Có thể tưởng tượng được, khi rạng sáng ngày chuyển giao đến, Tống Thiên Hằng
đẩy cửa ra, nhìn thấy thi thể đẫm máu của anh trai mình, hắn đã hóa điên và
suy sụp đến mức nào.
Thi thể nằm đó, Hạ Tinh Lê đang canh giữ ở đó, con dao cũng nằm trong tay cô.
Với khả năng phân tích của hắn, tự nhiên hắn lập tức kết luận Hạ Tinh Lê chính là
kẻ giếc người đã hãm hại anh trai hắn.
Hắn điên cuồng xông lên phía trước, muốn liều mạng với Hạ Tinh Lê!
“Tiện nhân, hóa ra mày mới là con quỷ! Mày giếc anh tao, tao muốn mày
chết!!!”
Nhưng hắn còn chưa kịp đi được hai bước, đã bị Diêu Thương ở phía sau bóp cổ
kéo lại tại chỗ. Diêu Thương thấy hắn giãy giụa quá mạnh, mất kiên nhẫn, đơn
giản một tay ấn đầu hắn vào tường, khiến hắn tỉnh táo lại.
“Đồ ngốc như cậu, thật dư thừa khi anh trai cậu bảo vệ cậu đến bây giờ” Diêu
Thương lạnh lùng nói, “Nhìn rõ đi, người bình thường đều phải đoán ra, anh cậu
là quỷ, chẳng qua là bị phản giếc khi định giếc người khác thôi”
“Không thể nào! Anh tao không thể là quỷ! Anh ấy là bị quỷ giếc!!!”
Vu Đào cũng coi như là đồng đội lâm thời cùng Tống Thiên Thư đối kháng tà linh.
Nhìn thấy cảnh này khó tránh khỏi chua xót, nhưng nghe những lời ngu xuẩn của
Tống Thiên Hằng, cô ấy lại không kìm được cơn giận, nhịn không được hét lên
một tiếng.
“Đừng nói nhiều nữa, động động cái óc heo của cậu đi! Hạ Tinh Lê thật sự là quỷ
thì sẽ mổ bụng anh cậu xong còn lưu lại trong phòng chờ chúng ta nghi ngờ
sao?”
Triệu Tĩnh Tư cũng bổ sung một câu: “Cậu thật sự nghi ngờ, đợi lát nữa Hướng
dẫn viên Huệ Trinh tới, nghe cô ta đếm số không phải sẽ rõ sao! Nếu vẫn còn sáu
vị khách nhân, thì anh cậu chính là con quỷ dư thừa đó”
“”
Thấy Tống Thiên Hằng đờ đẫn tại chỗ không nhúc nhích, Diêu Thương lúc này
mới buông tay. Anh ta quay đầu nhìn thoáng qua thi thể Tống Thiên Thư, thở
dài hỏi Hạ Tinh Lê.
“Cô làm sao phát hiện ra? Tôi còn tưởng cô ở cùng phòng với hắn là lựa chọn an
toàn nhất”
“Tôi vốn dĩ cũng nghĩ như vậy” Hạ Tinh Lê nói, “Nhưng nửa đêm hắn bắt đầu thay
đổi. Hẳn là lúc ở chùa miếu bị tà linh phụ thân, nhưng treo một cái mạng, tưởng
rằng mình còn sống”
“Hắn có để lại lời gì không?”
“Hắn nói, ‘Không sao, cũng coi như giải thoát rồi’”
Lời vừa nói ra, Tống Thiên Hằng với đại não trống rỗng đột nhiên như tỉnh mộng,
hai đầu gối nhũn ra quỳ rạp xuống đất, bắt đầu nôn khan điên cuồng một trận.
Nước mắt như chuỗi hạt đứt dây không ngừng nhỏ giọt, kéo dài những vệt nước
uốn lượn trên mặt đất. Hắn dùng tay chống đất bò đến bên cạnh Tống Thiên Thư,
ôm chặt thi thể anh trai gào khóc thảm thiết.
Hắn khóc đến xé lòng, vẫn luôn khóc cho đến khi Huệ Trinh đẩy cửa bước vào.
Mọi người chuyển tầm mắt đi, thấy Huệ Trinh ngoài hộp thức ăn được chuẩn bị
hằng ngày, trong tay còn cầm hai ngọn nến, một đỏ một trắng.
