Biệt thự nhà họ Tần.
Hồng Xu Mẫn sắc mặt trắng bệch quỳ rạp trên sàn, hoàn toàn mất sạch cái dáng
vẻ kiêu hãnh ngày thường của một ảnh hậu, nhếch nhác chẳng khác nào con chó
nhà bị đuổi đi.
Bà ta níu chặt ống quần của người đàn ông trung niên bên cạnh, nước mắt lã chã,
giọng cầu xin run rẩy: “Chủ tịch Tần, tất cả đều là người ta gài bẫy hãm hại em!
Anh phải tin em… trong lòng em chỉ có anh, sao em có thể làm ra chuyện đó với
người khác chứ?!”
Người được gọi là “Chủ tịch Tần” sắc mặt âm trầm. Lúc này, dù đối diện với dáng
vẻ hoa lê đẫm mưa của Hồng Xu Mẫn, trong lòng ông ta cũng chẳng gợn chút
thương hại, ngược lại còn thấy bực bội hơn.
Tần Giáng đã sống gần sáu mươi năm, chưa bao giờ nghĩ có người dám cắm cho
mình cái mũ xanh!
Trước đây ông ta biết rõ Hồng Xu Mẫn đã từng qua tay không ít người, nhưng ít
nhất bà ta biết điều, biết chừng mực, lại giỏi lấy lòng, nên ông ta mới chịu nuôi ở
bên. Không ngờ con đàn bà này lại có hai bộ mặt, trước mặt ông thì dịu dàng
đoan trang, sau lưng lại dám bao nuôi đàn ông khác?! Coi ông ta là khỉ mà
đùa, là thằng ngu mà vắt kiệt à?!
Phải biết rằng, Tần Giáng đã bỏ không ít tâm sức vào Hồng Xu Mẫn. Trong giới,
ai nuôi được “chim hoàng yến” càng nổi danh, càng chứng tỏ thực lực của kim
chủ. Với danh vị ảnh hậu, diễn xuất và danh tiếng đều song hành, Tần Giáng
thậm chí còn từng dẫn bà ta dự tiệc xã giao. Giới thượng lưu đều ngầm hiểu mối
quan hệ này. Thế mà bây giờ Hồng Xu Mẫn bị khui ra bê bối kiểu này, chẳng phải
là đang làm ông ta mất mặt ngay trước bàn dân thiên hạ sao?!
“Cút! Con tiện nhân này!” Tần Giáng đá mạnh, hất văng người phụ nữ dưới chân.
Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của bà ta lúc này, ông ta chẳng có lấy nửa phần thương
hại, chỉ càng thêm ghét bỏ: “Hồng Xu Mẫn, cô không nghĩ xem vị trí hôm nay của
cô là nhờ ai mà có sao?!”
“Chủ tịch Tần, em biết sai rồi! Em thật sự sai rồi! Xin anh cho em một cơ hội…
tấm ảnh đó không phải em! Em bị hãm hại!”
Bà ta không ngừng cầu xin, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Thứ gọi là kiêu ngạo
hay tôn nghiêm, một khi đứng trước danh lợi, đều bị giẫm thành bùn nhão.
Tần Giáng nói không sai, cái vị trí hiện tại của bà ta là giẫm lên từng người đàn
ông mà có được. Bà ta biết rất rõ, diễn xuất của mình tuy không tệ, nhưng so với
những nghệ sĩ thực lực thật sự thì còn kém xa. Khuôn mặt này lúc trẻ còn chút
vốn liếng, nhưng năm tháng chẳng nương tay, nhan sắc xưa đâu so được với
đám tiểu hoa mới nổi. Bà ta biết rõ mình thắng ở đâu, nên bao năm qua mới leo
được đến địa vị này, hoàn toàn nhờ vào trò lấy lòng đàn ông.
Tần Giáng là con mồi mà bà ta hao tâm tốn sức gần nửa năm mới bu bám được,
và tám phần cổ phần của phòng làm việc đứng sau lưng bà ta là thuộc về ông ta.
Bề ngoài Hồng ảnh hậu hào quang rực rỡ, thực chất chỉ là con rối trong tay vốn
liếng. Mà nay, Tần Giáng đã chán, bà ta thành quân cờ bỏ đi, vụ này nếu không
xử lý được, e rằng sau này cái tên Hồng Xu Mẫn sẽ bị xóa khỏi giới giải trí.
