Diêu Thương biến mất.
Vừa nãy anh ta vẫn bám sát phía sau Hạ Tinh Lê khoảng hai mét, vậy mà chỉ
trong chớp mắt đã biến mất không một tiếng động, đến mức cô cũng không kịp
nhận ra.
Hạ Tinh Lê quay đầu nhìn xuyên qua làn sương dày. Ở cuối hành lang có một
bóng đen lắc lư, giống như một cái xác bị treo lên.
Hàn Ngọc khựng lại, lo lắng nhìn cô. Cô hiểu cậu nghĩ gì, liền lắc đầu và bước
thẳng về phía cái xác.
“Không phải Diêu Thương”
Nhưng khi đến gần, thứ treo đó không phải Diêu Thương thật… mà lại là người
quen.
Cái xác còn mới, chắc vừa chết không lâu. Ngực bị một móng vuốt xuyên từ
phía sau, xuyên thẳng tim, máu vẫn chưa khô. Người chết trợn mắt nửa
chừng, vẻ mặt trắng bệch như không tin nổi.
Gương mặt vuông vức, chất phác ấy… Hạ Tinh Lê vừa mới gặp cách đây không
lâu.
Là Vệ Thao.
Cô kiểm tra nhanh, ngoài vết thương chí mạng kia thì không có dấu cắn hay vết
cào nào khác. Theo lý thì Vệ Thao khỏe, lại không yếu, không thể nào chết gọn
thế này, thậm chí không kịp phản kháng.
Trừ khi…
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Hạ Tinh Lê chợt nhớ tới “nhắc nhở đặc biệt”
cô nghe được từ tên người chơi bị cô giếc ở quán mì:
“Chúng nó ẩn trong người bình thường, tìm mục tiêu thích hợp, nhưng họa phúc
khó lường”
“Chúng nó” rốt cuộc là ai?
Cô trầm mặc vài giây rồi nói nhỏ:
“Hàn Ngọc. Lên lầu”
Lúc này Hàn Ngọc vẫn vừa đi vừa nhét chocolate, bánh quy để chống đói. Cơn
trống rỗng trong người càng lúc càng mạnh, như thể linh hồn bị rút dần, nhưng
cậu cố không để lộ, vì không muốn làm Hạ Tinh Lê rối thêm.
Cậu chỉ đáp khẽ: “Ừ” rồi cúi đầu theo sát.
Tòa lầu cũ này dường như không có tang thi phục kích, ít nhất trên đường Hạ
Tinh Lê lao lên tầng 5, không gặp cản trở nào.
Kỳ lạ là khi đặt chân lên bậc thang cuối cùng của tầng 5, làn sương dày tự nhiên
tan ra.
Hạ Tinh Lê nhìn rõ đèn hành lang cũ kỹ, trần tường loang lổ, nền xi măng nứt
nẻ… và cả một người đang đứng phía trước.
Trước cửa phòng 507 là một “tiểu loli” mặc đồng phục JK.
Chính là Lâm Tân Linh. Trước đó cô ta luôn đi cùng Vệ Thao, được anh ta bảo vệ
kè kè.
Vệ Thao chết rồi, mà cô ta vẫn sống.
Lâm Tân Linh giống như đã chờ sẵn. Cô ta chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm,
nghiêng đầu chào:
“Chị Tinh, với cả soái ca câm… lại gặp rồi nha”
Hạ Tinh Lê dừng lại, đưa một tay đẩy Hàn Ngọc ra sau lưng mình, giữ khoảng
cách an toàn.
“Xem ra cô đợi chúng tôi lâu lắm rồi”
“Cũng không lâu” Lâm Tân Linh nói. “Dù sao sớm muộn cũng gặp lại. Tôi vốn
định diễn thêm vài màn, nhưng nghĩ chị không phải kiểu kiên nhẫn, nên thôi”
Hạ Tinh Lê nhìn cô ta không chớp mắt, giọng lạnh lùng:
“Diêu Thương đâu?”
“Chị không hỏi gì khác, chỉ hỏi người đàn ông đó thôi à?”
“Diêu Thương đâu?”
“Chị không tò mò thân phận tôi sao?”
“Có gì phải tò mò?” Hạ Tinh Lê cười nhạt. “Người lây nhiễm Dục Vọng chứ gì. Tôi
nói sai à?”
Mắt Lâm Tân Linh sáng lên, không hề xấu hổ, ngược lại còn như… vui vì bị đoán
trúng.
han/chuong-57-nguoi-lay-nhiem-duc-vonghtml]
“Thông minh thật. Nhưng chị biết bằng cách nào?”
“Tôi nghi ngờ từ lâu” Hạ Tinh Lê đáp. “Đến khi thấy xác Vệ Thao thì tôi chắc
chắn. Cô luôn ở cạnh anh ta, được anh ta che chở. Giờ anh ta chết, lại chẳng
thấy cô đâu, chứng tỏ cô không hề yếu như giả vờ”
“Nhỡ Vệ ca bảo tôi chạy trước thì sao? Hoặc tôi chết ở chỗ khác rồi thì sao?”
