Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn]

Chương 164: Hội hợp ngắn ngủi



Trước kia mọi người đều nghi ngờ rằng giữa các thành phố tồn tại rào cản khiến

việc hỗ trợ lẫn nhau gặp khó khăn, nếu tùy tiện dùng phương tiện giao thông có

thể dẫn đến phản ứng nguy hiểm. Bây giờ xem ra, đúng là như vậy.

Chuyến tàu đi đến trạm A giờ đã biến thành hiện trường cuồng hoan của lũ xác

sống biến dị. Chúng điên cuồng cắn xé bất cứ người sống nào lọt vào tầm mắt,

dễ dàng đập vỡ cửa kính toa tàu, không gì có thể ngăn cản. Máu tươi bắn tung

tóe lên ghế ngồi và vách ngăn, không gian chật hẹp ngập tiếng rên rỉ đau đớn và

tuyệt vọng. Hành khách cố gắng tháo chạy nhưng không còn chỗ trốn, có người

liều mạng kháng cự, nhưng phần lớn đã bị cắn đến mức tay chân đứt rời, còn

những cái xác chưa nát thì nhanh chóng biến dị thành xác sống mới.

Trong tình cảnh này, đối đầu trực diện với xác sống là không khôn ngoan. Hạ Tinh

Lê không định mạo hiểm, cũng không muốn lãng phí thể lực vào những chỗ không

cần thiết. Cô kéo Hàn Ngọc lùi về toa số 8 ở giữa, thừa lúc hành khách đang hỗn

loạn, nhanh chóng trốn vào nhà vệ sinh trên tàu và chốt cửa lại.

Cô khẩn cấp nhắn tin liên lạc với Diêu Thương.

【 Hạ Tinh Lê 】: Phía anh có chuyện gì không?

Ngoài dự đoán, Diêu Thương trả lời ngay lập tức.

【 Diêu Thương 】: Tất nhiên là có chuyện rồi, anh không tin có chuyến tàu nào

có thể thoát nạn đâu.

【 Hạ Tinh Lê 】: Vậy hai người vẫn ổn chứ?

【 Diêu Thương 】: Hiện đang trốn trong nhà vệ sinh, khóa cửa rồi.

Quả nhiên, hai người luôn có sự ăn ý nhất định trong những tình huống thế này.

Hạ Tinh Lê thở phào nhẹ nhõm, định báo tin này cho Hàn Ngọc, không ngờ Diêu

Thương lại gửi tiếp một tin dữ.

【 Diêu Thương 】: Nhưng trước khi trốn vào đây có chạm trán mấy con xác

sống, Long Ngạo Phi bị đánh lén, cánh tay bị cắn rồi.

【 Hạ Tinh Lê 】: Bị cắn? Cơ chế ván này bị cắn sẽ biến dị sao?

Dù hỏi vậy nhưng trong lòng cô đã rõ, vì những hành khách trên tàu chính là minh

chứng. Rất nhanh, Diêu Thương đưa ra đáp án.

【 Diêu Thương 】: Sẽ biến dị, nhưng tình hình chưa đến mức quá tệ. Lúc ở Sa

Thành, bọn anh có ghé qua nhà Từ Tử Sam và tìm được hai hộp huyết thanh thí

nghiệm, mỗi hộp có mười hai ống tiêm.

【 Hạ Tinh Lê 】: Tác dụng thế nào?

【 Diêu Thương 】: Tờ hướng dẫn ghi đây là huyết thanh bán thành phẩm, không

trị tận gốc được, chỉ có tác dụng ức chế virus. Cứ mỗi bốn tiếng phải tiêm một

ống, nếu ngừng tiêm quá nửa giờ sẽ biến dị ngay.

Hai mươi bốn ống huyết thanh, mỗi bốn tiếng tiêm một lần. Điều này có nghĩa

Long Ngạo Phi chỉ có thể duy trì tối đa bốn ngày, không thể trụ được đến khi

nhiệm vụ kết thúc. Vì khu vực được phân chia rõ rệt, huyết thanh rất có thể chỉ

tồn tại ở Hàn Thành và Sa Thành, mà tiến trình nhiệm vụ hiện tại không cho phép

họ quay lại thành phố ban đầu. Dù có quay lại cũng chưa chắc tìm thêm được.

Đây là một bế tắc không có lời giải.

Hàn Ngọc chú ý thấy sắc mặt Hạ Tinh Lê đột ngột trở nên u ám. Cậu nghi hoặc

ghé mắt nhìn vào đồng hồ của cô, sau khi đọc rõ dòng chữ đó, cậu cũng lộ ra biểu

cảm tương tự. Cậu im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ nói với cô: “Tôi sẽ phụ trách

tiêm thuốc cho cậu ấy, và sẽ đưa cậu ấy đến bên cạnh Khổng Toàn”

Ai cũng hiểu tính cách Long Ngạo Phi. Cậu nhóc đó chưa chắc sợ chết, nhưng

với cậu, nếu không tránh được vận mệnh biến dị, cậu thà rằng người kết liễu

mình chính là Khổng Toàn.

