Trong mắt Hàn Xảo tràn đầy tình yêu thương: “Sao lại không chứ, mẹ biết Điềm
Điềm dù có biến thành chó con, chắc chắn cũng là chú chó ngoan ngoe nguẩy
đuôi khi nhìn thấy mẹ”
“Nếu là mèo con thì chắc chắn cũng là mèo con ngoan đúng không?”
“Dù không ngoan thì mẹ cũng sẽ yêu con” Hàn Xảo cũng không biết tại sao, bà
ấy nói rồi lại nghẹn ngào, nước mắt tuôn ra như thác lũ, không cách nào kìm nén
được.
Bà ấy chợt giật mình như nhớ ra con gái Điềm Điềm của bầ ấy đã qua đời hai
năm rồi.
“Điềm Điềm” Bà ấy vô thức gọi tên con.
Mắt Điềm Điềm ngấn lệ: “Mẹ ơi”
“Con cũng yêu mẹ, con yêu mẹ nhất!”
Cô bé nói xong câu đó thì dùng bàn tay nhỏ xíu vuốt ve gương mặt Hàn Xảo, vẻ
mặt vừa nghiêm túc vừa quyến luyến: “Mẹ ơi, con phải đi rồi, con phải đi đầu thai,
con đã ăn cơm hộp mà mẹ nhờ chị gái gửi cho con rồi, rất ngon”
“Mẹ ơi, sau này mẹ phải tự chăm sóc bản thân nha, đừng thức khuya, phải nghỉ
ngơi sớm, ốm thì phải đi khám bệnh, đói thì phải ăn cơm nha, phải vui vẻ nha!”
Hàn Xảo nghe những lời Điềm Điềm nói, cuối cùng cũng không nhịn được ôm con
gái òa khóc nức nở, cho đến khi khóc mệt mới nhìn Điềm Điềm rồi gượng gạo nặn
ra một nụ cười: “Mẹ sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân”
Bà ấy khóc nửa ngày, cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, giờ mới nhận ra Điềm
Điềm nói cô bé đã nhờ một chị gái đưa cơm hộp cho mình.
“Điềm Điềm, chị gái đưa cơm hộp mà con nói là ai?”
Điềm Điềm dùng bàn tay nhỏ xíu cầm khăn giấy lau nước mắt cho mẹ: “Chị gái là
chị gái đó mẹ, chị ấy đi xe máy điện, mặc một chiếc váy đen, là một chị gái rất
xinh đẹp, chị ấy đã đưa cơm hộp mẹ làm cho con, rất ngon!”
Hàn Xảo nghĩ mãi mới lục lọi trong ký ức ra vị khách hôm nay, cô gái mặc váy
đen, đi xe điện.
Hôm nay chỉ có một người mặc váy đen mang đồ ăn đi, là cô sinh viên thường
xuyên đến quán ăn cơm rang thịt băm ớt xanh.
Hôm nay bà ấy còn nhắc với cô rằng Điềm Điềm cũng thích ăn cơm rang thịt băm
ớt xanh.
Vậy là cô đã đưa cơm cho Điềm Điềm sao?
“Mẹ ơi, con phải đi đây, con chỉ có thể ở bên mẹ lâu đến vậy thôi” Điềm Điềm nói
rồi thân hình bắt đầu tan biến: “À đúng rồi mẹ ơi, mẹ có thể giúp con quyên góp
đồ chơi của con cho các em nhỏ ở viện phúc lợi được không ạ?”
“Con nghe bà quỷ nói các em nhỏ ở viện phúc lợi đáng thương lắm, mẹ ơi, mẹ
tặng đồ chơi của con cho các em ấy được không? Dù sao thì” Con sau này
cũng không chơi được nữa.
Cô bé còn chưa dứt, Hàn Xảo bỗng giật mình tỉnh giấc.
Cô nhân viên phục vụ bên cạnh cầm khăn giấy lúng túng nói: “Chị Hàn, em thấy
chị khóc không ngừng nên muốn lau nước mắt cho chị”
Cô nhân viên đã làm việc ở đây lâu rồi, đương nhiên cũng biết tình hình của bà
chủ.
Đừng thấy bà chủ ngày thường luôn tươi cười, chỉ có cô ấy mới biết cứ rảnh rỗi là
bà chủ lại xem ảnh con gái đã mất.
