Chưa Từng Quên Nhau

Chương 51



Diễn biến quá bất ngờ, không ai ngờ rằng lùm xùm giữa Hạ Tử Hiên và Nhan Yểu

còn chưa lắng xuống thì lại bất ngờ nhảy ra thêm một “người thứ ba”, mà lại là

ảnh hậu nổi tiếng có danh tiếng không tệ trong giới – Hồng Xu Mẫn!

Ngay sau khi loạt ảnh nóng và đoạn ghi âm bị phát tán, chỉ trong vài phút, Weibo

như bị đánh úp, server suýt sập vì quá tải, độ hot nhanh chóng leo lên hạng

nhất, đè bẹp luôn từ khóa về Nhan Yểu và Hạ Tử Hiên.

Một đòn phản đòn khiến phòng làm việc của Hồng Xu Mẫn trở tay không kịp.

Không ai lường trước được lại lộ ra ảnh và đoạn ghi âm như thế. Dù có muốn

chối hay tẩy trắng, cư dân mạng đâu phải ngu, mà internet cũng đâu phải không

có trí nhớ.

Hot search bị gỡ hai lần, nhưng chưa được bao lâu đã lại quay về bằng một hình

thức hay từ khóa mới. Chính việc gỡ bài liên tục này càng như đổ thêm dầu vào

lửa, khiến dân mạng càng tin chắc hình ảnh và ghi âm là thật.

Ngay lúc ấy, một bài đăng của Hạ Tử Hiên đã đẩy sự việc lên đến đỉnh điểm!

Thời nay, hiếm có nghệ sĩ nào dám nhắc đến chuyện “quy tắc ngầm” ở nơi công

khai, dù trong lúc làm việc có chịu bất công đến mấy cũng sẽ chọn nhẫn nhịn nuốt

vào trong. Dù sao thì mối quan hệ lợi ích trong giới giải trí vô cùng rối rắm, cuối

cùng vẫn là do giới tư bản chi phối, đắc tội không nổi, chịu thiệt cũng chỉ có thể

nhịn.

Thế mà giờ đây, chỉ một bài đăng của Hạ Tử Hiên đã khiến Weibo như bùng nổ,

náo loạn y như một vở đại kịch huyền huyễn, khiến dân tình ăn dưa phải trố mắt

ngoác mồm!

Thì ra chuyện giữa cậu ta và Nhan Yểu là giả? Người dùng “quy tắc ngầm” với Hạ

Tử Hiên lại chính là ảnh hậu Hồng?!

【Tuyệt rồi, cái diễn biến này là gì vậy?! Tôi đang xem bản đời thực của drama

giới giải trí à?】

【Hồng Xu Mẫn á?? Đùa à, bả từng lên phỏng vấn công khai phản đối “quy tắc

ngầm” đó! Vậy mà giờ chính bà lại chơi chiêu này?】

【Tôi có bạn làm trong giới nói lâu rồi, bả là loại hai mặt. Nhưng mà phía sau bả

mạnh, thêm đội PR làm việc quá tốt, nên mới giữ được cái nhân thiết bạch liên

hoa chăm chỉ nhiều năm như vậy】

【Ảnh chắc là thật nhỉ? Mặt giống y chang, mấy cái nốt ruồi cũng khớp hết, rửa

kiểu gì được đây?】

【Sốc thật đấy, cái đoạn ghi âm nghe mà muốn nôn. Mấy bà lớn tuổi không chịu

nổi cô đơn hay gì vậy? Kim chủ của Hồng Xu Mẫn có biết bà ta đang bao trai trẻ

không?】

Dư luận trên mạng bùng cháy như lửa rừng, không thể kiểm soát nổi. Weibo cật

lực khóa tài khoản có ngôn từ quá khích, nhưng khóa cái này thì cái khác mọc lên

như nấm, hoàn toàn không thể dập nổi sóng.

Thậm chí mấy ảnh chụp màn hình lúc tài khoản bị cấm còn lan rộng khắp nơi, lại

càng khiến dân mạng tin chắc rằng chuyện “quy tắc ngầm” này là thật trăm phần

trăm.

