Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 66



Đúng vậy, chính là bộ trang phục Mạnh Bà của cô.

“Cũng có thể đổi màu” Bộ Lolita trên tay Giang Mãn Y đột nhiên bắt đầu đổi màu,

đen trắng, đỏ, xanh lam, xanh lục, xanh ngọc.

“Nhìn xem, một bộ đồ nhiều kiểu mặc! Tuyệt vời không!”

Lăng Thính Lan: “…Tôi nghĩ bộ đồ này nếu mang đi trình diễn thời trang sáng tạo

thì chắc chắn sẽ rất được yêu thích”

Lolita cầu vồng, các cô nàng yêu Lolita chắc sẽ thích.

Sau khi Giang Mãn Y đưa quần áo cho Lăng Thính Lan thì cô mới nhìn thấy bộ

xương vẫn luôn nằm trong ba lô.

Cô đi vào nhà lấy bộ xương ra, suy nghĩ tại sao bộ xương này vẫn còn đang ngủ

say.

[Bộ xương binh lính đang ngủ: Bộ xương binh lính dễ thương có thể nghe theo

mọi mệnh lệnh của bạn nhưng nó chỉ có thể làm những việc đơn giản]

Giang Mãn Y: “Khởi động?”

Bộ xương binh lính: …

Giang Mãn Y: “Vừng ơi mở ra”

Bộ xương binh lính: …

Anan

Giang Mãn Y: “Ta nhân danh chủ nhân ra lệnh cho ngươi, bộ xương binh lính

đang ngủ, hãy thức tỉnh!”

Mẹ kiếp!

Cái câu nói trung nhị như vậy, nhất định không phải là mật ngữ có thể đánh

thức bộ xương khô đâu nhỉ!

Bộ xương binh lính đột nhiên mở mắt, trong mắt nó là ngọn lửa ma trơi u uẩn,

ngọn lửa xanh lam và xanh lục khiến nó trông không hề có chút hơi ấm nào.

“Sư phụ!” Khương Thật bước vào thì thấy một bộ xương đang quay đầu nhìn anh

ta: “A a a a a a!”

“Cái bộ xương khô!”

“Sư phụ cứu con!”

Giang Mãn Y: “… Đừng hoảng, người nhà cả”

Chết tiệt! Sao cái bộ xương binh lính này lại thật sự tỉnh lại vì câu nói đó chứ!

Khương Thật nhìn bộ xương vẫn không thể bình tĩnh được, dù sao một bộ xương

có lửa bốc ra từ mắt, trông thật đáng sợ mà!

Anh ta đi ra ngoài nhà rồi biến mất luôn.

“Chủ nhân của ta…”

Người lính xương đứng dậy nhìn Giang Mãn Y, sau đó quỳ một gối, một tay đặt

trước ngực hành lễ với cô.

Giang Mãn Y sờ cằm: “Anh biết làm gì?”

Người lính xương nghiêng đầu, không nói gì.

Giang Mãn Y: À ba à ba.

“Có đánh nhau được không?”

Người lính xương làm một động tác xòe tay ra.

“Vậy còn giặt giũ nấu ăn?”

Người lính xương chậm rãi gật đầu.

Rất tốt!

Đây là một người lính xương chuyên làm việc nhà!

“Trồng rau thì sao?”

Người lính xương chậm rãi gật đầu.

“Được, vậy sau này anh cứ trồng rau ở sân sau nhé” Giang Mãn Y xoa cằm.

Cô suy nghĩ một lúc rồi xây một vườn rau và một vườn hoa ở sân sau, sau đó

mua một đống hạt giống từ cửa hàng trong hệ thống giao cho người lính xương.

Dù sao đây cũng là ngoại ô, cách thành phố khá xa nên bữa ăn hàng ngày đã trở

thành một vấn đề.

66.html]

Thời gian trôi nhanh, công ty của Giang Mãn Y cuối cùng cũng ổn định, chỉ là

Bạch Vô Thường vẫn chưa trở về.

Bạch Vô Thường đã gửi một đoạn truyền âm cho Giang Mãn Y và nói rằng vẫn

đang cùng lão Hắc truy lùng một con lệ quỷ. Con lệ quỷ đó đang ăn thịt các linh

hồn khắp nhân gian, Diêm La Vương nổi giận nên nhất định phải bắt được nó về

quy án.

Bạch Vô Thường dặn Giang Mãn Y nếu phát hiện tung tích của lệ quỷ thì phải

thông báo ngay cho họ.

