Chiếc xe đen giờ đã được nâng lên vũ khí Lục cấp 1, nhìn lờ mờ như một chiếc
xe bọc thép thu nhỏ: vỏ dày và cứng hơn hẳn, khoang xe rộng hơn, hiệu năng
cũng tăng gấp bội.
Hạ Tinh Lê lái chiếc xe đó lao vun vút về khu Bắc.
Cô không tự nhiên mà chọn khu Bắc. Lúc ở quán mì, cô nghe lỏm mấy tên người
chơi nói rằng: nếu có xe thì có thể chạy thẳng lên khu Bắc để tìm “vạn năng
dược tề”. Bọn chúng cũng chỉ biết đại khái, chưa chắc rõ vị trí cụ thể, có thể chỉ
nghe lại từ người khác. Nhưng Hạ Tinh Lê cảm thấy mình có thể mò ra được.
Cô đoán “vạn năng dược tề” rất có thể là thuốc giải không phân màu. Nếu lấy
được thứ đó, cô chỉ cần dùng cho một trong hai người, sẽ giảm bớt áp lực phải
tìm đủ hai loại thuốc khác nhau.
Ở hàng ghế sau, Hàn Ngọc mất máu khá nhiều, nằm nhắm mắt như ngủ.
Diêu Thương vẫn tỉnh, ngồi ghế phụ quan sát đường, thỉnh thoảng lại nhìn Hạ
Tinh Lê như muốn nói gì.
Cuối cùng cô lên tiếng trước:
“Có gì thì nói thẳng, đừng nhìn hoài”
Diêu Thương nói khẽ: “A Lê, cô không cần phải làm đến mức này”
Cô hiểu ý, nhưng không muốn nhượng bộ: “Vậy thế nào là ‘cần’? Tôi bỏ mặc hai
người đi chết mới là cần sao?”
“Trò chơi này không thấy điểm cuối. Đường sau còn dài, đừng giữ nguyên tắc
cứng quá. Có lúc phải bỏ”
“Trong ‘bỏ’ đó có bao gồm anh không?”
“Có. Cả tôi”
Hạ Tinh Lê bật cười lạnh: “Vậy lúc trước anh cố trói tôi vào game làm gì? Anh tự
sinh tự diệt không phải hay hơn à?”
Diêu Thương nhìn thẳng cô, không che giấu: “Vì tôi chỉ có hai ván này là còn cơ
hội trói cô. Cô qua đủ ba ván, chắc chắn sẽ không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Sớm muộn tôi cũng đến ngày tự lo lấy thân. Nếu tôi chết trước thì… chết ở
nơi có cô, với tôi đã là may”
Hạ Tinh Lê siết tay lái. Cô vẫn nhìn đường, giọng bình thản nhưng dứt khoát:
“Đúng, ván sau chắc chắn không còn trói chung. Khi đó anh sống hay chết tôi
cũng không can thiệp được. Nhưng bây giờ anh vẫn là đồng đội của tôi, tôi không
thể bỏ. Anh tốt nhất cứ sống đàng hoàng cho tôi”
Tâm trạng cô rõ ràng không tốt, thể hiện ngay ở cách lái: dọc đường cô tông
chết không biết bao nhiêu tang thi cấp thấp. Có mấy người chơi chạy nạn suýt
bị cô “hốt luôn” nếu họ không chạy kịp.
Vào khu Bắc, thấy một cửa hàng tiện lợi nhỏ còn mở, cô dừng xe định xuống lấy
đồ. Đúng lúc đó, Hàn Ngọc gõ kính, cô quay lại thấy cậu đã tỉnh.
“Sao vậy?”
Mặt Hàn Ngọc trắng bệch hơn trước. Cậu nhìn cô, ra dấu vài cái rồi bực bội thở
mạnh, cố phát âm:
“Nhiều… lấy… một chút”
“Nhiều là bao nhiêu?” Tim Hạ Tinh Lê chùng xuống. “Cậu đói hả?”
