Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 49



Bên cạnh, Khương Thật nhìn cô dáng vẻ thất thần, khẽ lắc đầu: “Cô không móc

mồi…”

Làm sao mà câu được thứ gì chứ.

Anh ta còn chưa nói dứt lời thì thấy cô gái nhỏ vui vẻ nhấc cần, chiếc cần câu

xinh đẹp trĩu nặng sợi dây cước màu bạc, trên lưỡi câu không móc mồi lại dính

một con ốc lớn.

Giang Mãn Y thu cần câu về, nhặt con ốc lớn đó lên nhìn.

“Đẹp quá!”

Khương Thật: “…”

Mẹ nó! Cái hồ nhân tạo này sao lại có ốc biển chứ!

“Khụ khụ khụ” Khương Thật rướn cổ nhìn, thấy đó là một vỏ ốc biển rỗng mới thở

phào nhẹ nhõm.

Chắc là ai đó ăn xong vỏ ốc rồi vứt vào hồ nhân tạo thôi.

Có điều, sao cái vỏ ốc này trông sạch sẽ thế nhỉ.

Lúc này, Giang Mãn Y đã dồn hết tâm trí vào vỏ ốc vì vỏ ốc đã hiện ra phần giới

thiệu.

[Vỏ ốc truyền âm: Vật phẩm tiêu hao dùng một lần, nói chuyện vào vỏ ốc có thể

truyền giọng nói đến tai mỗi người]

Giang Mãn Y: Ôi trời, cái loa phóng thanh toàn cầu đây mà!

Vậy nếu thế, cô nói vào vỏ ốc một câu: “Chúc mừng quý vị, hệ thống Thần Hào

của quý vị đã được kích hoạt, chỉ cần tiêu hết sạch tiền trên người thì quý vị có

thể nhận được một trăm triệu tiền cơ bản”

Kiểu này thì cả thế giới sẽ phát điên mất.

Hoặc là: “Đếm ngược ngày tận thế của Lam Tinh, 5, 4, 3, 2…”

Hoặc nữa: “Chúc mừng quý vị trúng thưởng! Bao lì xì một tỷ đang chờ quý vị

nhận, chỉ cần chém giá trên Pin Duo Duo một nhát thì quý vị sẽ sở hữu ngay

một tỷ tiền mặt!”

Cô nghĩ nhiều quá, trong mắt Khương Thật thì cô chỉ đang nghiên cứu cái vỏ ốc

đó thôi.

“Đây là vỏ ốc, chắc ai đó vứt vào đây” Khương Thật nói rồi an ủi thêm một câu:

“Không tệ không tệ, ít nhất cũng không trắng tay mà!”

Anh ta nói xong, lại quay sang kênh livestream bảo: “Mọi người ơi, tôi nói là cô ấy

câu được cá thì tôi mới đứng trồng cây chuối gội đầu nha, vỏ ốc không tính đâu”

[Cười chết, dân câu cá mãi không bao giờ trắng tay!]

[Câu vỏ ốc trong hồ nhân tạo, đỉnh vãi!]

[Hahahahahahahaha, lần đầu tôi thấy người câu được vỏ ốc rỗng đấy]

[Cô nàng này có phải ngơ ra rồi không]

[Mau bảo cô ấy móc mồi vào đi!]

[Chắc là thời gian bảo vệ tân thủ, cười chết, Thật con sắp bị vả mặt rồi]

[Khoan đã, nhà ai mà thời gian bảo vệ tân thủ không móc mồi vẫn câu được đồ

vậy?]

“Hay là cô móc mồi vào đi?” Khương Thật cười nói.

Giang Mãn Y lắc đầu: “Tôi đây là cá tự nguyện cắn câu”

Cô nói rồi lấy vỏ ốc xuống ném vào thùng, sau đó lại quăng cần câu.

Vào lúc này, bên Khương Thật vẫn chưa có con cá nào cắn câu.

Giang Mãn Y tiếp tục chơi mini game, rất nhanh phao câu động đậy, cô giật cần.

“Má ơi!”

Tiếng “Má ơi!” này không phải do Giang Mãn Y phát ra mà là Khương Thật đứng

một bên.

Anh ta trừng lớn mắt nhìn thứ đang mắc trên lưỡi câu, cả người đang trong trạng

thái kinh hoàng tột độ.

“Xương… Xương sọ!”

49.html]

Khán giả trong livestream lúc này cũng đã nhìn thấy cảnh tượng đó.

