Lâm Tân Linh là kiểu người nghĩ gì nói nấy. Vừa liếc thấy Hạ Tinh Lê và hai người
kia ngồi trên xe, cô bé lập tức đứng ven đường hét to. Vệ Thao, Trương Duệ và
Tiết San San ở bên cạnh cũng nhìn thấy ngay, cả bốn người vội vàng chạy tới,
giống như cuối cùng cũng tìm được “đồng đội”.
Đến nước này rồi, dù có đạp ga chạy thẳng hay dừng xe chào hỏi, hình như đều
không phải lựa chọn hay.
Diêu Thương nghiêng đầu hỏi Hạ Tinh Lê: “Đi không? Xe của tôi không chở nổi
thêm bốn người đâu”
“… Tôi cũng muốn chạy”
Vấn đề là Vệ Thao chạy quá nhanh. Anh ta kéo theo Lâm Tân Linh, băng băng
qua đường rồi đứng chặn ngay trước đầu xe. Gương mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ
gặp lại người quen, vừa chất phác vừa thật thà, khiến người ta khó mà nhẫn tâm
bỏ mặc.
Dù trong trò chơi có thể lái xe cán chết người chơi để lấy thưởng, Hạ Tinh Lê
vẫn chưa điên đến mức đó. Dù sao cũng từng gặp, từng trao đổi manh mối, cô
chưa mất lý trí đến vậy.
Thế nên cô hạ kính xe, gật đầu chào: “Trùng hợp thật”
Vệ Thao cười lớn: “May quá! Linh Linh nói mấy cô nhảy từ tầng ba xuống, tôi còn
lo xảy ra chuyện gì. Thấy mọi người đều bình an là tốt rồi”
“Các anh trông cũng ổn cả”
“Đừng nhắc nữa, tôi với Linh Linh khó khăn lắm mới chạy khỏi khu cư dân, sau đó
mới gặp lại Trương Duệ và San San”
Lâm Tân Linh vuốt vỏ xe đen bóng, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Mới mấy tiếng
không gặp mà mấy anh chị đã có xe rồi. Em tìm khắp bản đồ cũng không thấy.
Với lại vũ khí của mọi người nhìn ngầu ghê, phải giếc bao nhiêu tang thi mới lên
được vậy?”
Hạ Tinh Lê trả lời qua loa: “Cũng không nhiều, chủ yếu là may mắn”
Lâm Tân Linh lại tò mò nhìn Hàn Ngọc ngồi sau: “Anh đẹp trai này giờ đi chung
với chị Hạ à? Anh có quay về nhóm bọn em không?”
Chưa kịp để Hàn Ngọc phản ứng, Tiết San San bỗng mở miệng, giọng châm chọc:
“Khỏi hỏi. Người ta là người câm, từ lúc quen tới giờ có phản ứng với chúng ta
bao giờ đâu. Rõ ràng là tìm được đồng đội mạnh hơn rồi, sao còn quay lại đi với
tụi mình? Trong mắt người ta, chắc tụi mình chỉ là gánh nặng”
“… San San, cô sao vậy? Từ nãy đã thấy không ổn rồi” Lâm Tân Linh khó hiểu
nhìn cô ta rồi nhìn sang Trương Duệ. “Hai người cãi nhau à?”
“Không có đâu” Trương Duệ vội vàng giải thích, rồi định nắm tay Tiết San San.
“San San chỉ mệt quá thôi. Dù người ta chọn thế nào cũng có lý do, cô đừng nói
mấy lời làm tổn thương nhau”
Tiết San San hất tay hắn ra, cười lạnh: “Đúng, tôi không có tư cách can thiệp lựa
chọn của ai. Đến cả người yêu bốn năm còn nói bỏ là bỏ được, huống chi chỉ là
bạn đường tạm thời”
Không khí lập tức trở nên kỳ quái. Thấy câu chuyện bắt đầu lệch hướng, Vệ Thao
vội kéo lại đề tài:
“À… mấy chuyện đó để sau nói cũng được. Hạ tiểu thư, cô có hứng thú đi cùng
chúng tôi tới học viện Hồng Diệp khu tây không?”
“Đi đó làm gì?”
“Tôi vừa nhận được một nhắc nhở đặc biệt. Sáu giờ tiếp theo, học viện Hồng Diệp
sẽ trở thành khu an toàn tuyệt đối, không có người lây nhiễm”
Khu an toàn tuyệt đối.
Phải thừa nhận, bốn chữ này rất hấp dẫn. Nghĩa là họ có thể yên tâm nghỉ ngơi,
ngủ một giấc tử tế, tạm hồi sức rồi mới tiếp tục.
Thời gian trò chơi còn hơn 50 giờ, cứ căng thẳng liên tục thì ai cũng chịu không
nổi. Nghỉ ngơi hợp lý là cần thiết.
Hạ Tinh Lê chống một tay lên vô lăng, theo thói quen liếc Diêu Thương rồi quay
sang nhìn Hàn Ngọc.
“Hiện tại chúng ta cũng chưa có điểm đến rõ ràng. Hai người thấy sao?”
