Chưa Từng Quên Nhau

Chương 53



Bầu không khí vốn yên ắng trong lớp học bỗng trở nên xôn xao, phía dưới sinh

viên thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại liếc về nhóm lãnh đạo nhà trường đang đứng

ở cuối lớp, vây quanh một người đàn ông khí thế bức người, chính giữa là Tần

Chiêu. Trên mặt các sinh viên không giấu được vẻ hóng hớt.

Mấy vị lãnh đạo này vốn dĩ trong trường chẳng mấy khi thấy bóng, trừ khi trường

tổ chức những sự kiện quan trọng. Ấy vậy mà hôm nay lại đột nhiên cùng nhau

xuất hiện ở đây, còn bao quanh một người trông giống hệt “tổng tài bá đạo” trên

phim. Khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày lúc này lại nhuốm thêm vài phần “hòa

nhã dễ gần”, nói không hẳn là lấy lòng, nhưng cũng gần như vậy.

Không khí nghiêm túc, chuyên chú ban nãy của lớp học bị phá vỡ, tiết học hôm

nay rõ ràng không thể bình thường như mọi khi.

Ánh mắt Giang Nghiên lạnh hẳn đi, chậm rãi đặt viên phấn xuống. Bài toán mô

hình mà anh đang giảng mới viết được một nửa, dày đặc những công thức toán

học đến hoa cả mắt. Sinh viên không chuyên nhìn vào thôi cũng muốn choáng.

Tần Chiêu đứng giữa đám người, trên mặt vẫn là vẻ kiêu căng ngạo mạn quen

thuộc, trong mắt như có ý cười nhưng chẳng hề ấm áp, ánh nhìn anh ta dành cho

Giang Nghiên chẳng khác nào hôm chạm mặt ở cửa quán bar đầy ngạo khí.

“Tần tổng, tiết học này với người ngoài có lẽ hơi khó. Nếu Tần tổng quan tâm đến

tình hình giảng dạy của trường, lớp văn học ở bên cạnh chắc sẽ thích hợp hơn để

Tần tổng ‘cao đàm khoát luận’” Giang Nghiên mở lời, giọng điệu thản nhiên

nhưng lại khiến bầu không khí vốn đã hơi căng trở nên càng thêm gượng gạo.

Anh chậm rãi phủi từng hạt bụi phấn dính trên ngón tay, từng cử chỉ đều mang

theo sự tao nhã nhàn nhạt. Dù đối diện là cả một nhóm lãnh đạo và Tần Chiêu

nhưng khí thế của Giang Nghiên vẫn không hề suy giảm.

Sinh viên bên dưới nhìn cảnh này, bỗng thấy vị “ác ma” lạnh lùng thường ngày

của họ đẹp trai một cách khác thường.

Trước một nhóm lãnh đạo và một tên tổng tài ngạo mạn, thầy Giang của họ chẳng

những không sợ, mà lời nói còn hàm ý mỉa mai rõ rệt, lại khéo đến mức chẳng ai

bắt bẻ được.

“Thầy Giang, cậu…” Vị giáo sư mở lời ban nãy hơi khó coi hẳn, liếc sang thấy mặt

Tần Chiêu lạnh đi, ông vội chữa: “Tần tổng chỉ muốn nghe thử để cảm nhận

không khí lớp học thôi. Chuyên ngành của chúng ta là thế mạnh của trường, sao

cậu lại coi Tần tổng như một sinh viên bình thường?”

“Thầy Tiền, nếu thầy Giang không muốn thì thôi, tôi cũng không miễn cưỡng” Tần

Chiêu cười nhạt, khóe môi hơi nhếch, “Dù sao thầy Giang còn quá trẻ, nếu lấy

anh ấy làm tiêu chuẩn để đánh giá chất lượng giảng dạy của Q Đại, e là không

công bằng. Trường mình vẫn còn mấy vị giáo sư đức cao vọng trọng, phải

không?”

Mùi thuốc súng rõ ràng. Ngay cả nhóm lãnh đạo đi cùng cũng nhận ra sự đối

đầu này, hiểu ngay Tần Chiêu tới đây là có ý đồ.

Ban đầu nghe anh ta nói muốn đi dạo trong trường, mọi người cũng không thấy

lạ. Sau lại nghe anh ta nhắc tới Giang Nghiên, họ cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ biết

vị giáo sư này ở Q Đại rất có tiếng, trước đây mấy tổng giám đốc tập đoàn lớn

cũng từng nghe danh, nên họ đưa anh ta đến đây. Giờ mới rõ là anh ta tới gây

chuyện.

Sinh viên nghe mấy lời khiêu khích kia cũng thấy khó chịu, ánh mắt nhìn Tần

Chiêu đầy phản cảm. Dù ngày thường bị “ác ma” hành cho khổ, bọn họ chưa từng

nghi ngờ năng lực của thầy. Giờ tự dưng ở đâu xuất hiện một tên “yêu ma quỷ

quái” xông vào lớp, còn dám chê bai thầy Giang, chẳng phải là tới phá lớp sao?

