Câu nói kia của Huệ Trinh khiến tất cả người chơi có mặt đều cảm thấy lạnh lẽo
từ đầu đến chân, cho đến khi cô ta quay người rời đi, họ vẫn chưa hoàn hồn.
Họ hậu tri hậu giác nhìn nhau, một lúc sau, đồng loạt tản ra xung quanh một cách
ăn ý.
Điểm mấu chốt của NPC, cô ta nói, xin sáu vị khách nhân tối nay tự hành phân
phối phòng.
Sáu vị.
Tám vị người chơi bước vào trò chơi, hiện tại rõ ràng chỉ có một Ngô Chính đã
chết, còn lại bảy người.
Vậy nên, vì sao lại là sáu vị khách nhân?
Chu Nghiên vừa lấy màn thầu từ hộp thức ăn ra còn chưa kịp cắn một miếng.
Tay cô ấy run lên, nhìn quanh bốn phía, run giọng hỏi: “Hướng dẫn viên du lịch đó
có ý gì? Trong đội ngũ của chúng ta. có người đã chết? Biến thành quỷ trà trộn
vào?”
“Chỉ có thể hiểu theo cách đó” Hạ Tinh Lê mặt trầm xuống. Hướng đi cốt truyện
như vậy là điều cô hoàn toàn không ngờ tới, dù sao vừa rồi trạng thái mọi người
đều rất bình thường, căn bản không có gì dị thường, “Nhưng chúng ta không có
bất kỳ manh mối nào chứng thực chuyện này”
“Cô ta bảo chúng ta tự hành phân phối phòng, có phải là nhắc nhở chúng ta nên
tách người chơi có nghi vấn lớn nhất ra ở riêng, để tránh đối phương ban đêm
động thủ giếc người?”
“. Ừm”
Đạo lý là đạo lý này, nhưng vấn đề là tách ai ra ở riêng là an toàn nhất, điều này
cần phải phân tích kỹ lưỡng.
Mọi người duy trì khoảng cách cảnh giác lẫn nhau, tập thể trầm mặc rất lâu, cuối
cùng vẫn là Vu Đào không nhịn được mở lời trước.
“Tôi nói này, mọi người làm ơn động não một chút đi, đây là chuyện liên quan đến
tính mạng, các người đều không tính toán bàn bạc sao?”
Triệu Tĩnh Tư thở dài khe khẽ: “Ngay cả muốn bàn bạc, e rằng cũng chỉ có tôi tin
lời cô. Cô nghĩ loại thời điểm này ai có thể tin ai?”
“Ít nhất chúng ta có thể loại trừ hai lựa chọn xác định, đúng không? Ví dụ như Hạ
Tinh Lê và vị anh trai nhà họ Tống kia, hai người họ đi làm nhiệm vụ chùa miếu,
có thể làm chứng cho nhau. Năm người còn lại chúng ta phải nhớ lại, trong
khoảng thời gian thất lạc trong rừng cây đó, mỗi người đã xảy ra chuyện gì cụ
thể”
Lúc này nghe thấy Tống Thiên Hằng ngữ khí rất nóng nảy mà lớn giọng: “Anh,
anh nhìn em làm gì? Không phải em! Lúc em bị linh cẩu truy, cô họ Vu kia ở gần
đó, hai chúng ta cũng giống như hai người họ, có thể làm chứng cho nhau mà!”
Tống Thiên Thư che giấu vẻ lo lắng, vỗ vai an ủi em trai: “Anh không nghi ngờ
em, anh chỉ lo lắng thôi”
Còn lo lắng điều gì, mọi người đều hiểu.
Là người chơi phế vật nhất trong đội, nhiệm vụ này lại không có anh trai đi theo,
nếu nói có ai nửa đường sẽ chết do quy tắc và cơ chế, Tống Thiên Hằng không
nghi ngờ gì là xác suất lớn nhất.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng thật sự được Vu Đào cứu trong khoảnh
khắc nghìn cân treo sợi tóc, điểm này không sai.