Sáu giờ rưỡi, phòng làm việc của Hồng Xu Mẫn đăng thông cáo, chỉ trích Hạ Tử

Hiên vu khống bịa đặt, tuyên bố sẽ kiện theo pháp luật. Đồng thời tuyên bố ảnh và

ghi âm trên mạng đều là hàng giả, người trong đó không phải Hồng Xu Mẫn.

Chỉ là thông cáo kiểu này, dân mạng sớm đã quen mặt, phản ứng đa phần là bình

luận châm chọc đá xoáy phía dưới.

Hạ Tử Hiên bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Dù danh tiếng của Hồng Xu Mẫn những

năm gần đây đã có phần lung lay, nhưng cũng có người nghi ngờ Hạ Tử Hiên

đang cố gắng dẫm lên bà ta để leo lên.

Tất nhiên, Hạ Tử Hiên lăn lộn trong giới không phải ngày một ngày hai, rất rõ

rằng vạch trần chuyện này sẽ khiến mình bị kéo vào vòng xoáy dư luận, bị nghi

ngờ, bị công kích. Nhưng cậu ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, còn giữ lại không ít bằng

chứng để làm đường lui.

Loạt ghi âm lúc hai người hẹn hò lần lượt được tung ra, trong đó không thiếu

những lời như “Nếu cậu làm tốt, tôi sẽ giúp cậu tranh được đại ngôn bên D” Dù

đã được cắt ghép, dễ bị nghi ngờ, nhưng việc “quy tắc ngầm” thì không chối

được.

Hồng Xu Mẫn không ngờ Hạ Tử Hiên lại còn giữ đòn sát thủ này. Tạm thời không

tìm ra bằng chứng phản bác, bà ta chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay chịu trận.

Trên mạng thì náo loạn như thế, vậy mà chỉ trong vài tiếng đồng hồ, cái tên Nhan

Yểu từng đứng top hot search giờ chẳng còn ai nhắc đến, thi thoảng lắm mới có

vài bình luận dính líu thì toàn là lời xin lỗi.

Trời sụp tối, trên mạng vẫn còn ầm ĩ.

Trong căn hộ yên tĩnh, người đàn ông ngồi một góc lặng lẽ cầm điện thoại, đọc

trọn vẹn vở kịch dưa bở vừa rồi từ đầu đến cuối.

Nhan Yểu ngồi ở đầu kia sofa, ánh mắt dừng trên góc nghiêng sắc sảo của Giang

Nghiên, thấy anh khi thì giãn mày, khi thì khẽ nhíu mày, cô bỗng thấy thú vị.

Một lúc sau, điện thoại trong túi cô rung lên, là A Mỹ nhắn: “Mọi việc đã xử lý

xong”

Ánh mắt cô trầm xuống, chẳng hề có vẻ gì là vui mừng.

Cô xưa nay không thích tranh đấu sống mái với người khác, luôn giữ nguyên tắc

“người không phạm ta, ta không phạm người”. Mười năm trôi qua, khí huyết nóng

nảy thuở thiếu niên cũng đã tan gần hết. Gặp lại Hồng Xu Mẫn tuy chán ghét,

nhưng cô vốn chẳng định tính sổ chuyện xưa. Thế mà không ngờ, cô đã không

chủ động gây sự, đối phương lại dám mò tới gây chuyện trước.

Cô là kiểu người có thù tất báo. Nếu Hồng Xu Mẫn dám bước tới khiêu khích một

tấc, cô chắc chắn sẽ tặng lại một thước.

Cất điện thoại vào túi, Nhan Yểu nghiêng đầu nhìn thấy Giang Nghiên vẫn đang

lướt Weibo, không nhịn được đá nhẹ lên chân anh, bật cười: “Đọc xong hết

chưa?”

Ngón tay đang trượt màn hình của Giang Nghiên khựng lại, nhàn nhạt “ừ” một

tiếng.