Một giờ sau, đoàn tàu cuối cùng cũng vào trạm A, cửa xe chậm rãi mở ra. Tiếng

loa thông báo vang lên, nhưng bên ngoài không còn tiếng bước chân của người

sống.

Hạ Tinh Lê hé cửa nhà vệ sinh một khe nhỏ, cẩn thận quan sát ra ngoài, thấy vài

con xác sống đang lảng vảng gần hành lang, có con còn cầm một cánh tay đứt lìa

đung đưa.

“Cửa xe ở bên phải, ra ngoài là thấy ngay” Cô dặn Hàn Ngọc, “Tôi đếm đến ba,

chúng ta sẽ lao ra ngoài, cố gắng chạy thật nhanh ra sân ga”

“Rõ, tôi hiểu rồi”

“Một, hai, ba!”

Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc. Hạ Tinh Lê đột ngột mở toang cửa, Hàn Ngọc

lao vọt ra, rút dao từ sau lưng đâm nát đầu con xác sống trước mặt. Những con

xác sống gần đó nghe động tĩnh liền tụ lại. Khi đã chắc chắn Hàn Ngọc giữ được

khoảng cách an toàn, Hạ Tinh Lê khởi động chiếc cưa điện dính đầy máu.

“Chết hết đi!”

Hai người hùng hổ chém giếc xuyên qua đám xác sống, không ham chiến mà

khẩn cấp rút về phía thang máy sân ga. Bản đồ trên đồng hồ hiển thị điểm đỏ đại

diện cho Diêu Thương và Long Ngạo Phi cũng đang di chuyển tốc độ cao về cùng

một hướng.

“Lê tỷ, họ kìa!”

Hạ Tinh Lê nhìn theo hướng Hàn Ngọc chỉ, thấy cách một đường ray, Diêu

Thương và Long Ngạo Phi đang ở phía đối diện. Cả hai nhóm đều có một đám

xác sống nhe răng múa vuốt đuổi theo sau, cảnh tượng hoang đường đến cực

điểm.

Họ chạy thục mạng lên thang máy, cuối cùng hội hợp tại sảnh chờ, nhưng cũng

không kịp hàn huyên vì phải nhìn bảng điện tử để xác nhận cửa vào trạm của mỗi

người.

“Đi Chiếu Thành kiểm vé ở A11, đi Cảng Thành kiểm vé ở B09!” Hạ Tinh Lê lớn

tiếng chỉ huy, “Hàn Ngọc, cưa điện cho cậu, lập tức đưa Long Ngạo Phi đi mau!”

Hàn Ngọc gật đầu, không nói thừa một lời. Một tay cậu nhận lấy cưa điện, tay kia

kéo Long Ngạo Phi quay người đi ngay. Ngược lại, Long Ngạo Phi có chút không

nỡ. Cậu nhìn Hạ Tinh Lê, trên mặt nở nụ cười nhưng giọng nói đã nghẹn ngào:

“Lão đại, hãy sống thật tốt cùng Diêu Thương nhé!”

“Chúng ta chắc chắn sẽ sống tốt” Hạ Tinh Lê giơ tay ném cho cậu một thỏi

socola, “Thay tôi gửi lời hỏi thăm Khổng Toàn và Thư Ngọc”

Không biết liệu có còn gặp lại nhau không, nhưng dù thế nào, cô cũng không

muốn tạo thêm áp lực tình cảm cho đối phương. Một lời từ biệt nhẹ nhàng là đủ

rồi.

Hạ Tinh Lê và Diêu Thương tiêu diệt thêm vài con xác sống chặn đường, đi qua

cửa B09 để lên đoàn tàu hướng tới Cảng Thành. Kỳ lạ là đoàn tàu này mọi thứ

đều bình thường, hành khách ngồi yên, không có bất kỳ dấu vết nào của xác

sống. Có lẽ họ đã tạm thời thoát khỏi thứ nguyền rủa của khu vực Tây Kinh.

han/chuong-164-hoi-hop-ngan-nguihtml]

Hai người tìm một hàng ghế trống. Hạ Tinh Lê vừa ngồi xuống, tay đã bị Diêu

Thương nắm chặt. Cô im lặng một lát, nghiêng đầu nhìn gương mặt tái nhợt của

anh.

“Đó không phải lỗi của anh”

Cô hiểu anh đang nghĩ gì. Anh đang áy náy vì Long Ngạo Phi bị thương. Nhưng

hiểu thì hiểu, cô cũng không biết phải an ủi thế nào. Không ai có thể thản nhiên

đối mặt với chuyện này.