Linh quang chợt lóe lên trong đầu Tống Thiên Hằng: “Đúng rồi, mặc dù cô họ Vu
đã cứu em, nhưng lúc đó em không nhìn rõ trạng thái của cô ta lắm, có lẽ người
chết là cô ta nhưng em không phát hiện ra thì sao?”
“”
Khuôn mặt xinh đẹp của Vu Đào giận đến đỏ bừng. Ai ngờ chưa kịp mắng thành
lời, Triệu Tĩnh Tư bên cạnh lại hành động nhanh hơn, trực tiếp dứt khoát tát cho
Tống Thiên Hằng một cái.
“Muốn tát cậu lâu rồi”
Tống Thiên Hằng ôm mặt kêu la giận dữ, kết quả giây tiếp theo đã bị Tống Thiên
Thư mạnh mẽ ấn trở lại chỗ ngồi.
Tống Thiên Thư trầm giọng cảnh cáo: “Hiện tại cảm xúc mọi người đều rất mẫn
cảm. Nếu không có bằng chứng, không nên tùy tiện chỉ trích người khác. Huống
chi đó còn là người đã cứu cậu, rất không có trách nhiệm”
“”
Vị em trai nào đó ủy khuất thì ủy khuất, nhưng nghe lời anh trai nhất. Nhất thời
bĩu môi cũng không dám hé răng nữa.
Triệu Tĩnh Tư trầm ngâm một lát, quay đầu dùng ánh mắt dò xét đánh giá Chu
Nghiên: “Cô Chu, cô và tôi là gặp nhau nửa đường. Trước đó cô đã gặp phải
chuyện gì?”
“Tôi không gặp linh cẩu” Chu Nghiên nói, “Vết thương trên trán tôi là bị cành cây
vướng ngã”
“Cho nên chúng tôi đều gặp linh cẩu, chỉ có cô không gặp?”
“. Cũng không thể nói như vậy” Chu Nghiên bị cô ta dồn hỏi đến mức không còn
cách nào, đành phải nói sự thật, “Nhưng tôi bị rắn cắn”
“Rắn?”
Chu Nghiên gật đầu, lập tức xắn ống tay áo rộng thùng thình của mình cho cô ta
xem. Thấy trên cổ tay trắng nõn quả nhiên có hai lỗ máu nhỏ xíu, máu đã đông
lại có màu đỏ sẫm. Dường như chỉ là rắn nhỏ bình thường, cũng không phải rắn
độc gì.
“Máu đã ngừng chảy, cũng không có dấu hiệu phát độc. Chuyện này khẳng định
không nguy hiểm đến tính mạng, tôi có chết hay không, bản thân tôi còn không
biết sao?”
Vết thương ngay đó, cô ta giải thích cũng phù hợp lẽ thường. Có điểm đáng ngờ,
cố tình lại không tính là điểm đáng ngờ gì.
Sau đó cô ta liền chuyển mũi dùi sang Diêu Thương: “Cho dù là gặp nhau nửa
đường, tôi và cô Triệu ít nhất là thấy nhau, nhưng Diêu tiên sinh, anh là người
cuối cùng mới tập hợp với mọi người, không có bất kỳ ai thấy anh nửa đường”
Vai Diêu Thương vừa được quấn băng gạc xong. Anh ta đang nghiêng mắt nhìn
Hạ Tinh Lê thắt nơ con bướm cho mình. Giờ phút này nghe xong lời này, anh ta
vừa kéo áo khoác vừa quay đầu lại, thần sắc nhàn nhạt.
“Vậy làm sao bây giờ? Sương mù trong rừng cây quá dày đặc, tôi chính là không
nhìn thấy người khác”
“Anh đã trải qua chuyện gì?”
“Không có gì, bốn năm con linh cẩu vây công tôi, đều bị tôi chém chết. Lúc đó
rìu ở trong tay tôi, cô quên rồi sao?”
Anh ta nói như thể một chuyện rất bình thường, nhưng ánh mắt nhìn người không
rõ có một loại cảm giác uy hiếp âm trầm nào đó, nhìn chằm chằm khiến Chu
Nghiên cả người không thoải mái.
