“Vậy đi thôi” Triệu Sinh để đám đệ tử của mình đi làm việc trước, còn hắn thì dẫn
Lương Úc Sinh và Giang Mãn Y đến trước Tam Sinh Thạch.
Lương Úc Sinh có chút không hiểu về phong thư mà Giang Mãn Y nhắc đến và cả
lý do cô lại tò mò về kiếp trước của họ. Nhưng hắn cũng nhìn ra người này có thể
dễ dàng ra vào Âm giới, chắc chắn không phải người thường.
Hơn nữa, hắn cũng muốn xem lại quá khứ của mình và Thủy Lan.
Giang Mãn Y chỉ thấy Triệu Sinh thực hiện nhận diện đồng tử với Tam Sinh
Thạch, sau đó tìm ra ký ức kiếp đó của Thủy Lan và Lương Úc Sinh.
Tam Sinh Thạch phát ra hình ảnh như một chiếc tivi. Thủy Lan sinh ra trong gia
đình phú thương, còn Lương Úc Sinh là con của quyền quý. Hai người vốn dĩ
không có duyên gặp gỡ nhưng lại quen biết nhau vì Lương Úc Sinh từ nhỏ được
gửi nuôi ở nhà ông ngoại.
Cô nhìn hai người lớn lên bên nhau như thanh mai trúc mã, thời niên thiếu, trên
gương mặt họ rạng rỡ nụ cười rồi thổ lộ tâm tình.
Một người nói sau này sẽ gả, một người nói sau này sẽ cưới.
Cảnh đẹp chóng tàn, ngày mai Lương Úc Sinh phải về kinh. Hắn hứa rằng sau khi
về sẽ bảo gia đình đến hỏi cưới, còn Thủy Lan thì mỉm cười gật đầu đồng ý, tặng
hắn một chiếc khăn tay tự tay thêu.
Lương Úc Sinh cất chiếc khăn tay vào lòng rồi tặng Thủy Lan một cây trâm ngọc
bích tự tay mình chế tác, bảo cô ấy hãy đợi hắn rồi sau đó hai người chia tay.
Thủy Lan ở nhà ngày ngày chờ đợi, thêu thùa áo cưới, mong chờ một ngày nào
đó lang quân mình yêu thương sẽ cưỡi ngựa đến rước cô ấy.
Nào ngờ cô ấy lại nghe được một tin dữ là bố của Lương Úc Sinh vì lời lẽ mạo
phạm Hoàng thượng mà bị tống vào thiên lao, cả gia đình đều bị lưu đày.
Anan
Cô ấy muốn đi tìm Lương Úc Sinh nhưng lại bị người nhà ngăn cản, nhốt trong
gác lầu.
Cứ thế bị nhốt một tháng, khi Thủy Lan tiều tụy không ra người thì cô ấy mới biết
bên ngoài trời đã thay đổi.
Hoàng đế hoang đường, không được lòng dân, khắp nơi nổi dậy tranh giành, biên
cương còn có man di quấy phá.
Thiên hạ đại loạn, mọi người đều vội vã chạy trốn, gia đình Thủy Lan cũng đưa cô
ấy lên đường lánh nạn. Trên đường đi, cô ấy nghe có người nhắc đến Lương Úc
Sinh.
Nói rằng Lương Úc Sinh bị lưu đày giờ đã là thủ lĩnh quân khởi nghĩa, nói hắn đã
đánh đuổi man di và tiến thẳng về kinh thành.
Lại còn nói sở dĩ Lương Úc Sinh có được cơ duyên như vậy là nhờ sự giúp đỡ
của tiểu thư nhà họ Lý ở Giang Nam, nói hắn đã hứa sau khi đánh được thiên
hạ sẽ cùng vị tiểu thư đó chia sẻ giang sơn.
Thủy Lan nghe xong câu này thì bỗng ho ra một ngụm máu, khiến nha hoàn bên
cạnh hoảng hốt vội đi tìm đại phu.
Thế nhưng ở nơi nơi đều là dân loạn, bạo đồ, tất cả mọi người đều đang vất vả
chạy trốn thì biết tìm đại phu ở đâu.
Cô ấy lắc đầu, bảo nha hoàn đừng nói chuyện này ra ngoài, cô ấy muốn đi tìm
Lương Úc Sinh hỏi cho ra lẽ.
