Đại hội Ẩm thực (1)
Theo lời Hoàng chưởng quỹ, hội quán này do chính Thánh thượng đặc biệt ra
lệnh xây dựng ba mươi năm trước, khi Đại hội Ẩm thực mới bắt đầu được thành
lập.
Bước vào bên trong, có một bàn đăng ký giống như quầy tiếp tân của khách điếm.
Mấy tên tiểu nhị chịu trách nhiệm đăng ký cho các tửu lầu đến dự thi và phân bổ
bếp thi đấu.
Đã có vài người đang xếp hàng đăng ký ở phía trước. Những người kia vừa thấy
Hoàng chưởng quỹ liền cười tươi tiến đến chào hỏi.
“Ôi chao, Lão Hoàng, ta còn tưởng Túy Tiên Lâu các ngươi năm nay không đến
chứ!”
Một nam nhân trung niên béo tốt, mặt to như chiếc bánh tròn, nhìn Hoàng chưởng
quỹ cười mỉa mai nói.
“Đúng vậy, nghe nói Lý đại bếp giỏi nhất ở Bình Nguyên Quận đã chuyển sang
Văn Hương Các rồi, chẳng lẽ lão huynh còn bếp trưởng nào để tham gia thi đấu
sao?”
Hoàng chưởng quỹ cười nhưng không hẳn là cười, đáp lời hai người:
“Đa tạ Trần chưởng quỹ, Lý chưởng quỹ đã quan tâm, năm nay dĩ nhiên chúng ta
có đại bếp tham gia tranh tài!”
Nói rồi, Hoàng chưởng quỹ dẫn Tô Tiểu Noãn và Tô Uyển đi vượt qua đám đông
đến trước quầy đăng ký.
Vị Lý chưởng quỹ và Trần chưởng quỹ thấy Hoàng chưởng quỹ lại dẫn theo một
cô nương chỉ mười ba, mười bốn tuổi đi đăng ký, không nhịn được cười ha hả.
“Xem ra Túy Tiên Lâu hết người thật rồi, ngay cả một nha đầu mười mấy tuổi
cũng phải tìm đến để tham gia thi đấu! Ha ha ha!”
“Ta nói Lão Hoàng này, nếu ngươi thật sự không có ai, cứ nói sớm, Hương Mãn
Lâu chúng ta có thể cho ngươi mượn vài người. Kẻo đến lúc cô nương nhỏ bé
này bị dọa cho khóc thút thít thì không hay đâu! Hả? Ha ha ha!”
Hoàng chưởng quỹ quay người lại, ung dung nhìn hai người họ, cười nói:
“Không cần làm phiền hai vị phí tâm, chỉ sợ đến lúc đó không khéo bị tiểu cô
nương nhà ta đè bẹp, người lớn rồi mà khóc nhè thì thật chẳng ra thể thống gì!”
Nói xong, ông không thèm quan tâm đến hai người họ nữa, dẫn Tô Tiểu Noãn và
Tô Uyển đi về phía phòng chờ.
“Ngươi!”
Hai người nghe vậy, tức đến đỏ mặt tía tai. Nhưng Hoàng chưởng quỹ đã đi xa,
bọn họ chỉ có thể trừng mắt nhìn theo bóng lưng mà bực bội.
Trần chưởng quỹ mặt bánh tròn béo tốt kia nghiến răng, sắc mặt âm hiểm nói:
“Cứ chờ mà xem, năm nay chúng ta sẽ nghiền nát Túy Tiên Lâu các ngươi dưới
chân”
Trên đường đi đến phòng chờ, Hoàng chưởng quỹ thấy Tô Tiểu Noãn lộ vẻ mặt
nghi hoặc, liền hạ giọng giải thích cho nàng:
“Tiểu thư, hai vị kia, một là Trần chưởng quỹ của Hương Mãn Lâu, một là Lý
chưởng quỹ của Mãn Hán Lâu. Bọn họ cùng với Văn Hương Các, đều là người
của Tam hoàng tử, người nhất định phải cẩn thận với bọn họ”
Tô Tiểu Noãn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tam hoàng tử ư, chẳng phải là kẻ truy sát Nam Cung Dục sao? Lần trước hắn bị
rơi xuống vực cũng là nhờ ơn y ban cho! Đã như vậy, nàng nhất định phải thắng!
Hạt Dẻ Nhỏ
Khi ba người họ đến phòng chờ, đã có rất nhiều người ở bên trong đợi sẵn.
Lần này không cho phép cá nhân mang theo bất kỳ vật dụng gì. Lát nữa vào khu
vực thi đấu, sẽ có người chuyên trách kiểm tra thân thể.
Nhưng điều này chỉ là chuyện nhỏ đối với Tô Tiểu Noãn, vì nàng có không gian
trữ vật, mọi thứ đều đã quen cất vào đó, trên người nàng không có gì cả, đến cả
một đồng tiền cũng không có.
Hoàng chưởng quỹ lại đi tìm “người quen cũ” để trò chuyện.
Tô Uyển lần đầu tiên thấy cảnh tượng lớn như vậy, nàng ghé sát vào Tô Tiểu
Noãn, hạ giọng:
“Noãn nhi, nhiều người quá. Muội nói xem, chúng ta có thể thắng được không?”
Tô Tiểu Noãn vỗ nhẹ lên tay tỷ tỷ, nở một nụ cười an ủi:
“Tỷ yên tâm đi, đến lúc đó tỷ chỉ cần giúp ta rửa rau, cắt rau, phụ giúp là được,
đừng lo lắng, mọi chuyện đã có ta lo rồi!”
Tô Uyển lúc này mới yên tâm.