Diêu Thương lên tiếng, giọng khàn đặc: “Huyết thanh đều ở trong ba lô của Long

Ngạo Phi, em nhớ dặn Hàn Ngọc nhắc cậu ấy tiêm đúng giờ”

“Em dặn rồi, Hàn Ngọc rất đáng tin, trong ba lô cậu ấy còn có băng gạc và

thuốc kháng viêm nữa”

“A Lê, có phải anh quá vô dụng không?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Hạ Tinh Lê ngẩn người. Một lúc sau, cô quàng tay qua vai

Diêu Thương, kéo anh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an.

“Có những chuyện không thể dự đoán trước được, trong ván này tai nạn có thể

xảy ra bất cứ lúc nào. Dù anh muốn bảo vệ một người cũng không thể chu toàn

mọi bề” Cô khẽ nói, “Huống hồ chúng ta cũng chưa chắc sống được đến cuối

cùng. Cứ đà này thì sớm muộn cũng chết, có khi chúng ta còn đi trước cả Long

Ngạo Phi ấy chứ”

Diêu Thương khựng lại, ngước mắt nhìn cô: “Em càng lúc càng giỏi khuyên người

khác rồi đấy”

“Em không khuyên anh, em nói thật lòng” Cô thở dài một hơi dài, “Mới là ngày

thứ hai thôi, việc phá hủy các máy phát tín hiệu phía sau sẽ càng khó khăn hơn,

không biết còn xảy ra chuyện gì nữa. Em không cầu mình sống sót, chỉ cầu nhiệm

vụ được hoàn thành, hoàn thành là đủ rồi”

Chỉ khi hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, hệ thống Âm Thành mới ngừng vận hành,

sự hy sinh của họ mới có ý nghĩa. Nếu không hoàn thành, mọi thứ trở về con số

không, đó mới thực sự là thảm họa.

Đoàn tàu bắt đầu chạy ổn định. Hạ Tinh Lê dỗ dành hồi lâu mới thuyết phục được

Diêu Thương nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau đó cô mở đồng hồ, cố gắng liên lạc với Hạ

Thanh Châu.

【 Hạ Tinh Lê 】: Anh trai có đó không? Em và Diêu Thương đã gặp nhau, đang

ngồi tàu đi Cảng Thành. Hai người bên đó thuận lợi chứ? Khi nào an toàn thì trả

lời em.

Cô vốn không hy vọng nhiều, vì tình hình Cảng Thành rất phức tạp, phải thu thập

bùa chú, né tránh quỷ quái và tìm cứ điểm, Hạ Thanh Châu chưa chắc đã rảnh để

xem tin nhắn. Không ngờ năm phút sau, anh thực sự trả lời.

【 Hạ Thanh Châu 】: OK nhận được, hiện tại tạm thời an toàn. Em cũng phải chú

ý nhé, anh nhớ em lắm, giờ nhìn mấy con nữ quỷ bay nhảy anh lại nhớ tới hồi em

làm NPC.

【 Hạ Tinh Lê 】: Đừng tán gẫu nữa, nói chính sự đi. Trần Hòa Nguyệt là người

Cảng Thành, địa chỉ nhà cô ấy đã gửi lên kênh chung, hai người đi tìm đạo cụ

mấu chốt chưa?

【 Hạ Thanh Châu 】: Chưa, nhưng đang chuẩn bị đi. Chỗ cô ấy ở hơi hẻo lánh,

phương tiện duy nhất là xe buýt u linh, bọn anh xem bảng giờ rồi, chuyến tiếp

theo phải đợi ít nhất ba tiếng nữa.

【 Hạ Tinh Lê 】: Nếu thuận lợi, bốn chúng ta sẽ tập hợp tại nhà Trần Hòa

Nguyệt.

Vừa trò chuyện được vài câu, Hạ Tinh Lê bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Cô

cảnh giác ngẩng đầu lên. Rõ ràng vừa nãy vẫn là ban ngày, nhưng không biết từ

lúc nào, trời bên ngoài đã tối sầm, sương mù dày đặc phủ kín ngoài cửa sổ, che

khuất mọi tầm nhìn. Đèn trong toa tàu cũng tắt ngấm, hành khách xung quanh

như thể đã ngủ say, không một tiếng động. Trong không gian tĩnh mịch đó, chỉ còn

ánh sáng từ đồng hồ của cô.

Một luồng gió âm u từ đâu thổi tới, khiến tóc mai của cô khẽ bay lên. Đây là toa

tàu kín, gió lạnh từ đâu ra? Điềm báo bất lành dâng cao. Hạ Tinh Lê theo bản

năng dùng tay áo che ánh sáng đồng hồ, đồng thời nhanh chóng kéo ống tay áo

của Diêu Thương xuống che đi.