Hàn Ngọc gật đầu: “Đói”
“Đói dữ lắm?”
han/chuong-56-lau-cuhtml]
“Ừ”
“Hỏng rồi” Hạ Tinh Lê lập tức xuống xe, dặn Diêu Thương: “Anh ở đây canh cậu
ấy, tôi đi lấy đồ ăn”
Cô hiểu ngay: mức độ phát tác có liên quan tới vết thương. Tiết San San bị cắn
ở chân nên kéo dài lâu mới biến dị. Còn Hàn Ngọc bị thương nặng hơn, tới giờ
bắt đầu đói bất thường, rất có thể đã không ép nổi virus.
May mà khu này vắng, đồ trong cửa hàng vẫn còn nhiều. Cô vơ thật nhanh một túi
to, mang về xe.
Diêu Thương mặt cũng không vui: “Đút nó nhanh đi. Cô chậm thêm chút nữa tôi
sợ nó ăn luôn cả tôi”
Hạ Tinh Lê nhìn Hàn Ngọc nhét bánh mì, bánh quy, đồ hộp… vào miệng như nuốt
sống. Thậm chí xé bao bì còn chưa đàng hoàng. Cô sợ cậu nghẹn nên tranh thủ
đưa nước.
“Được rồi” Cô nói chắc nịch. “Ít nhất tôi xác định được hướng biến dị của cậu”
Diêu Thương nhắc: “Nếu không có gì ở khu Bắc, chúng ta coi như phí rất nhiều
thời gian”
“Không đâu” Hạ Tinh Lê lắc đầu. “Tôi vừa thử rồi. Hệ thống ‘nhân tính’ hơn mình
tưởng”
Cô mở giao diện đồng hồ cho anh xem. Với mỗi màu thuốc giải, hệ thống sẽ
đưa ra 4 điểm ở bốn khu Đông Tây Nam Bắc, để người chơi chọn chỗ gần nhất.
Dựa vào dấu hiệu của Hàn Ngọc, cô đổi nhắc nhở thuốc giải cho người lây
nhiễm Ăn Uống Quá Độ (màu xanh lơ). Ở khu Bắc, vị trí nằm trong một tòa lầu cũ,
cách đây khoảng 3 km.
“Nếu tôi tìm được cả thuốc xanh lơ và vạn năng dược tề ở khu Bắc, thì hai
người đều được cứu”
Bản đồ dẫn họ tới một dãy lầu cũ. Tầng trệt là tiệm xá xíu. Trước cửa treo hai
mảnh quạt thịt heo, thịt thì bị lấy gần hết, chỉ còn mùi hôi và vết bẩn máu, nhìn
rợn người như phim kinh dị.
Hạ Tinh Lê đậu xe ở chỗ khuất, thu nhỏ khiên gài sau lưng, rồi cùng hai người đi
vào tiệm, lách qua mạng nhện và xác chuột, men theo cầu thang lên trên.
Nhắc nhở nói thuốc nằm ở: tầng 5, phòng 507.
Nhưng vừa vào tòa nhà, cô đã thấy có gì đó không ổn. Hành lang có đèn mà vẫn
đầy sương trắng đặc quánh, như kiểu sương nhân tạo phủ kín. Không độc, nhưng
khiến người ta khó thở, nhìn xa gần như bị “mù nửa mắt”.
Cô bước thêm vài bước, nghe tiếng “sột soạt” mơ hồ nhưng không xác định được
từ đâu. Dự cảm xấu tràn lên, cô quay đầu nhắc:
“Diêu Thương, Hàn Ngọc, bám sát tôi. Đừng tụt lại”
“Ở đây” Hàn Ngọc vỗ nhẹ vai cô, giọng khàn đáp.
Nhưng Diêu Thương lại không trả lời.
Hạ Tinh Lê giật mình dừng hẳn, quay phắt lại. Sau lưng, trong màn sương, không
còn thấy Diêu Thương đâu nữa.
“… Diêu Thương đâu?”
Hàn Ngọc cau mặt lắc đầu. Cậu cũng vừa mới nhận ra Diêu Thương đã biến mất.
Hai người căng mắt nhìn xuyên sương về cuối hành lang, gần một cầu thang khác
sát trần. Ở đó có một bóng đen lắc lư.
Là một cái xác bị treo lên.