Chắc là vừa nãy khóc lóc trong mơ đến vậy cũng là do áp lực quá lớn.
Cô ấy cảm thấy có thể hiểu được, có lẽ bà chủ khóc ra được cũng là chuyện tốt,
cứ kìm nén trong lòng chỉ tích tụ thành bệnh.
“Váy đen. Sinh viên. Điềm Điềm” Hàn Xảo vội vàng lấy quyển sổ ghi món ăn
xuống, ghi lại giấc mơ vừa rồi của mình lên giấy.
Giấc mơ chân thật mà lại hư ảo đến vậy, bà ấy sợ lát nữa sẽ quên mất nội dung
trong mơ.
“À đúng rồi, còn quyên góp đồ chơi cho viện phúc lợi nữa” Hàn Xảo viết xong mới
thở phào nhẹ nhõm.
Anan
Bà ấy quyết định lần tới khi cô sinh viên mặc váy đen kia đến ăn cơm sẽ cảm ơn
cô thật lòng.
Hàn Xảo cảm thấy cô có lẽ là một cao nhân nào đó, có thể thông âm dương.
Nhưng nếu cô chưa công khai thân phận, vậy bà ấy đường đột đi cảm ơn liệu có
ảnh hưởng đến cao nhân không?
Hàn Xảo nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định cứ giả vờ như không biết chuyện này,
đợi tìm được cơ hội thích hợp rồi sẽ cảm ơn tử tế.
Còn về việc đây có thể là giấc mơ do cô tự tưởng tượng ra, Hàn Xảo thấy không
thể nào, bà ấy. Thật ra từ sau khi con gái mất, bà ấy chưa từng mơ thấy cô bé
một lần nào.
Vậy nên đây chắc chắn là Điềm Điềm đã báo mộng cho bà ấy!
Về đồ chơi, nếu quyên góp đồ chơi của Điềm Điềm cho viện phúc lợi thì e là viện
phúc lợi sẽ không nhận, dù sao đó cũng là vật dụng của người đã khuất mà người
khác nhận trong lòng khó tránh khỏi có khúc mắc.
Vả lại, bà ấy cũng muốn giữ lại để có thêm kỷ niệm.
Hàn Xảo suy nghĩ một hồi, quyết định đi mua một ít đồ chơi mới để quyên góp cho
viện phúc lợi, hy vọng có thể giúp Điềm Điềm tích thêm chút phúc, biết đâu kiếp
sau Điềm Điềm có thể đầu thai vào một gia đình tốt.
Còn về bà ấy…
Hàn Xảo nhắm mắt, lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt. Kiếp này, chung
quy là bà ấy đã có lỗi với Điềm Điềm.
Khi Điềm Điềm ba tuổi, bố cô bé đã mắc một khoản nợ lớn rồi bỏ trốn bặt vô âm
tín. Hàn Xảo chỉ có thể một mình nuôi Điềm Điềm, vừa trả nợ vừa nuôi sống hai
mẹ con.
Bà ấy đã cố gắng làm việc rất lâu, kiếm được tiền rồi mở quán ăn nhỏ này nhưng
số nợ vẫn chưa trả hết nên bà ấy sống vô cùng bận rộn.
Mà Điềm Điềm cũng rất hiểu chuyện, năm bảy tuổi đã biết tự đi học về, tự đi cắt
tóc và tự làm bài tập.
Điềm Điềm chưa bao giờ khiến bà ấy phải lo lắng, thậm chí khi bà ấy bị bệnh, cô
bé còn chạy đến tiệm thuốc mua thuốc rồi canh chừng bà ấy cho đến khi bà
ấy tỉnh lại.
Nếu như. Ngày đó bà ấy cũng như trong mơ, mỗi ngày đều đi đón Điềm Điềm thì
tốt biết mấy, có lẽ đã không xảy ra bi kịch này.
Giờ hối hận thì đã muộn rồi, Hàn Xảo hít sâu một hơi.
Nếu thế gian có luân hồi chuyển thế, vậy bà ấy sẽ cố gắng kiếm tiền, làm nhiều
việc thiện để tích phúc cho Điềm Điềm!
Giang Mãn Y vẫn chưa biết việc Điềm Điềm báo mộng đã khiến bà chủ hiểu lầm
cô là một cao nhân, giờ cô mới vừa về đến ký túc xá.