Chu Nghiên lúng túng dời tầm mắt: “Vấn đề là”
“Lúc đó rìu ở trong tay Diêu tiên sinh, cưa ở trong tay tôi” Vu Đào nói, “Trong tình
huống tương tự, chúng ta có vũ khí tổng thể phải có phần thắng hơn so với không
có vũ khí, đúng không?”
Ước chừng là nghe lén không nhịn được, Tống Thiên Hằng lại tự cho là thông
minh mà xen lời: “Nhưng bị bốn năm con linh cẩu vây công, chỉ bị thương ở vai,
dù hắn có rìu cũng quá đáng lắm chứ? Con chó đó không phải chó bình thường,
cái đầu rất lớn móng vuốt lại nhọn, răng nanh đều thò ra ngoài!”
“Nếu đổi lại là anh trai cậu, cậu nghĩ anh ấy có thể đơn đả độc đấu đối phó bốn
năm con linh cẩu không?” Hạ Tinh Lê cười lạnh một tiếng, “Đã là phế vật, thì đừng
dùng bản lĩnh phế vật của mình để cân nhắc người khác”
“. Cô!” Tống Thiên Hằng vừa muốn phản bác, đầu lại bị Tống Thiên Thư đè
xuống. Giọng hắn mềm đi một chút, nhưng vẫn có thể nghe ra là không phục lắm,
“Anh, sao anh cứ luôn bênh vực cô ta, lẽ nào anh thích cô ta rồi sao?”
Tống Thiên Thư nhẫn nại nhắm mắt: “Cậu yên lặng một lát đi”
Diêu Thương đối diện với Hạ Tinh Lê. Anh ta trầm ngâm rất lâu, cuối cùng bày tỏ
thái độ.
“Thế này đi, nếu mọi người thật sự không có kết luận, là người duy nhất không
thể chứng minh lẫn nhau, tối nay tôi có thể ngủ một phòng riêng”
Anh ta chủ động đề xuất, mọi người ở đây ngược lại có chút ngoài ý muốn. Kỳ
thật so với ở riêng, có lẽ ở cùng người khác mới là chuyện càng nguy hiểm hơn.
Diêu Thương lại nói tiếp: “Để công bằng, tôi kiến nghị những người chơi có thể
chứng minh lẫn nhau ở chung một phòng”
Không ai đưa ra dị nghị cho điều này. Dù sao mọi người đều chỉ tin vào sự thật
mắt mình nhìn thấy, ở chung với người chơi có thể chứng minh lẫn nhau, hệ số
an toàn chung quy cũng cao hơn một chút.
han/chuong-25-dem-muahtml]
Hạ Tinh Lê trầm giọng hỏi anh ta: “Chúng ta không biết liệu người chơi ở riêng có
cơ chế trừng phạt đặc biệt nào không, anh thật sự quyết định như vậy?”
“Quyết định, cô cứ ở yên với anh Tống, không cần bận tâm tôi” Ngữ khí Diêu
Thương cực kỳ không chút để ý, “Tôi cho rằng bản thân sẽ không xảy ra chuyện
gì. Nhưng nếu tôi không phải là người dư thừa kia, các vị phải cẩn thận đâm sau
lưng”
Anh ta không phải, vậy thì dù sao cũng phải có người là. Bất kể là ai, bạn cùng
phòng của đối phương tối nay đều khó tránh khỏi xui xẻo.
Sống hay chết, thì phải xem số mệnh.
Nửa đêm, cửa bốn căn phòng đều đã khóa trái. Bên ngoài bầu trời mây đen giăng
kín che đi ánh trăng, cuối cùng bắt đầu đổ mưa.
Tống Thiên Thư rất lịch thiệp nhường giường nệm cho Hạ Tinh Lê. Hiện tại, Hạ
Tinh Lê đang gối hai tay nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn qua khe hở rèm cửa,
cẩn thận lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Không biết vì sao, cô đột nhiên nhớ đến bài đồng dao xuyên suốt toàn bộ trò
chơi:
“Thiên âm, trời mưa, Mạnh Bà bưng tới một chén canh”
Đúng lúc hòa hợp với bầu không khí lúc này.