Lớp trang điểm của cô ta so với hai ngày trước đã đạt đến đỉnh điểm. Lớp phấn
nền trên mặt dày khoảng ba lớp, đường kẻ mắt đen đậm sâu hun hút, môi đỏ tươi
như máu, trông giống hệt hình nộm giấy được bó ở tiệm quan tài.
“Các vị khách nhân, tối qua ngủ ngon chứ?”
Mọi người trầm mặc, không ai muốn trả lời cô ta.
Huệ Trinh hiển nhiên cũng không quá để ý bọn họ trả lời như thế nào. Cô ta mang
theo nụ cười quen thuộc tiếp tục nói.
“Hôm nay vào giờ tối sẽ tiến hành lễ hiến tế dân gian. Xét thấy mọi người đều
muốn tham gia, tôi cố ý mang đến một phần vật phẩm cần thiết cho lễ hiến tế”
Đương nhiên, chỉ là một bộ phận vật phẩm mà thôi.
Phỏng chừng chính là hai ngọn nến này.
Vu Đào nhìn Huệ Trinh đặt hai ngọn nến lên bàn, nhíu mày hỏi: “Chỉ có hai ngọn
nến này? Cái khác đâu?”
“Cái khác?” Ý cười của Huệ Trinh càng sâu, “Những thứ khác phải dựa vào các vị
khách nhân tôn quý, tự mình đi tìm”
Lễ hiến tế dân gian bắt đầu vào giờ tối. Hiện tại chỉ là buổi sáng, điều này có
nghĩa là thời gian ban ngày của họ cũng không thể nhàn rỗi, còn phải chuẩn bị
đầy đủ những thứ liên quan đến hiến tế.
Nếu đến lúc đó chuẩn bị không đầy đủ, điều gì sẽ xảy ra thì không chắc chắn.
Nhưng Huệ Trinh cố tình chỉ cho hai ngọn nến, đối với những manh mối khác thì
im hơi lặng tiếng, một câu nhắc nhở quan trọng cũng không nói.
Không thể không thừa nhận, cái chết của Tống Thiên Thư khiến thần kinh Hạ
Tinh Lê trở nên càng thêm mẫn cảm. Cô ngồi đó, luôn nhìn chằm chằm vào mặt
Huệ Trinh, thần sắc nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cô rất khách khí mở lời dò hỏi: “Hướng dẫn viên Huệ Trinh, buổi tối hiến tế cô có
cùng chúng tôi tham gia không?”
Huệ Trinh cười tủm tỉm trả lời: “Tôi không tham gia lễ hiến tế trong thôn”
“Nói cách khác, sau khi đưa xong bữa sáng này, chúng ta sẽ không gặp lại nhau
nữa?”
“Xem như vậy đi” Huệ Trinh gật đầu, “Dù sao các vị khách nhân đã hoàn toàn
quen thuộc với trong thôn, cũng không cần tôi lúc nào cũng bầu bạn”
Vu Đào không nhịn được phàn nàn: “. Cô trừ đưa cơm và thêm củi, cũng không
bầu bạn được mấy phút phải không?”
Huệ Trinh dường như không nghe thấy những lời này, ý cười không giảm, chỉ
mang tính tượng trưng cúi chào mọi người, rồi xoay người rời khỏi tiểu lâu.
Mắt thấy thân ảnh cô ta sắp sửa lần nữa biến mất trong màn sương mù mênh
mông bên ngoài, Hạ Tinh Lê như đã hạ xuống một quyết tâm nào đó, lập tức
đứng dậy bước nhanh đuổi theo.
Cô làm việc nhất định có lý do của cô. Diêu Thương thông thường sẽ không hỏi
nhiều, chỉ theo bản năng duy trì và đi theo.
han/chuong-26-toc-daihtml]
Anh ta hầu như cùng lúc với cô chạy ra khỏi cửa, tiện tay xách đi chiếc rìu bên
cạnh cửa, căn bản không cho mấy người còn lại cơ hội phản ứng.
“A Lê” Anh ta khẽ gọi tên cô, mơ hồ đoán được vài phần, “Cô cảm thấy hướng
dẫn viên này không ổn?”
“Đương nhiên, quả thực quá không ổn” Tầm mắt Hạ Tinh Lê khóa chặt phía
trước, “Anh không phát hiện khuôn mặt của hướng dẫn viên này ngày càng không
bình thường sao? Hơn nữa trước đó Triệu Mai đã nhắc tới một câu, nói trong thôn
không có người tên là Huệ Trinh”
“Tôi có ấn tượng. Vậy ra tay từ người cô ta, có hy vọng tìm được manh mối
không?”
