Nguyên liệu nước lãng quên: Một giọt nước mắt đau buồn của Tina, một cây
Thiên Toàn Mị Thảo, một giọt canh Mạnh Bà, ba phần hờ hững…
Giang Mãn Y gãi đầu: “Vậy tôi sẵn lòng giúp cô nhưng cô phải đợi một chút. Tôi
có thể chế tạo nước lãng quên cho cô uống, uống xong cô sẽ thực sự quên hắn
đó”
Tina gật đầu: “Tôi muốn quên hắn!”
“Được!” Giang Mãn Y đứng dậy định rời đi nhưng vừa quay người đã thấy Hàng
Linh chạy như điên đến, trông như cây thông Noel.
Hàng Linh giật phăng ngôi sao lớn trên đầu mình xuống: “Chị ơi, chúng ta phải đi
thôi, Hoa Hoa hình như gặp chuyện rồi”
“Em vừa gọi điện cho cô ấy, đang nói chuyện rất bình thường nhưng cô ấy đột
nhiên kêu lên một tiếng ‘á’ rồi mất tín hiệu luôn!”
Giang Mãn Y cau mày: “Có cần tôi giúp không?”
Hàng Linh không kịp trả lời, cô ấy tìm phục vụ thanh toán rồi vừa đi vừa nói: “Bạn
trai em đã chạy qua rồi, Hoa Hoa ở ngoài một mình. Á á á á á á, giờ em phải làm
sao đây”
Anan
Hai người ra khỏi quán bar, vai trái Giang Mãn Y đậu một chú chim béo nhỏ, trên
đỉnh đầu là một tinh linh đau khổ say xỉn.
Chỉ là người thường hiển nhiên không nhìn thấy tinh linh.
“Bình tĩnh một chút, chúng ta đến chỗ bạn em xem sao” Giang Mãn Y bảo Hàng
Linh bình tĩnh lại.
Hàng Linh sốt ruột vẫy xe, giờ này cũng không phải quá muộn nhưng hôm nay
lượng người đông đúc, xe cộ cũng tấp nập, hoàn toàn không có chỗ trống.
Giang Mãn Y thấy cô ấy sốt ruột như vậy: “Em đi xe của chị đi, chị đưa em đến
đó”
Xe điện nhỏ của cô đang đỗ bên ngoài kìa.
Hàng Linh bây giờ cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chiếc xe điện của đàn
chị, cô ấy điên cuồng gọi điện cho Hoa Hoa, tiếc là không có hồi âm.
Cô ấy chỉ đành gọi cho bạn trai mình, bên kia nói vẫn chưa tới, đang kẹt xe.
“Hoa Hoa ở ngoài khu đại học, cô ấy thuê nhà ở đó. Em vừa gọi điện cho cô ấy
thì cô ấy đang trang điểm nên chắc chắn là có chuyện xảy ra trong nhà, cô ấy
chưa ra ngoài đâu!”
Hàng Linh nói nhanh, gió thổi vào mặt cũng khiến cô nhanh chóng bình tĩnh lại
một chút.
Giang Mãn Y lái chiếc xe điện nhỏ luồn lách giữa dòng xe cộ, rất nhanh đã đến
địa chỉ Hàng Linh nói.
“Dương Mạc chưa đến, chúng ta lên trước đi” Hàng Linh nắm chặt tay: “Chị mà
sợ thì cứ đợi ở dưới lầu, em là đai đen Taekwondo đó!”
Giang Mãn Y lắc đầu: “Chị lên cùng em”
Hoa Hoa ở tầng ba, không có thang máy nên khi hai người leo lên tầng ba thì thấy
cửa đóng kín.
“Làm sao đây, làm sao đây!” Hàng Linh điên cuồng đập cửa: “Em không có chìa
khóa”
“Sao thế? Ồn ào quá!” Tina bò dậy từ trên đầu cô.
Giang Mãn Y mở miệng nói: “Không có chìa khóa thì làm sao mở cửa, phá cửa
được không?”
Tina hiểu ra: “Tôi biết mở khóa mà! Để tôi!”
“Hu hu hu hu hu hu!”
Giang Mãn Y: .. Sao lại khóc nữa rồi.
“Phá cửa đi!” Hàng Linh làm động tác, định bắt đầu phá cửa.
Giang Mãn Y vội vàng cản cô lại: “Hay là để tôi thử xem, đây là cửa chống trộm,
đừng có tự làm mình bị thương”
“Có sợi dây thép nào không?”
