Dương Mạc gãi đầu: “Hahahahaha, không ngờ đàn chị trước đây chưa từng đến,
quán bar thực ra là một nơi để mọi người thư giãn”
“Chíp chíp chíp chíp chíp chíp…”
Bé chim mập ú vừa kêu vừa bay từ vai cô xuống rồi bay về phía gầm bàn rượu.
Giang Mãn Y vội cúi xuống nhìn thì thấy dưới gầm bàn rượu, bé chim mập ú đang
mổ vào quần áo của một tinh linh nhỏ không cho tinh linh đi.
Khuôn mặt của tinh linh nhỏ đỏ bừng, cả người trông rất bé nhỏ, mái tóc vàng xõa
tung, đôi cánh nhỏ lấp lánh vẫy mạnh.
“A! Con gà con xấu xí, mau buông cái mỏ hôi hám đang cắp váy của bản tiểu thư
ra!”
Giang Mãn Y: …
Cô đưa ngón trỏ chọc nhẹ vào mông tinh linh nhỏ, cả mặt tinh linh nhỏ lập tức
đỏ bừng: “Cô là tinh linh ở đâu ra vậy, sao lại vô lễ thế!”
“Ê, sao lại có tinh linh to lớn thế này, bị biến dị à?” Tinh linh nhỏ dường như đã
say.
Cô ấy đã sống hai trăm năm rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy một tinh linh to lớn
như vậy!
Ngay cả nữ hoàng tinh linh cũng không lớn bằng cô.
Giang Mãn Y không trả lời, cô thấy tinh linh nhỏ này mềm oặt cả người, đầu cũng
lắc lư qua lại, trông có vẻ say mèm, không biết đã lén uống bao nhiêu rượu.
“Cô say rồi”
Con tinh linh nhỏ ư ử dùng tay đánh vào miệng bé chim mập ú nhưng bé chim
mập ú hoàn toàn không buông ra, cô ấy cũng không gây ra tổn thương gì cho bé
chim mập ú: “Tôi mới không say!”
“Tinh linh chúng tôi ngàn chén không say!”
Giang Mãn Y: …
“Ô ô ô ô!” Tinh linh nhỏ đột nhiên ôm mặt khóc rống: “Huhu!”
“Ê, chị vẫn chưa tìm thấy gà con à?” Dương Mạc cúi xuống nhìn, chỉ thấy Giang
Mãn Y đang một tay giữ lấy thân bé chim mập ú.
Cậu ấy thấy cô ấy đã tìm thấy thì cười nói: “Bắt được là tốt rồi, đàn chị cứ ngồi
đây một lát, em đi xem Linh Linh thế nào”
Hàng Linh gọi điện thoại đã lâu mà chưa quay lại, cậu ấy hơi lo lắng.
Giang Mãn Y gật đầu: “Đi đi”
Đúng lúc, để cô xem tinh linh nhỏ này rốt cuộc đang khóc cái gì.
Anan
Cô đặt bé chim mập ú và tinh linh nhỏ lên tay mình, bé chim mập ú trực tiếp bay
lên vai cô tiếp tục ngủ.
Tunh linh nhỏ thì nằm sấp trên tay cô, dùng nắm đấm nhỏ bé đánh vào tay cô
mà khóc lớn: “Ô ô ô ô! Tên tra nam chết tiệt! Ô ô ô ô ô!”
“Ô ô ô ô ô ô oa!”
Giang Mãn Y nhìn cô ấy khóc đến đau lòng đứt ruột, không khỏi hỏi: “Cô gặp
chuyện không vui trong tình cảm à?”
Tinh linh nhỏ bĩu môi, mắt đỏ hoe, vừa nức nở vừa nói: “Sau này tôi sẽ không bao
giờ động vào huyết tinh linh nữa! Huyết tinh linh đều là lừa đảo!”
“Lừa đảo!”
“Huyết tinh linh?”
“Ô ô ô ừ! Tên huyết tinh linh đáng ghét đó rõ ràng ban đầu hắn nói muốn ở bên
tôi, hắn nói đôi cánh của tôi thật đẹp, là đôi cánh đẹp nhất hắn từng thấy nhưng
sau này hắn lại nói không thích tôi nữa, ô ô ô ô ô ô!”
69.html]
Giang Mãn Y: …
“Quá đáng ghét! Sao lại có huyết tinh linh đáng ghét như vậy! Hắn đơn giản là đồ
cặn bã trong giới tinh linh!”
