Muốn có được phương tiện giao thông thì kiểu gì cũng phải trả giá, chuyện đó
nhóm của Hạ Tinh Lê đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Nhưng họ vừa mới xử lý xong ba người chơi định cướp xe, còn chưa kịp thở thì
trần gara ngầm sập xuống. Tang thi giấu trong cả bệnh viện như bị xả lũ, rơi ào ào
từ trên tầng xuống, chẳng khác gì mưa đá.
Cảnh này quen quá. Ở khu cư dân cũng từng y như vậy: đang yên đang lành thì
hệ thống thả một đợt tang thi ra để “dằn mặt”, đúng kiểu thô bạo và chó má.
“Lên xe!”
Không kịp bàn bạc, cả ba lao vào xe. Nhưng vấn đề là… ai lái?
Hạ Tinh Lê quay sang hỏi gấp: “Anh lái có giỏi không?”
Cô thật sự không rõ, vì hồi chia tay thì Diêu Thương mới lấy bằng lái chưa lâu.
Diêu Thương trả lời rất cẩn thận: “Nếu là ở đời thực thì… bình thường”
Nghĩa là vào tình huống tang thi chặn đường, chướng ngại khắp nơi, anh ta chưa
chắc lái nổi.
Hạ Tinh Lê quay sang Hàn Ngọc: “Còn cậu?”
Hàn Ngọc chỉ vào mình rồi lắc đầu mạnh. Rõ ràng cậu cũng không biết lái, nên
mới cần tìm “tài xế” khi đi chung với người khác.
Hạ Tinh Lê thở dài. Đúng lúc này cô mới thấy việc mình lấy bằng sớm, rồi còn
được anh trai dạy thêm một thời gian “đua xe” có ích cỡ nào.
“Diêu Thương ngồi ghế phụ. Hàn Ngọc ngồi sau”
Cô chốt luôn, rồi chui thẳng vào ghế lái.
Chỉ vài giây đó thôi, tang thi đã rơi xuống đất và khóa mục tiêu, ùn ùn áp sát. Diêu
Thương vừa kịp kéo dây an toàn cho mình và cho cô, vừa liếc đồng hồ rồi nói
nhanh:
“A Lê, đồng hồ tôi hiện lên là có thể nâng cấp chiếc xe này thành vũ khí Cam cấp
1.”
Trong trò chơi, mỗi người chỉ được mang tối đa hai vũ khí. Không ngờ xe cũng
tính là vũ khí.
Diêu Thương đang dư đúng “5 mạng tang thi Tham lam” chưa dùng. Nếu đổ vào
xe, xe sẽ được “đăng ký” dưới tên anh ta và nâng cấp luôn.
Mắt Hạ Tinh Lê sáng lên: “Vậy còn đứng đó làm gì? Nâng cấp ngay!”
“OK”
Hệ thống nâng cấp nhanh khủng khiếp. Xe rung mạnh đúng vài giây rồi biến dạng:
vỏ đỏ chuyển sang đen, nội thất cũ sáng lên, kính xe và thân xe đều có cảm giác
được gia cố rõ rệt.
Nâng cấp xong, mạnh hơn hẳn. Ví dụ lúc nãy rìu chém còn móp cửa xe, giờ độ
chịu lực tăng lên thấy rõ.
Còn mạnh tới mức nào?
Thì phải “thực chiến” mới biết.
Tang thi đã áp sát.
Hạ Tinh Lê nắm vô lăng, giọng rất bình tĩnh: “Hai người ngồi chắc nhé. Tôi lái xe
theo trực giác, chuẩn bị tinh thần trước đi”
Nói xong, cô đạp ga.
Chiếc xe lao đi như mũi tên.
Chỉ một phút sau, Diêu Thương và Hàn Ngọc mới hiểu “theo trực giác” nghĩa là gì.
Không phải lái xe an toàn, chính là… lao thẳng theo bản năng, né được thì né, né
không được thì đâm luôn, kiểu “đụng ai cũng như nhau”.
Tang thi cấp thấp như Lười biếng, Tham lam bị húc ngã là cô cán qua luôn, số
mạng ghi thẳng vào tài khoản. Tang thi trung cấp như Ngạo mạn, cán một lần
không chết thì cô cũng không rảnh đánh lâu, mục tiêu duy nhất là phóng ra
khỏi gara.
Có mấy lần, sừng Ngạo mạn đâm “rầm” vào kính trước. Có lúc tang thi còn leo
lên nóc xe, hoặc cố lật cả xe. Nhưng Hạ Tinh Lê xử lý rất nhanh, giật lái, tăng tốc,
quệt góc, thoát liên tục.
han/chuong-49-lai-xe-nguy-hiemhtml]
Cô thích nghi nhanh, nhưng đồng đội thì không.
Hàn Ngọc ngồi sau dù thắt dây an toàn vẫn suýt bị quăng dính vào cửa xe. Cậu
im lặng như mọi khi, nhưng kiểu im lặng này “ồn” một cách đáng sợ.