Diêu Thương nhún vai: “Tôi sao cũng được, nghe cô”
Hàn Ngọc chỉ vào cô rồi gật đầu, ý là cô đi đâu thì cậu đi đó.
Vệ Thao hỏi lại lần nữa: “Vậy ý cô thế nào?”
Không hiểu sao, tất cả mọi người đều mặc nhiên coi Hạ Tinh Lê là người quyết
định. Chỉ cần cô gật đầu là coi như cả nhóm đồng ý.
han/chuong-50-khu-an-toan-moihtml]
Cô liếc bản đồ. Học viện Hồng Diệp cách chỗ họ khoảng nửa giờ lái xe, nếu đi bộ
thì còn lâu hơn.
Cô nói thẳng: “Xe tôi chật, chỉ chở thêm được hai người. Hai cô gái thôi”
Hai cô gái tức là Lâm Tân Linh và Tiết San San.
Vệ Thao đáp ngay: “Được. Tôi với Trương Duệ chạy theo, tới nơi sẽ hội hợp”
Lâm Tân Linh hơi lo: “Vệ ca, như vậy có ổn không?”
“Có gì không ổn? Ngồi xe an toàn hơn nhiều”
Trương Duệ tỏ vẻ do dự, còn Tiết San San thì chẳng nghĩ ngợi, cúi người chui
thẳng vào hàng ghế sau.
Chuẩn bị khởi hành, Hạ Tinh Lê thấy Trương Duệ lúng túng, liền đề nghị: “Nếu
không thì hai anh bám nóc xe cũng được, miễn là không ngại”
Cuối cùng, để không bị bỏ lại, Vệ Thao và Trương Duệ đành bò lên nóc xe.
Suốt dọc đường, hai người ôm chặt lấy nhau giữ thăng bằng. Phong cách lái xe
của Hạ Tinh Lê quá dữ, đánh lái liên tục, còn thỉnh thoảng tông thẳng tang thi.
Chỉ sơ sẩy chút là rơi xuống ngay.
“Vệ ca cứu với!”
“Trương Duệ ôm chặt tôi!”
“Chị ơi lái chậm chút đi!”
Hạ Tinh Lê không hề giảm tốc. Mang họ theo đã là nhân từ lắm rồi.
Trong xe cũng chẳng khá hơn. Hàn Ngọc im lặng, Tiết San San mặt mày u ám,
Diêu Thương không muốn nói chuyện, Hạ Tinh Lê thì tập trung lái xe. Chỉ có Lâm
Tân Linh cố gắng bắt chuyện.
“San San, rốt cuộc cô với Trương Duệ cãi nhau vì chuyện gì vậy? Giữa trò chơi
sinh tử thế này, giận dỗi làm gì. Tôi thấy anh ấy vẫn đối xử tốt với cô mà”
Nghe vậy, Tiết San San càng kích động hơn, mắt đỏ lên, nghiến răng nói: “Hắn tốt
với tôi? Bình thường thì ngoan ngoãn, gặp nguy hiểm là bỏ chạy, ném tôi giữa
đám tang thi tự sinh tự diệt. Tôi còn trông chờ gì ở hắn nữa?”
“… Không phải vậy chứ? Hai người vẫn luôn đi chung mà”
“Hắn quay lại tìm tôi chỉ vì lương tâm cắn rứt! Phản bội rồi thì hối hận có ích gì?
Ai biết lúc nào hắn lại ghét bỏ tôi? Trong mắt hắn, tôi chỉ là gánh nặng!”
Cô ta càng nói càng lớn tiếng, đến mức Hạ Tinh Lê đang lái xe cũng phải nhíu
mày. Diêu Thương lập tức quay lại cảnh cáo: “Im lặng chút, tài xế cần tập trung”
Lâm Tân Linh cũng vội can: “Đúng đó San San, đừng ảnh hưởng chị Tinh. Mọi
chuyện chưa đến mức tệ như vậy, cho Trương Duệ thêm cơ hội đi”
“Chưa đến mức tệ?” Tiết San San gào lên. “Đáng ra xảy ra cái gì thì đã xảy ra hết
rồi! Nhìn xem, bạn trai người ta biết bảo vệ, còn bạn trai tôi chỉ là đồ nhu nhược!”
“Vì sao số tôi khổ vậy? Tôi có chết cũng phải kéo các người chết chung!”
Cô ta bỗng dưng phát điên, không rõ vì sao.
Lúc này bản đồ cho thấy chỉ còn chưa tới 800 mét là đến học viện Hồng Diệp.
Qua gương chiếu hậu, Hạ Tinh Lê thấy Tiết San San xé tóc mình, như không cảm
thấy đau, nét mặt méo mó, mắt đỏ ngầu, tròng trắng dần chuyển sang đỏ sậm.
Đó không còn là tức giận bình thường, mà giống như… sắp biến dị.
“… Khoan đã, biến dị?”
Tim Hạ Tinh Lê thắt lại, linh cảm cực xấu ập tới: “Chết rồi. Hàn Ngọc, cậu mau
xem, Tiết San San có phải bị cắn rồi không?”
Cô chưa dứt lời thì Hàn Ngọc đã không nhịn được nữa, bất ngờ ấn mạnh đầu Tiết
San San vào kính cửa xe.