Tinh linh nhỏ đột nhiên ợ một tiếng: “Cái… Cái đó thì không hẳn”
“Lúc đầu hắn đối xử với tôi rất tốt, dẫn tôi đi hái mật hoa, còn tặng tôi Thiên Toàn
Mị Thảo mà hắn khó khăn lắm mới tìm được. Hắn nói trái tim hắn hoàn toàn thuộc
về tôi, nói muốn cùng tôi huhu… Sống trọn đời”
Giang Mãn Y tỏ vẻ tò mò về lịch sử tình yêu của tinh linh này: “Vậy sao hai người
lại đến bước đường này?”
Tinh linh nhỏ vỗ cánh bay lên ly rượu của cô, đột ngột uống một ngụm lớn vào
bụng: “Hắn trung thành với nữ hoàng bóng tối, hắn nói nữ hoàng cao hơn tất cả
và anh em bạn bè của hắn cũng quan trọng hơn tôi”
“Tôi đã trao trọn trái tim cho hắn! Hắn không thèm để ý đến tôi nữa ô ô ô ô!”
Giang Mãn Y thở dài: “Vậy bây giờ cô muốn thế nào?”
“Muốn hắn quay lại hay quên hắn đi?”
Tinh linh nhỏ ăn một quả cà chua bi, sau đó lại uống rượu.
Đúng là một tinh linh nhỏ say bí tỉ.
“Quên hắn đi?” Tina nằm sấp trên ly rượu dường như đang thất thần, giọng điệu
cũng trở nên trầm thấp.
“Nếu thật sự có thể quên hắn thì tốt rồi, tinh linh lớn ơi, cô có biết không? Tôi vốn
là một tinh linh vô tư lự, hôm đó tôi một mình đến thành phố và đã gặp hắn”
“Mấy ngày đó chúng tôi đã chơi rất vui vẻ. Hắn dẫn tôi đi ăn khắp các món ngon
của loài người, ngắm rất nhiều cảnh đẹp và hắn còn hát cho tôi nghe”
“Sau đó chúng tôi keo sơn gắn bó một thời gian, tiếc là cuối cùng cũng như bọt
biển, chợt đến chợt đi”
“Chỉ một tháng trước, hắn nói hắn không thích tôi nữa rồi hắn biến mất, không
bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa”
“Huhu, tôi thật sự muốn quên tên khốn này!”
Giang Mãn Y dùng ngón trỏ vuốt ve cái đầu nhỏ của cô ấy rồi nghe cô ấy tiếp tục
nói: “Tôi đi khắp nơi tìm hắn, ngày nào cũng mượn rượu giải sầu. Hắn nói nếu có
một ngày tôi say rượu thì hắn chắc chắn sẽ xuất hiện trước mặt tôi”
“Nhưng tôi đã say rồi” Tina bẻ ngón tay đếm: “Huhu, đã nhiều ngày rồi”
“Hắn thật sự không thích tôi nữa rồi!”
“Vậy cô muốn quên hắn sao?” Giang Mãn Y chống cằm nhìn tinh linh nhỏ đáng
thương này.
“Muốn! Tôi sẽ không bao giờ thích hắn nữa!” Tina khóc đến mắt mũi tèm lem: “Tôi
đáng lẽ phải nghe lời tế tự, tế tự đã nói với tôi rằng huyết tinh linh không có tên
nào tốt đẹp nhưng tôi đã không nghe”
“Huhu…”
“Tế tự?”
“Tế tự là tinh linh thông thái nhất tộc chúng tôi. Hắn cũng là bạn thân nhất của tôi,
từ nhỏ hắn đã được chọn làm tế tự nhưng bây giờ ngày nào hắn cũng ở trên tháp
cao, tôi muốn tìm hắn còn phải bay thật cao thật cao nữa”
“Hắn bảo tôi không nên ở cùng huyết tinh linh vì bọn họ toàn nói dối, chỉ làm tổn
thương tôi nhưng lúc đó tôi huhu…!”
Giang Mãn Y hiểu rồi, Tina đang chìm đắm trong tình yêu nên căn bản không
nghe lọt lời khuyên của thanh mai trúc mã.
“Tôi muốn quên hắn, cô có thể giúp tôi không?” Tina ánh mắt mơ màng, dường
như sắp say lịm đi nữa rồi.
[Nhiệm vụ phụ: Hoàn thành tâm nguyện của Tina, giúp cô ấy quên đi tên huyết
tinh linh đó (Chưa hoàn thành) Hãy chế tạo một ly nước lãng quên cho Tina nhé~]