Bà ta đã quen với ánh đèn và tiếng vỗ tay, sao có thể cam lòng rơi vào bình
phàm?!
“Cút! Cút ngay! Tao ngủ với mày từng ấy lần, mày tưởng tao không nhận ra mày
à?!” Tần Giáng giận tím mặt, bình tĩnh thường ngày mất sạch, mặt mày dữ tợn,
khiến mấy người giúp việc nép ở góc tường cũng run rẩy không dám thở mạnh:
“Còn dám lừa tao? Mẹ kiếp, tưởng mình là cái giống gì?!”
Tiếng gầm của ông ta vang dội khắp sảnh biệt thự, khàn đặc đến rợn người.
Ông ta giận dữ chộp lấy ly thủy tinh trên bàn, ném mạnh xuống nền. Tiếng
“choang” chát chúa vang lên, mảnh vỡ văng tứ tung, cắt một đường dài rớm máu
trên mu bàn tay người phụ nữ.
Đúng lúc ấy, cửa lớn biệt thự bật mở từ bên ngoài.
Tần Chiêu mặc âu phục thẳng thớm, chậm rãi bước vào. Vừa nhìn thấy cảnh
tượng trong phòng, khóe môi anh ta cong lên một nụ cười giễu cợt.
Anh ta ung dung cởi áo vest, đi thẳng đến sô-pha, thong thả ngồi xuống, rút hộp
thuốc, châm một điếu, trong mắt toàn là vẻ mỉa mai: “Sôi động thế?”
Tần Giáng thấy thái độ của đứa con trai, sắc mặt càng thêm khó coi.
Ông ta vốn chẳng ưa gì đứa con này. Giờ quyền điều hành Tần thị đã nằm trong
tay anh ta, ông ta làm cha cũng chẳng can thiệp được bao nhiêu. Nếu không phải
còn nắm chút cổ phần trong công ty, e là anh ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ cha
con.
“Hồng Xu Mẫn, chuyện trước đây tao bỏ qua. Giờ lập tức biến khỏi mắt tao! Nếu
còn dám vác mặt đến đây, đừng trách tao quên sạch tình cũ” Tần Giáng nói xong,
cố lấy lại vẻ bình tĩnh, dù gì đứng trước người con trai hơn mình trăm bậc, ông ta
cũng không muốn mất mặt thêm.
Hồng Xu Mẫn vẫn ngồi đó ôm mặt khóc, không biết là tuyệt vọng thật hay chỉ
dùng nước mắt để câu lấy hy vọng cuối cùng.
Nhưng đàn ông nhà họ Tần đều là hạng máu lạnh. Tần Giáng nghe tiếng khóc
yếu ớt kia chỉ càng thấy chướng tai, song không muốn mất khống chế trước mặt
con trai nên lạnh mặt bỏ đi.
Phòng khách rộng lớn giờ chỉ còn lại Tần Chiêu, Hồng Xu Mẫn và đám giúp việc
giả mù giả điếc.
Tần Chiêu rít một hơi thuốc, cúi mắt nhìn người phụ nữ thảm hại cách đó không
xa, giọng cười lạnh: “Tôi nói rồi, đừng chọc vào Nhan Yểu. Muốn động đến cô
ấy… bà nghĩ bà xứng chắc?”
Ánh mắt, giọng điệu khinh khỉnh của anh ta giẫm nát chút tự tôn còn sót lại của bà
ta.
Tần Chiêu đứng dậy, bước đến trước mặt, khom người như để nhìn kỹ bộ dạng
bết bát này. Tàn thuốc rơi xuống, trúng ngay móng tay từng được vẽ cầu kỳ,
làm cháy xém hoa văn tinh xảo.
“Đó gọi là báo ứng” Đôi mắt anh ta hơi nheo lại, giọng nói mang kịch độc: “Mười
năm rồi vẫn chẳng khôn hơn, trước là bố Nhan Yểu, giờ lại đến thằng già này.
Chút vốn liếng ngủ mà có, bà cũng dám đem ra đấu với cô ấy? Mơ hão”
Hồng Xu Mẫn ngẩng phắt đầu, đôi mắt đỏ ngầu trừng anh ta: “Cậu đắc ý cái gì?