[Ối giời ơi! Bộ xương khô!]

[Trời đất ơi, hồ nhân tạo này có người chết à?]

[Chuyện gì thế này! Lần trước là vỏ ốc, lần này trực tiếp là xương người!]

[Vãi, cái này làm tôi nhớ đến chuyện mấy tay câu cá gần đây nói rằng con sông

họ câu có hiện tượng siêu nhiên!]

Anan

[Thật con chạy mau, chỗ này không sạch sẽ!]

[Cô nàng này cũng quá ảo diệu rồi! Thật con mau tránh xa cô ấy ra]

So với sự kinh ngạc của Khương Thật, Giang Mãn Y lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều,

cô lấy bộ xương xuống rồi nhìn kỹ.

[Bộ xương lính nhỏ đang ngủ: Bộ xương lính nhỏ đáng yêu có thể nghe theo bất

kỳ mệnh lệnh nào của bạn nhưng nó chỉ có thể làm những việc đơn giản]

Mà nói chứ, xương sọ có tính là sản vật của Âm giới không nhỉ?

Giang Mãn Y thử dùng phép thuật, giây tiếp theo bộ xương trông rất “xương” này

lập tức không còn “xương” như vậy nữa.

Khương Thật thấy cô gái nhỏ này đang nhìn chằm chằm vào bộ xương thì đặt cần

câu sang một bên rồi đi tới xem xét. Tuy anh ta có hơi sợ hãi nhưng đây lại là một

tin tức lớn.

Một streamer chuyên săn hot trend tự nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Đợi anh ta cầm điện thoại tới, Khương Thật nhìn bộ xương rồi dụi mắt: “Ừm…

Hóa ra là đồ giả à”

Bộ xương trông có vẻ làm bằng nhựa, có lẽ vừa nãy khoảng cách hơi xa nên anh

ta không nhìn rõ.

Hơn nữa, lúc vừa câu lên, bộ xương còn lắc lư, anh ta cũng không nhìn kỹ đã bị

dọa cho hồn bay phách lạc rồi.

Khương Thật xoa xoa ngực, thở phào một hơi: “Ai mà thất đức thế, vứt bộ xương

giả vào hồ nhân tạo này chứ”

[Aaaaaaaa sợ chết mất, hóa ra là đồ giả à]

[Tôi nói này, có khả năng nào là cô nàng này đang làm trò PR không? Biết trước

Thật con sẽ đến đây livestream nên định nhân cơ hội nổi tiếng?]

[Có thể lắm, có khi dưới đáy hồ có người giúp móc đồ vào ấy]

[Thật con mau xem có ống thở nào không!]

[Chẳng lẽ Thật con cũng đang cùng cô nàng kia làm trò PR à?]

Khương Thật thấy vậy thì không vui: “Mọi người ơi, Khương Thật tôi là loại người

như vậy sao?”

Anh ta chĩa ống kính điện thoại về phía mặt hồ: “Mọi người cùng xem có ống thở

nào không”

Cho dù có người ở dưới hồ cũng cần phải thở chứ, trên mặt hồ chẳng có gì cả,

người đó thở bằng cách nào.

Nói thật, bây giờ anh ta cũng hơi nghi ngờ rồi, lần đầu câu được vỏ ốc thì còn

bình thường, lần này lại câu được bộ xương nhựa thì hơi quá đáng rồi đấy.

Mắc câu kiểu gì thế?

Giang Mãn Y nhét bộ xương vào thùng nước, ừm, không nhét vào được.

Cô đặt bộ xương sang một bên rồi sau đó lại quăng cần.

Khương Thật cùng các khán giả “thượng đế” bên cạnh tìm ống thở mãi: “Mọi

người ơi, thật sự không có”

“Có thể là do vận may của cô nàng này thôi…”

Thành thật mà nói câu này nói ra ngay cả bản thân anh ta cũng không tin. Quan

trọng là lưỡi câu không có mà. mồi cũng không, vận may có tốt đến mấy cũng

không đến mức này chứ.

Lời anh ta vừa dứt thì thấy phao câu của chiếc cần câu đẹp đẽ kia lại động đậy.

Giật cần!

Khương Thật và khán giả đầu dây bên kia điện thoại nhìn chằm chằm vào vị trí

của phao, chỉ thấy lần này lại là một con cá lớn ước chừng ba mươi cân!

[Thấy câu được cá mà tôi lại bình thản lạ thường]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.