“Chỉ có thể nói thử xem. Dù sao tôi không tin một NPC truyền đạt nhiệm vụ chủ
tuyến lại đơn giản nói đi là đi như vậy”
Thân là một người chơi mật thất thâm niên, Hạ Tinh Lê ít nhiều đều có trực giác
chính xác đối với những kịch bản này. NPC dẫn đường không thể nào rời khỏi sân
khấu một cách sơ sài như vậy, xác suất lớn hơn là đang giấu một bí mật quan
trọng.
“Cái túi vải nhỏ Huệ Trinh luôn mang theo, chưa từng mở ra. Tôi muốn lấy lại đây
xem thử”
Diêu Thương ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng dáng vội vàng của Huệ Trinh ở
phía xa, môi mỏng hơi mím: “Nếu cô ta không cho thì sao?”
Hỏi là hỏi như vậy, kỳ thật trong lòng anh ta đã có đáp án. Anh ta hiểu rõ phong
cách hành sự của Hạ Tinh Lê.
Quả nhiên, giây tiếp theo Hạ Tinh Lê đã nghiệm chứng suy đoán của anh ta: “Vậy
giếc cô ta. Trò chơi này không có NPC nào là không thể giếc. Giếc cô ta
không chừng còn có thu hoạch ngoài ý muốn”
“Được, hiểu rồi”
Hai người hạ quyết tâm, đồng thời ăn ý tăng nhanh bước chân. Mắt thấy khoảng
cách hai bên càng ngày càng gần, Huệ Trinh rốt cuộc dừng lại, mỉm cười quay
đầu lại nhìn về phía bọn họ.
“Hai vị khách nhân tôn quý, cố ý tiễn tôi xa như vậy, là còn có chuyện quan trọng
gì sao?”
Ánh mắt Hạ Tinh Lê liếc về chiếc túi vải nhỏ vác ở khuỷu tay cô ta, yêu cầu một
cách đúng lý hợp tình: “Có chút việc. Hướng dẫn viên, phiền cô cho tôi mượn túi
vải của cô xem được không?”
“. Xin lỗi, đây thuộc về vật phẩm cá nhân của tôi” Huệ Trinh từ chối nằm trong
dự kiến, và xoay người định đi, “Nếu không có chuyện khác, hai vị mời trở về đi”
Diêu Thương vươn tay ra, bình tĩnh chặn đường cô ta: “Hướng dẫn viên Huệ
Trinh, phải nói cô làm hướng dẫn viên này cũng thật sự không tính là tận tâm tận
trách. Chúng tôi không so đo với cô, nhưng chỉ một yêu cầu nhỏ này cô còn ra
sức từ chối, không quá thích hợp đi?”
Ánh mắt Huệ Trinh nhìn chằm chằm anh ta. Tròng mắt cô ta thâm đen, đôi môi đỏ
tươi như được nhuộm bằng máu. Nụ cười cô ta lộ ra giờ phút này, nhìn thế nào
cũng khó tránh khỏi khiến người ta sởn tóc gáy.
Cô ta nói: “Xin hai vị mau chóng trở về chuẩn bị cho lễ hiến tế dân gian vào giờ
tối, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa”
Lời này thà nói là uy hiếp, còn hơn là nhắc nhở.
Đáng tiếc hai người đứng trước mặt cô ta, lại chính là những người không sợ uy
hiếp, đã sớm tính toán xé rách mặt rồi.
“Chúng tôi đây không phải là vì lễ hiến tế dân gian mới đến tìm cô sao?” Hạ Tinh
Lê dùng ngữ khí lễ phép nhất, nói ra lời không lễ phép nhất: “Vậy không còn cách
nào rồi, Hướng dẫn viên Huệ Trinh. Cô không hợp tác, cũng đừng trách chúng tôi
cưỡng đoạt”
Lời cô ta nói giống như là hạ đạt chỉ thị. Lời còn chưa dứt, Diêu Thương đã quyết
đoán ra tay.
Anh ta ý đồ bắt lấy cánh tay Huệ Trinh để giật lấy túi vải. Trước đó anh ta cũng đã
dự đoán trong tâm lý, biết Huệ Trinh không thể là một người phụ nữ bình thường
như bề ngoài, nhưng không ngờ mức độ biến dị của NPC này, lại quái dị hơn so
với anh ta tưởng tượng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Huệ Trinh co người về phía sau tránh đi anh ta.
