“Anh thực ra còn có một người anh trai lớn hơn anh hai tuổi, tên là Lục Vọng
Nhân”
“Có thể anh không nhớ rõ chuyện rồi. Khi anh hai tuổi, bố mẹ anh đã dẫn anh và
anh trai đến thành phố để thăm họ hàng nhưng lúc đó đã xảy ra một tai nạn
nhỏ, anh trai của anh là Lục Vọng Nhân đã lạc mất khỏi gia đình”
“Bố mẹ anh đã tìm kiếm rất lâu cuối cùng chỉ tìm thấy một thi thể đứa trẻ bị
ngâm nước đến không nhìn rõ mặt người, họ lập tức nghĩ đó là Lục Vọng Nhân”
“Chuyện này khiến bố mẹ anh rất tự trách. Sau khi an táng anh trai anh, họ không
bao giờ nhắc đến chuyện đau lòng này nữa”
“Cho nên anh cũng không hề hay biết chuyện này”
“Thực ra anh trai anh năm đó sau khi lạc khỏi gia đình, đã được một gia đình khác
đến thành phố đó làm công nhận nuôi, chứ không hề chết, đứa trẻ đã chết là
người khác”
Lục Vọng Phú nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lồng ngực phập phồng
không yên. Ông mơ hồ nhớ lại hồi nhỏ mình vô tình tìm thấy một con búp bê vải
cũ nát, lúc đó bố mẹ ông thấy rồi cầm đi đốt.
Ông hỏi họ nhưng họ cũng không nói gì mà chỉ bảo ông tự đi chơi đi.
Chuyện này cứ thế trôi vào quên lãng.
Giờ thì xem ra, đó hẳn là đồ chơi của anh trai ông.
[Anh ấy hiện tại ở đâu?]
Giang Mãn Y nhìn dòng bình luận dày đặc: “Đó là nội dung bói toán khác rồi, phần
bói của anh không bao gồm điều này”
Lục Vọng Phú gần như phát điên, ông vốn dĩ không tin vào cái gọi là bói toán hay
xem số.
Dù sao từ nhỏ bố mẹ ông đã nói với ông về việc bà đồng trong làng lên đồng các
thứ nhưng sau khi đi học ông lại phát hiện trên đời này căn bản không có huyền
học.
Tất cả đều là mê tín phong kiến, con người chỉ có nỗ lực mới có thể đạt được mọi
thứ mình muốn.
86.html]
Nhưng những gì cô gái này nói về ông đều đúng hết, còn con trai của ông…
Trong lòng Lục Vọng Phú cũng có suy đoán, dù sao thì bọn họ trông chẳng giống
nhau chút nào.
Ngay cả khi ban đầu đã nhận được kết quả xét nghiệm ADN nhưng trong lòng ông
vẫn luôn không bỏ xuống được sự nghi ngờ.
“Tiếp theo là cao thủ câu cá, cao thủ câu cá có ở đó không?” Giang Mãn Y hỏi vào
livestream.
[Tôi tôi tôi! Tôi là cao thủ câu cá!]
[Xì, tôi mới phải!]
[Hóa ra sư phụ của Thật con lại lợi hại thế này, anh trai top 1 còn không phản bác
cô ấy, vậy chắc chắn là nói đúng rồi]
Anan
[Câu chuyện của anh trai top 1 thật là khúc mắc nhưng mà sống ngần ấy năm rồi,
ít nhất biết mình vẫn còn một người thân sống, cũng tốt]
[Anh trai top 1, thực ra tôi tên là Lục Vọng Nhân, tôi là người anh trai thất lạc
nhiều năm của anh đây!]
[Mà nói thật sẽ không phải họ cấu kết lừa chúng ta chứ?]
[Chuyện này thật sự không đến mức phải cùng nhau lừa chúng ta đâu. Anh trai
top 1 đã tặng hơn một triệu quà rồi, hơn nữa tôi tra trên mạng thì làng Vọng
Thanh thật sự đang phát triển du lịch và ông chủ tập đoàn Tòng Thụ quả thật tên
là Lục Vọng Phú, Weibo của ông ấy mấy năm trước có đăng ảnh câu cá]
[Thôi các ông đừng có nói nhảm nữa, tôi chỉ muốn hỏi thật sự chỉ có thể bói ba
lần thôi sao?]
[Ngày mai vẫn là rút thăm trúng thưởng sao? Mẹ kiếp, một nghìn tệ thôi mà, tôi
rút!]
Lục Vọng Phú điên cuồng gõ chữ: “Cao thủ câu cá có ở đó không, tôi trả một vạn
tệ mua suất của anh!”