Chưa kịp phản ứng, một mùi hương quen thuộc phả vào cánh mũi, đối phương đã

rút mất điện thoại khỏi tay anh.

Giang Nghiên vô thức nghiêng đầu, vừa ngẩng lên đã đối diện một gương mặt

gần ngay trước mắt, thoáng ngẩn người, con ngươi hơi run rẩy, cả hơi thở cũng

lệch nhịp.

Bầu không khí giữa họ như viên kẹo nhân lỏng vừa vỡ tung, ngọt ngào đầy xao

động.

Nhan Yểu một chân quỳ lên sofa, tay trái chống vào phần tựa sau lưng anh, tay

kia cầm điện thoại của anh, cúi người tới gần, gần đến mức chỉ cần nhích thêm

chút nữa là hai chóp mũi sẽ chạm nhau.

“Giờ anh có thể trả lời câu hỏi của em chưa?”

Giang Nghiên ngẩn người nhìn cô gái trước mặt. Mắt cô như mắt mèo mang nét

cười, có chút lẳng lơ, khóe môi cong cong khiến người ta tim ngứa ngáy.

Anh nuốt khan một cái, vươn tay muốn lấy lại điện thoại, nhưng Nhan Yểu lại

không chịu buông, ánh mắt đầy trêu chọc khiến anh thấy lòng xao động khó bình.

“Có quay lại không?” Cô hỏi lần nữa.

Hơi thở hòa quyện, nhiệt độ dần tăng, vậy mà đầu óc Giang Nghiên lại bất ngờ

tỉnh táo.

“Nhan Yểu, em yêu tôi rồi à?” Anh hỏi cô, giọng nói vô cùng nghiêm túc.

Nhan Yểu dường như không ngờ anh lại hỏi câu đó. Im lặng một lát rồi đáp:

“Giang Nghiên, em không biết thế nào mới gọi là yêu. Nhưng em thật lòng muốn ở

bên anh”

Giang Nghiên nhìn vào mắt cô, trong con ngươi xinh đẹp ấy là ánh sáng kiên

định.

Anh siết tay, giật lại điện thoại, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Chưa đủ. Như vậy vẫn chưa đủ.

Anh muốn cô không chỉ là “muốn thử”, mà là toàn tâm toàn ý. Muốn cô tràn ngập

hình bóng anh, vì anh mà cười, vì anh mà khóc, vì anh mà phát điên…

Ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, bên trong cuộn trào thứ cảm xúc cô chưa từng

thấy, như xoáy nước ngầm giữa đại dương, bề ngoài lặng yên, nhưng cực kỳ

nguy hiểm.

“Muốn đến mức nào?”

Giọng người đàn ông hơi khàn khàn, giữa căn phòng yên tĩnh lại mang theo vài

phần dụ dỗ mơ hồ.

Ánh mắt Nhan Yểu trầm xuống, như cảm nhận được học sinh ngoan nhà mình

dạo này bắt đầu hư rồi. Giống như một nhành hoa đào thuần khiết bị đưa xuống

hầm rượu, đang dần dần mục nát, thế nhưng lại toát lên một hương thơm dịu

dàng như rượu cũ lâu năm.

“Em vì anh mà nhận công việc này, anh nói xem muốn đến mức nào?”

Vừa nói, tay cô nhẹ nhàng lướt qua hàng chân mày anh, rồi nâng mặt anh lên,

đầu ngón tay khẽ cảm nhận làn da ấm nóng dưới ngón tay mình.

Bầu không khí ám muội trong phòng dần dần lên men, tỏa ra thứ hương vị nồng

nàn khiến người ta say chếnh choáng.

Giờ phút này, người đàn ông đã cởi áo khoác, chỉ còn lại một chiếc áo thun rộng

rãi khoác trên người, càng làm nổi bật nét trẻ trung. Cổ áo tròn để lộ xương quai

xanh rõ nét, không đến mức mảnh mai như phụ nữ nhưng lại mang theo một vẻ

quyến rũ đầy nam tính.