Bốn câu đầu của bài đồng dao, hiện tại xem ra cơ bản đã hoàn thành. Bốn câu
tiếp theo đại khái là có liên quan đến lễ hiến tế dân gian sắp tới.
Trời u ám, trời mưa, vậy thì.
Mạnh Bà rốt cuộc bưng tới là chén canh nào?
Sự nghi ngờ này cứ tiếp diễn cho đến khi cô bắt đầu buồn ngủ. Trong khoảnh
khắc mơ màng sắp ngủ, cô mơ hồ nghe thấy âm thanh sột soạt, tương tự như xé
rách vải dệt, truyền đến từ bên cạnh người không xa.
Trước đây đã nói, giấc ngủ của cô chất lượng cao, nhưng rất nhạy bén. Động tĩnh
bình thường và dị thường, cho dù trong giấc ngủ mơ, cô thông thường cũng có
thể phản ứng lại dựa theo bản năng.
Cô mở choàng mắt, nhanh chóng xoay người ngồi dậy, lưng dựa vào khung cửa
sổ, cảnh giác nhìn về phía cửa.
Ngọn đèn dầu trong phòng vẫn còn sáng, dưới ánh sáng yếu ớt, Tống Thiên Thư
không hiểu sao đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang quay lưng về phía cô, lảo đảo đứng ở
đó.
Cô thăm dò gọi một tiếng: “Tống tiên sinh?”
Tống Thiên Thư ngoảnh mặt làm ngơ, căn bản không để ý đến cô.
Ý thức được có điều không ổn, cô rút chuôi dao găm màu bạc ra từ bên hông,
nín thở chậm rãi tiến gần anh ta.
Tí tách, tí tách, tí tách.
Tầm mắt cô hạ xuống, cư nhiên nhìn thấy máu tươi trên người anh ta đang chảy
với tốc độ cực nhanh, tụ lại thành từng giọt dưới chân. Còn hai tay anh ta ở trước
ngực, như thể đang sống sờ sờ xé rách da thịt chính mình.
Cô kinh hãi thất sắc, lập tức một tay kéo mạnh chiếc áo khoác ngoài màu đen của
anh ta xuống. Chỉ thấy chiếc áo sơ mi màu nhạt mỏng manh của anh ta đã hoàn
toàn bị máu làm ướt sũng. Giữa lưng phảng phất bị vũ khí sắc bén nào đó xỏ
xuyên qua đến trước ngực, là vết thương trí mạng tuyệt đối.
Căn phòng này không có bất kỳ sinh vật nào khác tiến vào. Nếu thật sự có thể
lặng lẽ ẩn mình vào, cô vừa rồi nhất định cũng khó có thể may mắn thoát khỏi.
Vậy Tống Thiên Thư đây là có chuyện gì?
Sự thật chứng minh cô không cần phải suy nghĩ rõ ràng nữa, bởi vì Tống Thiên
Thư đã tự mình cho cô đáp án.
Anh ta kéo thân thể đẫm máu quay đầu lại. Nửa bên mặt tái nhợt như tờ giấy
phủ kín những đồ đằng màu tím đen, cặp mắt kia sớm đã trở nên đỏ tươi thâm
trầm.
Cảm giác quen thuộc này.
Một trận hàn ý chạy dọc sống lưng Hạ Tinh Lê. Cô hiểu ra.
Cô lúc trước còn nghĩ, tình huống hung hiểm như vậy, Tống Thiên Thư cư nhiên
có thể hoàn hảo không tổn hao gì mà chạy thoát dưới sự truy sát của tám con tà
linh, hơn nữa nhìn qua cũng không chịu thương tích gì.
Kỳ thật, ngay tại chỗ, anh ta đã bị tà linh phụ thân, chỉ là treo một hơi quay về đội
ngũ, đồng thời mất đi đoạn ký ức kia, cho rằng mình còn sống.
