Lời tác giả】

Tắt đèn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.