Diêu Thương thì phối hợp tốt hơn. Anh ta còn kịp hạ kính, thò cây gậy nanh sói ra
đâm tang thi, dọn bớt chướng ngại cho cô. Anh ta ôm trán bị va bầm, liếc thấy
kính xe có vết nứt nhỏ, thở dài:
“May mà nâng cấp. Không thì xe ra chưa khỏi tầng hầm chắc bị cô đâm thành
sắt vụn”
Hạ Tinh Lê vẫn bình thản: “Anh tưởng tôi muốn vậy à? Đây là cách nhanh nhất.
Không thì anh xuống xe làm mồi kéo tụi nó đi, tôi chở Hàn Ngọc chạy trước?”
Diêu Thương lạnh giọng: “Tôi nghi cô chỉ muốn chở mỗi Hàn Ngọc chạy trước
thôi”
Suýt nữa cô làm thật.
Ngay lúc đó, mắt Hạ Tinh Lê lóe lên. Cô đạp ga mạnh, tông bay một con Tham
lam, cán thẳng qua đám tang thi dày đặc, mở một “đường máu”. Xe lao qua xác
và mảnh vụn, bật lên khỏi mặt đất vài giây rồi rơi xuống đúng hướng dốc ra ngoài.
“Rầm!”
Đầu Hàn Ngọc đập vào lưng ghế trước. Cậu ngẩng lên, vẫn bình tĩnh như đã…
quen rồi.
Lê tỷ lái xe, sống chết tùy số.
Cuối cùng, chiếc xe đen vừa nâng cấp cũng đưa cả ba thoát khỏi bệnh viện bỏ
hoang.
Nhưng có xe cũng là con dao hai lưỡi. Xe chạy ngoài đường vẫn quá nổi, dễ bị
người chơi khác và tang thi chú ý. Hạ Tinh Lê phải liên tục chọn đường nhỏ, tránh
kéo theo cả đàn tang thi phía sau.
Trên đường, họ gặp hai tang thi Ghen ghét đi cùng nhau. Nhưng giờ vũ khí của cả
đội đã mạnh hơn, ba người hợp lực giếc trung cấp không còn quá khó.
Hai con đó, Hạ Tinh Lê lấy một, Diêu Thương lấy một. Phần của Diêu Thương
thực ra là do anh ta “bổ đao nhanh hơn” nên giành được trước Hàn Ngọc.
Trong đội, ai cũng hiểu ngầm: đội trưởng ưu tiên tài nguyên, đội viên tự xoay sở
phần còn lại.
Sau trận đó, chảo rán của Hạ Tinh Lê lên hẳn vũ khí Lục cấp 1. Giờ nó không còn
là chảo nữa mà gần như là một tấm khiên. Chắn ngang là che được cả ngực
bụng. Còn khi xoay, hàng răng cưa trên thân nồi quay như cối xay, đủ sức xé nát
mục tiêu.
Vì cái “chảo hoa hướng dương” này quá to, để cạnh ghế lái thì dễ quệt trúng cổ
Diêu Thương, nên tạm thời để Hàn Ngọc cầm giữ ở ghế sau.
Hàn Ngọc làm thủ ngữ, ý rất rõ:
Lái chậm lại.
Cũng đúng thôi. Lỡ Hạ Tinh Lê lại lái kiểu “đấu đá lung tung”, Hàn Ngọc lắc một
cái rồi ngã vào răng cưa… nghĩ thôi đã rợn.
Hạ Tinh Lê hỏi: “Giờ có xe, vũ khí cũng lên rồi. Bước tiếp theo đi đâu? Hai anh có
ý gì không?”
Diêu Thương đáp: “Tìm chỗ kiếm đồ ăn nước uống. Tiêu hao quá lớn, không nạp
là chịu không nổi”
“Chuẩn, tôi cũng đói”
Hạ Tinh Lê định hỏi Hàn Ngọc thì bỗng nhìn qua cửa kính, thấy bốn người quen ở
ven đường phía trước.
Cô gõ nhẹ lên kính, ra hiệu cho Hàn Ngọc: “Đồng đội cũ của cậu kìa”
Đó là Vệ Thao, Lâm Tân Linh, Trương Duệ và Tiết San San. Trước từng chung
nhóm, bị tản ra trong khu cư dân, không ngờ vẫn gặp lại.
Hàn Ngọc gật đầu, mặt lạnh, rõ là không có ý định chào hỏi.
Nhưng cậu không chào, bên kia lại nhận ra họ.
Vì xe hiếm, chạy qua là nổi bật. Lâm Tân Linh mắt tinh, nhìn thấy Diêu Thương
qua cửa kính hạ xuống nửa chừng, lập tức reo lên:
“Vệ ca! Vệ ca nhìn kìa, có phải người quen của em không?!”