Hỏi xem Lương Úc Sinh rốt cuộc còn nhớ những lời hắn đã từng nói hay không.
Đêm đến, cô ấy giả trang thành một thư sinh thanh tú, một mình khoác áo ngoài
của thư đồng rời khỏi đoàn người của gia đình.
74.html]
Cô cố xông thẳng đến điểm cuối của chiến tranh, là kinh thành.
Trên đường đi, cô ấy đã chịu không ít khổ cực, suýt bị cướp bóc, bị lừa gạt, bị
thương té ngã, bị bệnh nhưng cô ấy đều kiên cường sống sót.
Trên đường đi, cô ấy cũng từng viết thư nhờ người mang đến cho Lương Úc Sinh
nhưng tiếc thay tất cả đều bặt vô âm tín.
Đến khi cô ấy đến kinh thành, cuộc chiến này cũng đã gần đi đến hồi kết.
Kinh thành đã được dọn dẹp, chỉ còn một vài cuộc nổi loạn ở những nơi khác
chưa được dẹp yên và cô ấy cũng cuối cùng biết được Lương Úc Sinh hiện đang
ở trong hoàng cung.
Thủy Lan muốn vào tìm hắn nhưng tiếc thay hoàng cung là nơi làm sao có thể cho
cô ấy vào, cô ấy khổ sở cầu xin nhưng vô ích.
Cô ấy lại nghĩ cứ đợi ở cổng cung, đợi Lương Úc Sinh ra rồi cũng có lúc gặp
được nhau. Nhưng tiếc thay, lính gác vẫn luôn xua đuổi cô ấy.
“Hay là thế này, ngươi về viết một phong thư, ta sẽ tìm cách giao lên, ngươi thấy
sao?” Người lính gác nói.
Thủy Lan nghĩ như vậy cũng được, chỉ cần Lương Úc Sinh có thể thấy thư của cô
ấy thì chắc chắn sẽ nguyện ý gặp cô ấy.
Nhưng cô ấy không biết sau khi cô ấy đi, người lính đó đã trò chuyện với một
người lính khác.
“Ngươi bảo nàng ấy viết thư làm gì? Bấy lâu nay có ít người đến tìm tướng quân
sao? Đa phần lại là kẻ lừa đảo thôi”
“Sao ta không biết chứ, ta chỉ muốn tìm cách để nàng ấy đi thôi. Chứ cứ đợi ở
đây mãi, tướng quân mà biết sợ là sẽ phạt chúng ta, quân quy nghiêm ngặt,
chúng ta lại không thể động thủ với nữ tử”
“Cũng đúng, hahaha”
Thủy Lan cứ thế ôm ấp hy vọng trở về nhà trọ tạm trú. Cô ấy thay một bộ quần áo
mới mua, vì tiền bạc trên đường đi bị lừa gạt nên chỉ còn lại rất ít bởi vậy bộ quần
áo này cũng trông thật nhạt nhòa.
Cô ấy cẩn thận chải đầu, cài chiếc trâm ngọc bích đó rồi ngồi trước bàn viết từng
nét chữ trong thư.
Chỉ chờ Lương Úc Sinh thấy thư, sẽ gặp mặt cô ấy.
Đáng tiếc, ngay khi cô ấy vừa gói thư xong, chuẩn bị cầm bút ký tên thì trái tim cô
ấy bỗng đau nhói. Trong khoảnh khắc ho ra máu, cô ấy đã ôm chặt phong thư vào
lòng, không muốn nó bị dính máu.
Thân thể cô ấy vốn dĩ yếu ớt, sự bôn ba trên đường này rốt cuộc đã khiến cây
trúc xanh này đổ sập.
Thủy Lan cứ thế ra đi, cô ấy không đợi được cuộc gặp mặt với lang quân mình
yêu thương mà cũng không đợi được phong thư này được đưa đến tay Lương Úc
Sinh.
Còn lúc này, Lương Úc Sinh trong hoàng cung đang tươi cười đánh cờ với một
cô gái.
Giang Mãn Y tức giận nhìn Lương Úc Sinh: “Khạc! Đồ tra nam!”
Lương Úc Sinh nhìn Thủy Lan sau khi chết mà hai mắt đẫm nước mắt: …
“Tôi không phải! Tôi không có!”