Bênh cô ta thì sao? Chung quy cậu cũng chỉ là thằng đàn ông cô ta vứt bỏ thôi!”
Cảm thấy vẫn chưa đủ chua cay, bà ta nói tiếp: “Tôi nghe nói bây giờ cô ta đang
quấn quýt với một tên giáo sư đại học, tình cảm mặn nồng lắm. Người phụ nữ cậu
trăm phương ngàn kế muốn có, vốn dĩ chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái!”
Bốp!
Câu nói đó hoàn toàn chọc giận Tần Chiêu. Anh ta lạnh mắt, vung tay tát thẳng
mặt bà ta.
“Bà là cái thá gì? Trước đây chẳng qua thấy bà là con chó mà thằng già kia nuôi,
tôi mới nể mặt cho bà chút thể diện, chứ thật sự tưởng tôi không biết mấy trò lén
lút bà đã làm sao?”
Bên cạnh Hồng Xu Mẫn từ sớm đã có tai mắt do anh ta sắp xếp, nên sớm biết
những trò bôi nhọ trên mạng trước đó là ai giật dây. Tần Chiêu ngay từ đầu cũng
đã nghe phong thanh, lại càng không tin chỉ dựa vào thứ hàng kém kia mà có thể
dụ dỗ được Nhan Yểu. Giờ thì chính Hồng Xu Mẫn lại tự mình lật thuyền trong
mương, tất nhiên khiến Tần Chiêu hả dạ vô cùng.
Tần Chiêu không phải không biết, gương mặt của Hà Tử Hiên kia có vài phần
giống với mình, nên khi biết hai người từng lên giường, anh ta chỉ thấy ghê tởm.
Đến tận giờ này anh ta vẫn chưa ra tay, chẳng qua là hiểu rõ với tính cách của
Nhan Yểu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua. Và quả nhiên, hôm nay đã có hành
động đáp trả.
Nhưng Tần Chiêu không ngờ, Hồng Xu Mẫn lại chẳng biết điều đến vậy, còn dám
lấy chuyện của Nhan Yểu ra chọc tức anh ta.
“Ồ, nổi giận như thế này… chắc là bị chọc trúng chỗ đau rồi chứ gì?” Hồng Xu
Mẫn che bên má đau rát của mình, nét mặt càng thêm âm hiểm độc ác, “Tần
Chiêu, cậu có biết không? Tôi cố ý tìm một thằng đàn ông có sáu phần giống cậu
để đi quyến rũ cô ta, thế mà cô ta đến liếc mắt một cái cũng không buồn nhìn! Cô
ta đã sớm chẳng còn hứng thú với cậu rồi, những gì cậu đang làm vì cô ta bây
giờ… chẳng qua chỉ là tự mình đa tình mà thôi!”
Bốp!
Lại thêm một cái tát chát chúa.
Bị liên tiếp tát hai cái, khóe miệng Hồng Xi Mẫn đã ngập tràn vị máu tanh. Mái
tóc rối bù che khuất gương mặt nhếch nhác, cũng che đi tia hung ác và sát khí
trong mắt bà ta.
“Xem ra cái miệng này của bà đúng là chẳng biết ăn nói” Người đàn ông đứng
dậy, vứt tàn thuốc xuống ngay trước mặt bà ta, rồi nhấc chân dẫm nát.
“Đã vậy thì từ nay đừng mở miệng nói chuyện nữa”
Nói đoạn, người hầu đứng ở góc phòng như nhận được ám hiệu của Tần Chiêu
liền vội bước lên, mặc cho Hồng Xu Mẫn giãy giụa, lôi thẳng bà ta ra ngoài.
Trong tiếng chửi rủa của người phụ nữ, ánh mắt Tần Chiêu tối lại, đường nét
gương mặt càng thêm lạnh lùng, sâu trong mắt lóe lên thứ sát khí quyết liệt như
muốn nuốt trọn con mồi.
Thứ Tần Chiêu muốn, chưa từng có chuyện để vuột khỏi tay.
–
Đêm đó, mặc cho Nhan Yểu hết lần này tới lần khác khiêu khích, Giang Nghiên
vẫn không hề động tới cô.
Giang Nghiên hiểu, Nhan Yểu là một yêu tinh, cơ thể cô mê hoặc tới mức chỉ cần
chạm một lần là sẽ nghiện.