Làn da trắng lạnh dưới ánh đèn lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt. Người đàn ông

dùng gương mặt có vẻ lạnh lùng đó nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu bóng

dáng cô, ánh nhìn tràn đầy yêu thương, nhưng không hiểu sao lại không còn đơn

thuần như thuở ban đầu.

Nhan Yểu hiểu quá rõ, gương mặt này lúc động tình thì quyến rũ thế nào, thân thể

này trên giường cuồng nhiệt ra sao, làn da này khi dính lên vết hôn mang sắc

hồng phấn thì đẹp đến mức nào.

Cô từng nghĩ anh là một người khô khan, mọt sách thì có thể chơi được bao

nhiêu trò? Nhưng không ai ngờ được, người đàn ông này lại khiến cô đắm chìm

đến mức không dứt ra nổi.

“Nhan Yểu, em có biết suốt mười năm đó, tôi đã nhớ em như thế nào không?”

Giang Nghiên đưa tay phủ lên mu bàn tay cô, bàn tay khô ráo và ấm áp giữ chặt

lấy tay cô trong lòng bàn tay mình. Đầu ngón tay anh lướt qua móng tay cô, men

theo từng đốt ngón xương gầy mảnh trượt xuống, lặng lẽ vuốt ve, chậm rãi mà ám

ảnh.

Giang Nghiên nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói trầm thấp mang vẻ điềm đạm,

nhưng từng chữ lại ẩn chứa những ẩn ý không tên: “Biết bao đêm, đầu óc như bị

ma nhập, cứ không ngừng nhớ lại thời cấp ba của em, từng chi tiết cứ rõ mồn một

hiện về. Cảm giác đó giống như ngứa ngáy từ trong xương tuỷ, đến cào rách da

thịt cũng chẳng thể dịu bớt”

Hơi thở Nhan Yểu khựng lại, ánh mắt bị hút vào đôi mắt anh như bị rơi vào một

cái hố đen mất hồn, cũng mất luôn lý trí.

Hơi ấm truyền qua mu bàn tay khiến cô bừng tỉnh, nhưng Nhan Yểu không rút tay

lại, chỉ lặng lẽ cảm nhận hơi nóng trong lòng bàn tay anh, cũng như cảm nhận sự

cố chấp cháy âm ỉ trong tình cảm của anh.

Tình yêu thời thiếu niên luôn là âm thầm, chẳng cần ngôn từ mà vẫn đậm sâu đến

mức mãnh liệt. Mười năm xuân thu khổ đợi khiến thứ tình yêu ngây ngô kia lặng

lẽ chuyển thành một loại chấp niệm nhuốm màu cực đoan.

Nhan Yểu từng nghĩ mình đủ hiểu lòng người, đủ nhìn thấu thứ tình cảm giữa

nam và nữ. Nhưng kể từ ngày Giang Nghiên chủ động đề nghị chia tay, cô mới

thấy mình nhìn không rõ nữa, không rõ tình yêu vốn tưởng lãng mạn thực ra tàn

nhẫn đến nhường nào, không rõ suy nghĩ của anh, không rõ cả thứ tình cảm anh

dành cho mình rốt cuộc là gì.

Cô không lên tiếng, trong phòng khách chỉ còn vang vọng giọng anh đều đều, như

đang kể lại một chuyện cũ chẳng có gì đặc biệt.

“Sau khi ở bên nhau rồi, tôi đã có hàng vạn lần muốn nhốt em lại bên cạnh mình,

muốn giam em vào chiếc lồng chỉ mình tôi có thể thấy, muốn ánh mắt em vĩnh

viễn chỉ nhìn thấy tôi” Giang Nghiên vừa nói, động tác ve vuốt dịu dàng ban nãy

bỗng ngưng bặt, sau đó bất ngờ siết chặt tay cô trong lòng bàn tay, cả giọng

nói cũng bắt đầu lạnh dần đi: “Nhan Yểu, có những thứ giả vờ được một lúc,

nhưng không giả vờ được cả đời”

“Tôi không muốn biến thành kẻ điên”

Giang Nghiên buông tay cô ra từng chút một, rồi chậm rãi thả tay xuống.