70.html]
Hàng Linh vội rút một chiếc kẹp tóc đen từ trên đầu xuống: “Cái này được
không?”
Giang Mãn Y giả vờ bẻ thẳng chiếc kẹp tóc, sau đó để Tina giúp mở khóa.
“Cạch!” Cửa mở.
“Hoa Hoa!” Hàng Linh bây giờ không có thời gian cảm ơn đàn chị, cũng không có
thời gian ngạc nhiên vì đàn chị lại dùng một chiếc kẹp tóc để mở cửa. Cô ấy bây
giờ chỉ muốn vào xem Hoa Hoa có sao không.
Khi hai người vào nhà, Giang Mãn Y chú ý thấy căn nhà rất nhỏ, tổng cộng chỉ
khoảng hai mươi mét vuông nhưng lại bị bao phủ bởi luồng khí đen kịt.
Hàng Linh vừa gọi Hoa Hoa vừa nhìn xuống gầm giường nhưng trong phòng
không có ai.
Chỉ có mỹ phẩm trên chiếc bàn trang điểm sơ sài bị đổ tung tóe dưới đất, có vẻ
như Hoa Hoa đã gặp chuyện đột ngột nên mới như vậy.
“Hoa Hoa!” Hàng Linh lật tung cả căn phòng cũng không tìm thấy người sống đó,
Giang Mãn Y thì đứng nguyên tại chỗ, cau mày nhìn luồng quỷ khí nồng đậm
trong nhà, luồng quỷ khí này rất bá đạo, còn mang theo sát khí máu nồng nặc.
“Em cứ báo cảnh sát trước đi” Giang Mãn Y nói với Hàng Linh đang sốt ruột như
kiến bò trên chảo nóng.
“Bên chị có chút việc gấp cần xử lý, thôi, em đi theo chị đi”
Giang Mãn Y vốn định bảo cô ấy báo cảnh sát rồi đợi ở đây nhưng cô không thể
đảm bảo con quỷ hung ác này sẽ không quay lại làm Hàng Linh cũng biến mất.
Cô cau mày: “Chị có thể tìm được Hoa Hoa, em có đi theo chị không? Nếu không
thì cứ về nhà đợi”
“Chuyện này khá phức tạp”
Hàng Linh nghe những lời cô nói, cả người vẫn còn vẻ ngơ ngác: “Đàn chị, chị
đang nói gì vậy?”
Giang Mãn Y quay người lắc đầu, chuẩn bị xuống lầu: “Hoa Hoa có lẽ đã bị quỷ
bắt đi rồi”
Dù sao cô cũng không nhìn thấy linh hồn của Hoa Hoa ở đây, cũng không ngửi
thấy mùi máu tanh.
Cho nên Hoa Hoa hoặc là bị nuốt chửng, cả linh hồn cũng bị ăn mất hoặc là bị
quỷ đưa đến nơi khác rồi.
Giang Mãn Y chỉ có thể nghĩ theo hướng tốt, có lẽ Hoa Hoa vẫn còn sống.
Hàng Linh chặn Giang Mãn Y lại: “Quỷ sao?”
“Đàn chị, lúc này rồi chị đừng đùa nữa!”
Giọng nói của cô ấy đã trở nên có chút nặng nề, dù sao thì không ai có thể chấp
nhận việc bạn thân của mình sống chết chưa rõ mà một người vừa mới quen lại
nói là bị quỷ bắt đi.
Giang Mãn Y cũng hiểu suy nghĩ của cô ấy, cô lấy ra nước mắt bò đã mua trước
đó: “Nhắm mắt lại”
Hàng Linh cũng không hiểu vì sao mình lại ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại.
Sau đó mí mắt lạnh đi, hình như có thứ gì đó được bôi lên mí mắt cô ấy.
Cô ấy đột nhiên mở mắt thì nhìn thấy luồng khí đen kịt tràn ngập khắp căn phòng.
“Á!”
“Cái… Cái này là cái gì!” Giọng nói của Hàng Linh bắt đầu run rẩy.
Những luồng khí đen này từng sợi từng sợi lơ lửng trong phòng, cứ như thể có
sinh mệnh vậy.
Hàng Linh nhìn luồng khí đen đầy khắp phòng chỉ cảm thấy có chút ngạt thở, sợ
rằng mình không cẩn thận hít phải những luồng khí đen này vào bụng.
Giang Mãn Y kéo tay Hàng Linh đi ra ngoài, vừa đi vừa giải thích: “Đây là quỷ khí
của quỷ hung ác”