Mạnh Bà bưng tới một chén canh, hóa ra là ý tứ này.
Anh ta, người tưởng như an toàn nhất, mới là người dư thừa chân chính kia.
Những ý niệm này kỳ thật chỉ là thoáng qua trong đầu cô, mà tốc độ của Tống
Thiên Thư bị tà linh bám vào người lại càng nhanh hơn. Móng tay của anh ta đã
mọc ra những chiếc gai nhọn màu đen sẫm, chộp thẳng vào yết hầu và tim cô.
Hạ Tinh Lê lùi gấp về phía sau né tránh. Vấn đề là căn phòng nhỏ hẹp như vậy,
không gian có thể dùng để né tránh cực kỳ hạn chế. Việc chạy trốn rõ ràng là
không thực tế, cô muốn bảo toàn mạng sống thì nhất định phải chủ động xuất
kích.
“. Xin lỗi nhé, Tống tiên sinh”
Ngón tay thu nạp bỗng nhiên siết chặt chuôi dao, tia tàn nhẫn xẹt qua đáy mắt. Cô
tránh thoát chiêu trí mạng nhất của Tống Thiên Thư, dẫm lên mép giường mượn
lực nhảy lên. Giữa không trung, cô ra đao vừa chuẩn xác lại tàn nhẫn, cắm thẳng
vào sau cổ đối phương.
Mức độ sắc bén của chuôi dao găm phần thưởng này vượt xa tưởng tượng của
cô. Hoàn toàn đi vào giữa các khe xương mà lại không gặp quá nhiều trở ngại. Cô
nhân tiện cắt dọc xuống theo xương sống anh ta. Khi rơi xuống đất, cô quyết
đoán rút dao, và một giây trước khi anh ta kịp xoay người, lại là một nhát đâm
vào giữa lưng anh ta.
Tim Tống Thiên Thư đã bị khoét rỗng, hiện giờ nơi đó được lấp đầy, ước chừng là
thịt thối của tà linh.
Lưỡi dao găm lóe lên ánh sáng nhạt. Khẩu hổ đau nhức do bị một lực vô hình
nào đó chấn động. Hạ Tinh Lê chỉ cảm thấy một trận cuồng phong mùi tanh hỗn
loạn quét qua người. Chờ khi hoàn hồn lại, con tà linh bám vào người đã đào tẩu
qua cửa sổ.
..
Tống Thiên Thư trước mặt lảo đảo hai lần, khi ngã xuống thân thể chấn động kịch
liệt, máu bắn ra kinh người trên mặt đất.
Anh ta nằm yên ở đó. Ánh mắt từng chút từng chút khôi phục lại sự thanh minh,
cuối cùng biến trở lại chính mình.
Anh ta khẽ nói: “Cảm ơn cô Hạ, may mắn là cô”
May mắn là cô, có năng lực giếc anh ta. Nếu tối nay anh ta ở cùng với em trai
thì sao? Như vậy sáng mai đến, trong phòng sẽ đồng thời xuất hiện thi thể của
hai anh em.
Hạ Tinh Lê thở dài. Mặc dù chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng rốt cuộc cũng đã
từng kề vai chiến đấu. Cô vẫn có chút không đành lòng.
“Anh”
“Không sao, tôi cũng coi như giải thoát rồi” Tống Thiên Thư nhắm mắt lại. Một
khắc trước khi ngừng hô hấp, lời nói cuối cùng của anh ta thoáng như nói mê,
“Chỉ tiếc”
Chỉ tiếc điều gì đây?
Không thể sống sót trở về gặp cha mẹ, hay là không thể tiếp tục bảo vệ tốt em
trai.
Nhưng dù thế nào đi nữa, gánh nặng trên vai anh ta, cuối cùng cũng có thể hoàn
toàn buông xuống.
Nếu đây là vận mệnh, thì anh ta chấp nhận vận mệnh.
Từ nay về sau, anh ta không cần phải lo lắng đề phòng chờ đợi buổi sáng nữa.