Độ cong nụ cười của cô ta dường như tăng lên, lộ ra hai hàm răng trắng đến chói
mắt, càng làm nổi bật ra cái miệng rộng như bồn máu.
“Thật đáng tiếc a, hai vị khách nhân” Giọng điệu cô ta cũng trở nên quái dị, biến
thành cái loại âm thanh the thé giống như kim cương chà xát: “Dù sao trong cái
thôn Mang Trọng không thức thời này, vong hồn đếm không xuể, thêm hai người
nữa cũng chẳng sao”
Còi báo động đột nhiên sinh ra trong lòng. Hạ Tinh Lê theo bản năng nắm cổ áo
Diêu Thương, một tay kéo anh ta về tại chỗ, và lùi về sau vài bước.
Ngay sau đó, thân thể Huệ Trinh nháy mắt nổ tung. Quần áo vải vóc tán loạn bay
tứ tung, và búi tóc cô ta luôn vấn sau đầu cũng theo đó tản ra.
Không biết là huyết vụ hay bụi đỏ, trộn lẫn với mùi tanh nồng nặc dung nhập vào
màn sương mù dày đặc xung quanh. Tầm mắt hai người bị che khuất vài giây.
Trong lúc đó, Hạ Tinh Lê rút chuôi dao găm ra từ bên hông, nắm chặt nhắm
thẳng phía trước, chuẩn bị tiến hành phản kích bất cứ lúc nào.
Đợi khi trước mắt khôi phục thanh minh, hai người nhìn rõ Huệ Trinh đang bò
phục phía trước, hay nói đúng hơn, là quỷ quái tên là Huệ Trinh.
Mái tóc dài của Huệ Trinh phảng phất như tảo biển ướt sũng, lùn lùn quấn quýt
trên khuôn mặt trắng bệch. Tròng mắt cô ta lục ục qua lại trong hốc mắt, đôi môi
đỏ tươi lẩm bẩm, lộ ra hàm răng sắc nhọn và mịn màng bên trong.
Thân thể trần truồng của cô ta dày đặc những hoa văn bùa chú màu đen. Tứ chi
quỳ sát đất bò lết như dã thú. Mu bàn tay như những cành khô đen sẫm rối rắm,
móng tay sắc nhọn cắm sâu vào khe hở mặt đất.
Lưng cô ta cong lên. Không có gì bất ngờ, đây là điềm báo công kích. Nhưng điều
bất thường là, thứ nhanh hơn động tác của cô ta lại chính là mái tóc dài cuộn trào
của cô ta.
Cô ta giống như quỷ tóc dài trong truyền thuyết dân gian, mỗi sợi tóc dài đều kéo
dài vô hạn và vũ động lên trong khoảnh khắc, như một mạng lưới màu đen dày
đặc, vây quanh Hạ Tinh Lê và Diêu Thương từ bốn phương tám hướng.
Hạ Tinh Lê đột nhiên nhớ lại trong khoảnh khắc đó, hình tượng Huệ Trinh sau khi
biến thân, dần dần khớp với hình tượng nữ quỷ dán kính hát đồng dao trong
đêm đầu tiên.
Hóa ra phục bút đã được chôn từ rất sớm.
..
Từng sợi tóc dài của Huệ Trinh đều sắc bén. Lưỡi rìu chém lên thậm chí phát ra
tiếng kim loại va chạm giòn vang. Hơn nữa, sau khi bị chém đứt, chúng có thể
tái sinh trong thời gian ngắn, cho nên công kích không ngừng nghỉ, hoàn toàn
không cho người ta cơ hội thở dốc.
Hai người chu toàn rất lâu đều bị vây khốn, trên người bị vẽ ra vô số vết máu
nhỏ xíu, mà ngay cả bản thể Huệ Trinh cũng chưa thể tiếp cận được.
Có thể thấy, cứng đối cứng là không được, cần phải kịp thời thay đổi chiến lược
hành động.
Kết quả không đợi hai người thương lượng xong, chợt thấy một bóng người múa
may cưa chém ra một lỗ hổng, vọt vào vòng vây do tóc dài của Huệ Trinh tạo
thành.
Là Triệu Tĩnh Tư đã đến hỗ trợ.