Trời biết anh đã phải gồng mình đến thế nào mới kiềm chế được. Đêm chia tay
ấy, anh đã dùng hết sức để chiếm lấy cô, và cũng dùng hết sức để rời đi. Anh rõ
hơn ai hết, một khi mình lại sa vào lần nữa, muốn khống chế bản thân là điều gần
như không thể, đến lúc đó chắc chắn sẽ lại bị Nhan Yểu dắt mũi.
Người thông minh thì biết kiên định, có bản lĩnh, và sẽ không để nhất thời bị lợi
ích trước mắt làm mờ lý trí.
Nhưng trước sự dụ dỗ cố ý của Nhan Yểu, Giang Nghiên thực sự không bình tĩnh
như vẻ ngoài. Khi nghe cô nói câu đó, anh liền hung hăng hôn lên môi cô, kéo lấy
đầu lưỡi quấn chặt, cuồng nhiệt như cơn giông bão bất chợt, không để đối
phương kịp thở.
Giang Nghiên biết, so về kỹ xảo, anh chẳng có chút phần thắng nào trước Nhan
Yểu, nên mỗi lần đều chỉ biết dốc hết sức, ở trên giường là vậy, ngay cả khi hôn
cũng thế. Anh không cam chịu bị xếp chung hàng với những kẻ tầm thường trước
đây, mà muốn trở thành người duy nhất, để mỗi khi cô nhớ tới, cả cơ thể lẫn trái
tim đều rung động.
Lúc này, lợi thế về sức bền cuối cùng cũng có đất dụng võ. Mãi cho đến khi Nhan
Yểu rời đi, ngoài đôi môi bị hôn đến sưng mọng, thì dư vị run rẩy và kích thích còn
vương lại tận sâu nơi linh hồn cô, vẫn chưa tan hẳn.
Từ hôm đó, vai trò “người theo đuổi” của Nhan Yểu mới bắt đầu có chút dáng
dấp.
Cô chủ động nhắn tin cho Giang Nghiên nhiều hơn, cũng sẽ hẹn anh ra ăn cơm.
Tất nhiên, Giang Nghiên bây giờ đã khôn khéo hơn, biết thế nào là tiến thoái đúng
lúc. Nếu như trước đây lúc yêu nhau, anh luôn trả lời tin nhắn ngay lập tức, thì
giờ lại bắt đầu giở chút mánh khóe: thỉnh thoảng cố tình để vài phút sau mới trả
lời, rồi bịa ra một lý do cho hợp lý.
Nhan Yểu hiểu thừa những chiêu này, nhưng cũng chẳng định vạch trần. Đôi khi
nhìn anh diễn trò, cô còn thấy thú vị.
Về chuyện trên mạng, Giang Nghiên không hỏi thêm, anh có thể đoán được vài
phần, còn những chi tiết nhỏ thì chẳng cần biết tường tận.
Hồng Xu Mẫn đã hoàn toàn tiêu đời. Bị Tần Giáng bỏ rơi, bà ta giờ chẳng khác
nào củ khoai bỏng tay. Giới giải trí ai cũng biết mối quan hệ giữa bà ta và Tần
Giáng, nên chẳng ai dám nhận lại người đàn bà này. Hơn nữa, bản thân Hồng Xu
Mẫn cũng lắm vết nhơ, sau khi scandal nổ ra, những chuyện cũ từng bị ém nhẹm
cũng bị đào lại: nào là chảnh chọe, ức hiếp hậu bối, làm tiểu tam…
Nguồn vốn chống lưng cho studio bị rút, Hồng Xu Mẫn bỏ ra không ít tiền thuê đội
ngũ PR, nhưng dư luận trên mạng vẫn nghiêng hẳn về một phía, chẳng còn
đường xoay chuyển. Khi báo chí chính thống cũng lên tiếng, Hồng Xu Mẫn chính
thức trở thành nghệ sĩ mang vết nhơ và bị phong sát.
Trong làng giải trí, bà ta thực sự không còn cơ hội cất tiếng.
Không lâu sau đó, chương trình ghi hình tại đài quốc gia cũng kết thúc. Vì là một
kỳ được chia làm hai tập, nên hơn nửa tháng quay là đã chạm giới hạn.