Cả ba đợi trong phòng chờ khoảng hơn nửa canh giờ. Sau khi một trăm vị đại bếp
đã có mặt đông đủ, họ bắt đầu lần lượt tiến vào khu vực thi đấu.
Hoàng chưởng quỹ không được phép vào, ông dặn dò tỷ muội hai ngườiTô Tiểu
Noãn:
tai/chuong-147.html]
“Tiểu thư, ta tin vào tài nghệ nấu nướng của người. Đừng lo lắng, hôm nay là
vòng một trăm chọn năm mươi, chúng ta nhất định sẽ không có vấn đề gì! Ta sẽ
chờ hai người ở khu vực quan sát”
Tô Tiểu Noãn cười gật đầu với ông:
“Vâng!”
Vừa bước vào khu vực thi đấu, Tô Uyển đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho trợn
tròn mắt.
“Tiểu. Tiểu Noãn, nơi này, nơi này thật lớn!”
Ngay cả Tô Tiểu Noãn, người đã quen với những cảnh tượng lớn, cũng hơi kinh
ngạc một chút.
Chỉ thấy toàn bộ khu vực thi đấu là một vòng tròn cực lớn, giống như một sân
khấu ca nhạc thời xưa, xung quanh đều là khán giả.
Bên cạnh có ghế dành cho ban giám khảo. Một bên ghế giám khảo còn có một đài
được che bằng vải.
Theo Hoàng chưởng quỹ giới thiệu, tất cả các món ăn đã hoàn thành của thí sinh
sẽ được đặt lên đài đó, để đảm bảo tính công bằng, ban giám khảo sẽ nếm thử
món ăn mà không biết tên đầu bếp. Chỉ có đáy đĩa là ghi số hiệu của đầu bếp.
Ở giữa là một trăm bếp nấu, phía bên kia còn có khu vực chọn nguyên liệu.
Cả đại sảnh đèn đuốc sáng rực!
Cảnh tượng vô cùng hùng vĩ!
Tô Tiểu Noãn không khỏi cảm thán, sân thi đấu thời cổ đại này thật là tân tiến.
Nàng cúi đầu nhìn tấm thẻ Hoàng chưởng quỹ đưa cho mình, nàng là số bốn
mươi ba.
Nàng kéo Tô Uyển đi tìm bếp của mình. Nàng muốn xem trước xem bếp đã được
chuẩn bị những thứ gì.
Tìm một vòng, số bốn mươi ba, nằm ở vị trí sát rìa hàng thứ tư bên phải.
Tô Tiểu Noãn tranh thủ lúc cuộc thi chưa bắt đầu, nhìn quanh một lượt.
Bếp của mỗi thí sinh đều giống nhau.
Hai chiếc thớt, một bộ dao kéo, một cây cán bột, một cái nồi, một cái lồng hấp,
bên cạnh bày đủ các loại gia vị.
Bên cạnh bếp còn có một đống củi nhỏ, xem ra chỉ đủ nấu một bữa ăn.
Một lát sau, tất cả đại bếp đều lần lượt đứng trước bếp của mình, khán giả cũng
đã vào chỗ.
Tô Tiểu Noãn thậm chí còn thấy Hoàng chưởng quỹ đang vẫy tay với nàng.
Bốn vị giám khảo cũng lần lượt ngồi vào chỗ. Tô Tiểu Noãn kinh ngạc phát hiện ra
một người quen trong số đó, vị ở giữa bên phải chẳng phải là Trần Thông mà
nàng gặp lần trước ở Túy Tiên Lâu sao?
Đúng lúc này, một người trung niên mặc áo bào dài màu xanh bước lên.
Cất giọng vang dội:
“Đại hội Ẩm thực Tửu Lâu Đại Khánh sắp bắt đầu. Xin phép giới thiệu với mọi
người về luật lệ”
“Bên tay phải của ta là khu vực chọn rau củ, mỗi loại nguyên liệu có giới hạn, nếu
người đi trước đã lấy hết thì người đi sau sẽ không còn. Điều này cũng kiểm tra
vận may của mỗi tửu lầu”
“Vì vậy, đề tài của vòng thi đầu tiên chính là . Ai có thể chọn được nguyên liệu tốt
và làm ra món ăn ngon, đó là vận may. Ai không chọn được nguyên liệu tốt nhưng
vẫn có thể làm ra món ăn ngon, đó chính là thực lực. Và chỉ được phép để người
giúp việc vào khu vực chọn nguyên liệu”
“Thời gian thi đấu là ba nén nhang, nếu không hoàn thành trong thời gian quy
định, xem như bị loại!”
“Được rồi, lát nữa tiếng chiêng vừa vang lên là cuộc thi chính thức bắt đầu, mời
các vị đại bếp chuẩn bị sẵn sàng. Cuộc thi, bây giờ bắt đầu!”
“Đoong!”
Theo tiếng chiêng vang lên, tất cả những người giúp bếp có mặt tại chỗ đều ùn ùn
đổ xô về phía khu vực chọn rau củ.
Tô Uyển vội vàng xắn tay áo lên, cũng chuẩn bị chạy tới, nhưng bị Tô Tiểu Noãn
kéo mạnh tay lại.
Nàng vừa quan sát một chút, những đầu bếp và người giúp bếp đến tham gia
cuộc thi hôm nay đều là nam tử. tỷ muội hai người nàng đứng đó trông như hạc
giữa bầy gà.
Tỷ tỷ nàng dù sao cũng là một cô nương đã đính hôn, không thể để nàng chen
chúc với một đám nam nhân.
Lỡ như có ai đó chạm vào người nàng, thanh danh của tỷ tỷ còn quan trọng hơn
việc chọn rau.