Nhan Yểu thấy anh rũ mi, ánh mắt cô cũng theo đó mà hạ xuống, nhìn thấy bàn

tay thon dài gầy gò ấy đang rút lại, không hiểu sao tim cô bất chợt thắt lại, theo

phản xạ nắm lấy tay anh.

“Anh cho rằng em chỉ nổi hứng nhất thời” Nhan Yểu siết lấy cổ tay anh, hành

động giống như cảnh cáo nhưng cũng ẩn chứa một sự căng thẳng chưa từng có:

“Những gì em nói, em sẽ dùng hành động chứng minh. Nhưng em cũng muốn anh

hiểu rõ một điều rằng anh là của em”

Nhan Yểu buông cổ tay anh ra, đột ngột kéo cổ áo anh xuống, để lộ hình xăm trên

làn da.

“Trên người anh có tên em. Anh không thể nhốt em lại, không thể giam cầm em.

Nhưng anh có thể vì em mà phát điên”

Lời cô nói quá ngang ngược, giọng điệu vô lý lại ngạo mạn, nhưng khi kết hợp với

gương mặt lạnh lùng đó thì lại giống như một vị vương giả đứng trên cao, khiến

người ta không thể không phục tùng.

“Và em sẽ dạy dỗ anh cho ra hồn”

Nhan Yểu vừa dứt lời, nhẹ nhàng cúi xuống, dưới ánh mắt của anh, hôn lên hình

xăm màu lam thẫm kia.

Chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ, vậy mà trái tim Giang Nghiên lại lập tức nóng hầm

hập.

Anh vô thức đưa tay lên, nắm lấy bả vai cô, ngăn cản động tác ngày càng táo bạo

của cô.

“Em biết mình đang làm gì không?” Giọng anh khàn hẳn đi, mang theo một tia run

rẩy.

Nhan Yểu nhướng mày, đối diện với đôi mắt đen sẫm như muốn nhỏ ra mực của

Giang Nghiên, khẽ cong môi: “Em đang theo đuổi anh, đang dụ dỗ anh, đang

tuyên bố chủ quyền”

Yết hầu Giang Nghiên khẽ trượt, cau mày, nhưng trái tim lại càng thêm nóng rực:

“Có ai theo đuổi người ta như em không?”

Nhan Yểu buông cổ áo anh ra, cười càng thêm rực rỡ: “Lần đầu mà, không có

kinh nghiệm”

Nói rồi, cô nửa quỳ, người lại dịch sát thêm một chút, môi khẽ chạm đến vành tai

anh, thì thầm: “Hay là anh dạy em đi?”

Cơ thể Giang Nghiên hơi căng lại, không khí xung quanh dường như cũng trở nên

dính dáp.

Ngay lúc ấy, tay anh siết chặt vai cô, trong chớp mắt, hai người hoán đổi vị trí,

Nhan Yểu bị anh đè xuống sofa, còn Giang Nghiên chống hai tay bên tai cô, tấm

lưng rộng lớn chắn hết ánh đèn phía trên, bao trùm cô vào bóng tối, cũng là thế

giới riêng của anh.

“Phải như thế này mới đúng” Giang Nghiên khẽ nói, ánh mắt sâu hun hút mang

theo khí thế hiếm thấy.

Anh mới là người nên chủ đạo, chứ không phải như ban nãy bị cô dắt mũi dẫn

đường.

Nhan Yểu nhướn mày, khẽ vòng tay ôm cổ anh, mỉm cười thoải mái: “Được thôi,

anh muốn làm gì em cũng được”

Vừa nói, cánh tay cô càng siết chặt, khoảng cách giữa hai người ngày một gần,

môi gần như chỉ cách nhau một lóng tay.

Giây tiếp theo, anh nghe thấy cô dùng giọng khẽ khàng thốt ra: “Chơi em cũng

được”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.