“Không thể” Hạ Tinh Lê nói chắc như đóng đinh. “Vệ Thao chỉ có một vết thương
chí mạng. Không giống kiểu tang thi cắn xé. Anh ta bị đánh lén từ phía sau,
nghĩa là bị người anh ta tin hoặc không đề phòng ra tay. Chỉ cô có cơ hội đó”
Nhắc nhở “ẩn trong người bình thường” cũng khớp hoàn toàn với Dục Vọng: loại
cao cấp nhất, thường giả dạng như người, thông minh như người, chờ đúng lúc
mới tung đòn.
Hóa ra không phải cô chưa gặp Dục Vọng. Mà là nó đã đứng ngay cạnh cô từ
đầu.
Lâm Tân Linh cong môi, thản nhiên thừa nhận:
“Đúng. Vệ Thao là tôi giếc. Hắn không đủ tư cách làm ‘mẫu thí nghiệm’. Chỉ
đáng làm lá chắn với con rối”
“Thế nào mới gọi là đủ tư cách?”
“Trí tuệ, phản xạ, tốc độ, sức mạnh, sự quyết đoán… tổng hợp phải mạnh” Lâm
Tân Linh cười nhìn cô. “Soái ca câm với anh đồng đội của chị đều đạt. Nhưng
người phù hợp nhất là chị. Dữ liệu từ ‘tổng bộ’ cũng nói chị là mẫu số cao nhất”
“… Các cô còn có ‘tổng bộ’?”
“Tất nhiên” Lâm Tân Linh nói. “Tôi là Dục Vọng, loại gần ‘hoàn chỉnh’ nhất. Về lý
thuyết, những kẻ nhiễm cấp thấp hơn đều có thể bị tôi điều khiển bằng tín hiệu”
Những nghi ngờ trước đây của Hạ Tinh Lê lập tức có lời giải.
“Vậy vụ tang thi bùng lên ở khu dân cư… và việc Tiết San San ở Hồng Diệp nhắm
thẳng vào chúng tôi… đều do cô điều khiển?”
“Ba người chị vừa lập đội, với tôi là cơ hội thí nghiệm tốt nhất” Lâm Tân Linh hơi
tiếc. “Tiếc là chị không bị cắn. Nhưng cũng tốt, chị dám kéo theo hai người đi tìm
thuốc giải, điểm gan lì tăng vọt. Tôi phục”
Mắt Hạ Tinh Lê tối lại. Cô cắt ngang:
“Đủ rồi. Nói thẳng. Hoặc cô giếc tôi ngay, hoặc thả Diêu Thương”
“Tôi giếc chị làm gì?” Lâm Tân Linh mở to mắt như ngây thơ. “Tôi không định ra
tay với chị. Tôi chỉ muốn xem giới hạn của chị ở đâu. Thú vị lắm”
Cô ta nói tiếp, giọng như đang kể chuyện:
“Thuốc giải xanh lơ ở trong phòng 507. Còn vạn năng dược tề, tôi đã đặt trên
người Diêu Thương”
Hạ Tinh Lê siết chặt hàm răng.
“Chị muốn cả hai người họ sống, đúng không?” Lâm Tân Linh mỉm cười.
“Nhưng… nếu Diêu Thương đã biến dị trước thì sao?”
Dứt lời, cô ta quay phắt đi, đập vỡ cửa sổ hành lang nhảy xuống. Tiếng kính vỡ
loảng xoảng vang lên, rồi cô ta biến mất ngay lập tức.
Cùng lúc đó, Hạ Tinh Lê có linh cảm quay đầu xuống dưới.
Ở hành lang phía xa, thứ mà lúc nãy còn treo lơ lửng… giờ đã xuất hiện lại, như
một bóng ma.
Vệ Thao.
Nhưng không còn là người nữa. Thân thể hắn phình to như một con quái vật, da
nổi những đường vằn sẫm, lưng bị xé rách, vô số xúc tu nhớp nháp chui ra, quằn
quại trong không khí.
Đó mới là thứ đáng sợ của Dục Vọng: nó không chỉ giếc người, mà còn có thể
biến người chết thành tang thi cao cấp rồi điều khiển.
Nhìn hình dạng này, Vệ Thao rất giống đã bị biến thành tang thi Ăn Uống Quá Độ.
Hạ Tinh Lê nói nhỏ, như ghim thẳng vào đầu Hàn Ngọc:
“Hàn Ngọc. Thấy chưa? Nếu cậu biến dị, cũng sẽ thành thứ như vậy”
Hàn Ngọc đáp khẽ: “Ừ”
“Vậy dốc hết sức. Đừng thua”
Hàn Ngọc nhét nốt cái bánh mì cuối cùng vào miệng, ấn chặt băng vải dính máu
ở tay, rồi gật đầu.
Ngay giây sau, cửa phòng 507 bỗng bật mở ầm một tiếng.
Từ sau cánh cửa, Diêu Thương bước ra.