Mất cơ hội gặp gỡ công khai, lúc rảnh Nhan Yểu liền chủ động tới Q Đại tìm
Giang Nghiên. Từ trước tới giờ, cô chưa từng chủ động theo đuổi ai, nhưng lại
chẳng thiếu kinh nghiệm bị người khác theo đuổi. Dựa vào trải nghiệm đó, cô biết
mình cần nhiệt tình hơn một chút, để kẻ hay suy nghĩ lung tung như anh hiểu rằng
cô nghiêm túc, không chỉ là nói miệng.
Vậy nên, trên con phố cách cổng trường Q Đại chừng chục mét, thường xuyên
xuất hiện một chiếc Mercedes G-Class màu đen, bên cạnh xe luôn là một người
phụ nữ xinh đẹp xuất chúng, tựa vào thân xe, vẻ mặt lười nhác nghịch hộp kẹo
trong tay, toát ra sức hút chết người chỉ với một ánh nhìn.
Lâu dần, sinh viên Q Đại đều biết chiếc xe này chờ ai, chính là “Giang ma đầu”
lừng danh của trường. Còn về người phụ nữ kia, e rằng mối quan hệ với giáo sư
Giang không hề tầm thường.
Bức ảnh hôn nhau bên đường ngày nào bị đào lại, dáng xe và bóng lưng Giang
Nghiên đều khớp, mọi người mặc nhiên cho rằng hai người đang yêu nhau.
Nhưng chẳng biết từ khi nào, lại rộ lên tin đồn thầy Giang độc thân, nên suy ra mỹ
nhân này hẳn là người đang theo đuổi anh.
Có sinh viên gan lớn từng tiến lại hỏi thẳng Nhan Yểu về quan hệ giữa cô và
Giang Nghiên, cô thẳng thắn thừa nhận mình đang theo đuổi anh. Thế là tin tức
này như mọc cánh, bay khắp toàn trường…
Ai ai cũng biết, có một đại mỹ nhân đang theo đuổi Giang ma đầu.
Lúc Hứa Hạo Hải nghe tin, cậu ta chỉ biết kêu “má ơi” một tiếng, suýt muốn in ảnh
Giang Nghiên dán lên đầu giường để ngày ngày bái lạy!
Khiến Nhan Yểu chủ động theo đuổi, chẳng phải là thay cả hội “nạn nhân” của cô
báo thù sao?!
Giang Nghiên biết Nhan Yểu chưa bao giờ là người an phận, nhưng không nghĩ
cô lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Một hôm, khi anh vừa bước ra khỏi cổng trường, thấy vài nam sinh đứng cách đó
không xa chỉ trỏ về phía Nhan Yểu. Sắc mặt anh lập tức sầm xuống, như thường
lệ lên xe, nhưng chiếc xe vốn phải nổ máy rời đi ngay lại đứng yên suốt mười lăm
phút mới khởi động.
Từ đó về sau, chiếc G-Class đen vẫn thường đậu ở chỗ cũ, nhưng chẳng ai còn
thấy người bước xuống, ngay cả cửa kính cũng đóng kín mít, không cho người ta
chút cơ hội nào để nhìn vào.
…
Tiết trời mỗi lúc một lạnh, Q Đại cũng bước vào mùa hội chợ tuyển dụng cuối
năm.
Là một trong những trường danh tiếng hàng đầu cả nước, hội chợ việc làm của Q
Đại luôn náo nhiệt, không ít doanh nghiệp lớn cử hẳn lãnh đạo cao cấp tới trường
để thuyết trình, mong chiêu mộ nhiều sinh viên xuất sắc.
Trong lớp, Giang Nghiên đang giảng bài cho sinh viên.
Bất ngờ, cửa sau lớp học bật mở, tiếp đó, một người đàn ông ăn mặc bảnh bao,
trong vòng vây của ban lãnh đạo nhà trường, bước vào.
Cách mấy mét, ánh mắt Giang Nghiên và đối phương chạm nhau, ngay lập tức
khiến bầu không khí xung quanh căng thẳng như sắp nổ tung.
Trong đám người, một giảng viên mỉm cười nói:
“Thầy Giang, đây là tổng giám đốc Tần Chiêu của Tập đoàn Tần thị. Tổng giám
đốc Tần nói muốn trải nghiệm không khí học tập ở Q Đại, bọn tôi qua đây nghe
một lát, chắc thầy không phiền chứ?”