Diêu Thương nhạy bén nhận ra. Anh mở mắt định ngồi dậy thì bị Hạ Tinh Lê ấn

vai lại. Cô hạ thấp giọng cảnh báo: “Đừng lên tiếng”

Mượn lưng ghế che chắn, hai người lặng lẽ quay đầu nhìn ra sau. Một lúc sau,

những đốm sáng xanh le lói hiện lên, ban đầu còn mờ nhạt, sau đó dần nối thành

một dải, giống như có rất nhiều người đang cầm đèn lồng, xếp hàng đi về phía

này.

Chuyến tàu này đi về Cảng Thành, khu vực Kinh Nam đang gặp phải chuyện gì thì

nhóm Chương Mục và Hạ Thanh Châu đã nói từ trước. Âm binh tuần tra. Đây

chính là âm binh tuần tra. Hai người phản ứng rất nhanh, lập tức kéo mũ trùm đầu

của áo khoác lên, dựng cổ áo che kín nửa mặt, cố gắng thở thật khẽ.

Tương truyền khi âm binh đi qua, tuyệt đối đừng để chúng nhận ra sự hiện diện

của mình, nếu bị phát hiện sẽ bị câu hồn mang đi. Đội âm binh dần tiến lại gần.

Nói là đi nhưng thực chất là lướt đi trong không trung, đèn lồng trong tay chúng

tỏa ra ánh xanh lạnh lẽo, không hề rung rinh. Khi chúng đi qua bên cạnh, Hạ Tinh

Lê ngồi sát lối đi chỉ cảm thấy cái lạnh thấm qua lớp vải, lạnh đến tận tủy.

Cô thầm bình ổn hơi thở, từ dưới mũ trùm lặng lẽ nheo mắt nhìn xuống sàn nhà.

Tà áo rộng của âm binh khẽ lay động dưới ánh đèn le lói. Chúng không dừng lại

lâu, nhưng cô đột nhiên phát hiện có thứ gì đó quẹt qua cạnh đèn lồng, lảo đảo

rơi xuống cách đó không xa. Trong khoảnh khắc, cô nhận ra đó là một lá bùa,

đúng loại mà cả Bạch Thành và Cảng Thành đều cần.

Thấy thì thấy rồi, nhưng lúc này âm binh đang ở gần, cô không thể ngang nhiên ra

nhặt, chỉ có thể chờ chúng đi khuất. Nhưng chúng lại không hề đi khuất hoàn

toàn. Âm binh trông như chỉ có một đội, nhưng thực chất chúng tuần tra trong toa

tàu theo vòng lặp. Khi một đội vừa biến mất khỏi toa này, chỉ vài giây sau, một đội

khác lại xuất hiện. Thời gian chuyển giao quá ngắn, Hạ Tinh Lê không có cơ hội

nhặt lá bùa rồi quay lại chỗ ngồi.

Đang lúc do dự, khi nhìn lại lần nữa, cô phát hiện lá bùa đã biến mất. Nhiều nhất

chỉ hai phút, nếu không được nhặt lên thì lá bùa sẽ tự động biến mất.

Cơn giận vô danh trỗi dậy, cô kìm nén nhắm mắt lại, rồi khẽ nắm lấy tay Diêu

Thương, dùng đầu ngón tay viết vào lòng bàn tay anh:

Em nhặt. Anh dương đông kích tây.

Hồi cấp ba khi làm bạn cùng bàn, họ thường xuyên lén lút giao tiếp kiểu này trong

giờ học nên rất quen thuộc. Dù không biết Hạ Tinh Lê muốn nhặt gì, Diêu Thương

vẫn quyết định làm theo. Anh mò ra một hộp sữa từ ngăn ngoài ba lô, lợi dụng

khoảng hở khi hai đội âm binh luân chuyển, anh vung tay ném hộp sữa ra hàng

ghế phía sau.

Hộp sữa rơi trúng một hành khách hàng sau, người đó bất ngờ phát ra một tiếng

kêu khẽ. Dù tiếng không lớn nhưng đủ để thu hút sự chú ý của đám âm binh,

chúng đồng loạt dừng lại. Ánh sáng quá tối không nhìn rõ chúng đã làm gì, chỉ

nghe thấy tiếng giãy giụa và tiếng hét của hành khách đó, nhưng chỉ trong nháy

mắt mọi thứ lại trở về tĩnh lặng.

Trong lúc đó, Hạ Tinh Lê đã cúi mình chờ sẵn. Khi đám âm binh xử lý xong hành

khách kia và quay lại hành trình, cô đã nhặt được lá bùa mà đội trước đánh rơi

và nhanh chóng tựa lại vào ghế. Cô cẩn thận nhét lá bùa vào túi, nín thở, tiếp tục

viết vào lòng bàn tay Diêu Thương:

NPC ở đây. Đủ cho chúng ta. Lãng phí mà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.