“Thầy Giang của chúng tôi là một trong mười giáo sư xuất sắc nhất Q Đại đấy!”

“Đúng thế, tuy thầy còn trẻ nhưng năng lực ở khoa Toán thuộc hàng top, trước

đây còn được đài quốc gia mời phỏng vấn nữa!”

“Cười chết mất, lần đầu tiên tôi nghe có người dám nghi ngờ năng lực thầy

Giang đấy”

Khoa Toán vốn toàn mấy thanh niên nóng máu, thường ngày trong lớp thì im thin

thít, mà lúc này lại như pháo nổ, ồn ào hẳn lên.

Giang Nghiên khẽ nhướn mày, không ngờ đám “giả câm giả điếc” ngày thường lại

bùng nổ thế này. Nhìn sắc mặt Tần Chiêu tối sầm, trong mắt anh thoáng lóe lên

hứng thú.

Thầy Tiền thấy tình hình không ổn, định mở lời chuyển hướng thì lại nghe Giang

Nghiên trên bục nói: “Đã vậy, mời Tần tổng ở lại. Dù sao tôi trẻ tuổi như thế này,

đúng là chưa từng dạy người tầm tuổi Tần tổng, coi như mở rộng kinh nghiệm

giảng dạy”

“…”

Các lãnh đạo đưa mắt nhìn nhau, thầy Tiền đứng sượng trân.

Giang Nghiên tuy trẻ nhưng thành tích không nhỏ, tương lai chắc chắn còn tiến

xa. Hơn nữa, tuy giáo viên và sinh viên bình thường không biết, nhưng nhóm lãnh

đạo đều rõ gia thế của anh, con nhà danh giá, chẳng ai dám dễ dàng động vào.

Tần Chiêu thì khỏi nói, trường còn mong vớt ít kinh phí nghiên cứu từ anh ta. Giờ

hai người này đụng nhau, ai mà biết họ có mối thù gì.

Dù vậy, trước mặt nhiều người, cả hai cũng không xé toạc mặt.

Tiết học tiếp tục, hàng ghế cuối lấp kín người khiến không khí vốn đã căng lại

thêm ngột ngạt. Nhưng cũng nhờ có “kẻ tới gây sự”, đám sinh viên nam bỗng tích

cực hẳn. Hứa Hạo Hải cầm đầu, hễ có gì không hiểu là giơ tay hỏi, toàn những

thuật ngữ ngoài ngành khó nhằn.

Nửa tiết còn lại, lớp học vốn lạnh lẽo bỗng sôi động khác thường, tinh thần ham

học được đẩy lên cao. Trong khi sinh viên dưới lớp nghe giảng gật gù, thì ở hàng

ghế sau, Tần Chiêu lại như kẻ ngốc.

Chuông tan học vang lên, sinh viên vui vẻ kéo nhau ra ngoài.

“Đm, từ khi vào đại học tới giờ tôi chưa bao giờ tập trung nghe thế này!”

“Không thể tin nổi, tôi nghe hiểu được luôn!”

“Các ông thấy thằng cha họ Tần ngồi cuối chưa? Buồn cười chết mất, cả buổi

mặt đần thối. Ai bảo dám vô phá lớp, môn này anh ta hiểu nổi à?”

Trong lớp, Giang Nghiên đang thu dọn giáo án thì có bóng người chắn trước mặt.

Ngẩng lên, anh bắt gặp ánh mắt âm trầm của Tần Chiêu, bình thản hỏi: “Tần tổng

thấy nội dung bài giảng còn gì thắc mắc sao?”

“Không, thầy Giang quả là phong độ ngời ngời”

“Vậy tức là Tần tổng đã hiểu hết rồi?” Giang Nghiên cười nhạt.

Mặt Tần Chiêu sa sầm, thầm chửi bậy trong bụng.

Nghe hiểu cái quái gì! Mẹ nó, từ đầu tới cuối anh ta cũng chẳng biết họ Giang kia

với đám nhóc ranh đang nói cái trò quái quỷ gì.

Giang Nghiên thấy vẻ mặt của Tần Chiêu thì trong lòng không khỏi dâng lên một

tia khoái chí. Nghĩ mà xem, rõ ràng anh chẳng phải loại người trẻ con, vậy mà

không hiểu sao cứ thích trêu chọc tên này, đã thế còn thấy vui ngoài dự đoán.

“Tần tổng, tôi thấy cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta nên ra hội trường lớn trước

thôi” Thầy Tiền lên tiếng hòa giải, sợ hai người lại đứng đây đấu khẩu.

Nghe vậy, sắc mặt Tần Chiêu quả thật dịu đi đôi chút: “Cũng đúng”

“Giáo sư Giang lát nữa có tiết không? Tôi sẽ có một buổi tọa đàm ở hội trường

lớn, giáo sư Giang không ngại đến nghe chứ?”

Giang Nghiên thật sự chẳng hứng thú gì với tọa đàm của Tần Chiêu, cũng hiểu rõ

động tác này mang đầy hàm ý khiêu khích. Nhưng cho dù biết thế, xúc động vẫn

thắng lý trí.

“Cung kính không bằng tuân mệnh”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.