Giang Mãn Y cũng đành chịu, cô chỉ là một Mạnh Bà chỉ biết nấu Mạnh Bà Thang,

rõ ràng việc bắt một con lệ quỷ mà cả Hắc Bạch Vô Thường còn không bắt được

không nằm trong phạm vi nghiệp vụ của cô.

Hiện tại cô chủ yếu vẫn đang bận rộn với việc quảng bá ứng dụng đọc truyện và

trang web tiểu thuyết.

Đường Bán Mộng là một nhân viên văn phòng, lúc rảnh rỗi cô ấy thường thích

đọc truyện.

Đối với cô ấy thì tiểu thuyết có thể giúp cô ấy nhìn thấy những câu chuyện và

phong cảnh mà cô ấy không thể thấy trong tòa nhà văn phòng.

Nó cũng có thể an ủi lòng người.

Hôm nay cô ấy như thường lệ đi làm và “mò cá”. Khi cô ấy mở ứng dụng đọc

truyện lướt vài lượt những cuốn tiểu thuyết mới ra mắt một cách chán nản: “Ôi, bí

truyện rồi, bí truyện rồi”

Mấy cuốn tiểu thuyết này cập nhật chậm chạp, mô-típ cũng cũ rích, văn phong

còn tệ nữa.

Đường Bán Mộng thở dài, mở nhóm chat giới thiệu truyện, muốn xem có ai giới

thiệu tiểu thuyết không thì thấy mọi người vẫn chỉ giới thiệu đi giới thiệu lại mấy

cuốn đó.

Cô ấy đã đọc đi đọc lại vô số lần rồi!

Ngay khi cô ấy định thoát khỏi nhóm chat, một người mới vừa vào nhóm đã gửi

một tin nhắn.

[Mọi người ơi, tôi phát hiện một ứng dụng đọc truyện mới ra, bên trong toàn là

những cây viết siêu tốc ngày cập nhật ba vạn chữ, văn phong cực đỉnh, cốt truyện

gay cấn thăng trầm!]

Bên dưới có một loạt trả lời.

[Lừa quỷ à, đâu ra cây viết siêu tốc cập nhật ba vạn chữ mỗi ngày, có thì tôi sẽ ăn

beep cho!]

[Haha, làm sao mà một trang web tiểu thuyết mới lại có đại thần có văn phong tốt

vậy được]

[Nick quảng cáo, ban thẳng tay!]

[Khoan đã, tên ứng dụng là tiểu thuyết Âm giới mọi người tìm thử xem, đảm bảo

không lừa đâu]

Đường Bán Mộng vừa định trả lời thì thấy người đó đã bị đá ra khỏi nhóm: “”

“Tiểu thuyết Âm giới ư?”

Cái tên quái quỷ gì thế này.

Đường Bán Mộng gãi đầu, sau đó mở phần mềm tìm kiếm.

Mặc kệ, dù sao bây giờ cũng bí truyện, tải về xem thử cũng không lỗ, chỉ cần tìm

thấy trong cửa hàng ứng dụng là được!

“Thật sự có này” Đường Bán Mộng nhìn biểu tượng ứng dụng màu đen đỏ xen

kẽ.

Cô nhấp vào tải xuống, sau đó im lặng chờ đợi biểu tượng này xuất hiện trên màn

hình điện thoại của mình.

Sau khi tải xong, Đường Bán Mộng mang tâm trạng nghi ngờ mình bị lừa mà nhấp

vào biểu tượng.

Nói thật, cô ấy càng nghĩ càng thấy cái tên ứng dụng này không đáng tin cậy.

Nhưng đã tải xuống rồi, không mở ra xem thử lại cảm thấy rất phí.

Rất nhanh, Đường Bán Mộng nhìn thấy nội dung bên trong.

“Oa, nhiều thế này sao?”

Để tôi xem xem nào~

“Mộng Mộng, hết giờ làm rồi” Từ An Tĩnh dọn dẹp đồ đạc xong thì thấy Đường

Bán Mộng đang ôm điện thoại với vẻ mặt cực kỳ tập trung.

Cô ấy đi tới, lớn tiếng gọi: “Hết giờ làm rồi!”

Đường Bán Mộng giật mình: “Sao thế, sao thế?”

Từ An Tĩnh: ..

“Hết giờ làm rồi, cậu đang xem gì đấy?”

Cô ấy ghé sát nhìn vào điện thoại của Đường Bán Mộng: “Xem tiểu thuyết à”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.