Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 87



Bên Lục Vọng Phú gần như phát điên, ông đột nhiên biết mình trên đời này có lẽ

còn một người thân tồn tại.

Nhưng lại không biết người thân duy nhất đó rốt cuộc đang ở đâu, cảm giác này

thực sự quá khó chịu.

Bây giờ, ông như kiến bò chảo nóng, vừa sốt ruột vừa hoang mang.

Cô bé này, à không, vị đại sư này nói gần như đúng hết.

Trừ việc con trai ông có phải con ruột hay không còn cần kiểm tra lại nhưng ông

có thể chắc chắn mình có một người anh trai có lẽ là thật.

Bởi vì ông đột nhiên nhớ ra, hồi nhỏ anh ta tình cờ nghe được bố mẹ nói chuyện

một lần.

Tối hôm đó, ông cùng lũ trẻ trong làng chơi đến tối mịt mới về, nghe thấy bố mẹ

trong phòng nói những lời như “Giá như Tiểu Nhân vẫn còn thì tốt biết mấy”

Ký ức dù đã mờ nhạt nhưng ông vẫn mơ hồ nhớ được.

Lúc đó ông đẩy cửa vào, hỏi Tiểu Nhân là ai, bố mẹ ông nói ông nghe nhầm rồi

sau đó giục ôngđi ngủ.

Nhưng tại sao bố mẹ ông lại chưa bao giờ muốn nhắc đến người anh trai yểu

mệnh này chứ.

Lục Vọng Phú không hiểu, ông đã tăng giá lần này trong livestream lên năm vạn

tệ rồi.

Thế nhưng, cao thủ câu cá mà mọi người chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng xuất

hiện: “Xin lỗi streamer, vừa nãy tôi đang rửa bát”

Lục Vọng Phú vội vàng gõ chữ: “Năm vạn mua suất của anh, anh nhắn tin riêng

cho tôi”

Cao thủ câu cá gãi đầu, trả lời: “Tôi không bán”

Cô ấy nhanh chóng nạp tiền, sau đó tặng một quả cầu lửa nóng: “Streamer, tôi

muốn hỏi cô, cô có thể nói cho tôi biết tôi nên kiên trì với ước mơ của mình hay

nên nghe lời bố mẹ không?”

Giang Mãn Y nhìn dòng bình luận này, không lập tức cầm ống quẻ lên mà nói: “Cô

sẽ không phải chưa thành niên chứ?”

“Tôi không bói cho người chưa thành niên đâu nhé”

Tất nhiên không phải là bói toán có giới hạn đối với người chưa thành niên, chỉ là

Giang Mãn Y không muốn sau khi cô bói xong thì phụ huynh của người chưa

thành niên lại đến nói rằng con còn nhỏ, là tiêu tiền hoang phí, nên yêu cầu hoàn

tiền.

Như vậy quá phiền phức.

Ý nghĩ của Lục Vọng Phú vốn đã tắt lịm lại một lần nữa bùng cháy. Đúng rồi, nhỡ

người này là chưa thành niên, vậy suất này ông vẫn còn cơ hội.

Cầu trời phù hộ, mong cao thủ câu cá là chưa thành niên.

Anan

[Streamer, tôi vừa mới qua sinh nhật mười tám tuổi nrnr cô yên tâm. Tôi đã thành

niên rồi, có thể bói quẻ, một nghìn tệ này là tiền tiêu vặt của chính tôi, không dùng

tiền của bố mẹ tôi đâu]

Giang Mãn Y hài lòng gật đầu: “Vậy được rồi, để tôi bói xem tương lai của cô”

Cô cầm ống quẻ lên rồi lắc lắc.

Rất nhanh Giang Mãn Y nhìn thấy một khung cảnh, đây là một cô gái với mái tóc

ngắn trung tính.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ấy đã chọn nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ để vào

một trường sư phạm, ở trường cô học hành chăm chỉ, sau khi tốt nghiệp thì ở lại

quê hương trở thành một giáo viên.

Những ngày sau đó có thể nói là rất bình lặng, cô ấy theo yêu cầu của bố mẹ để

tóc dài, kết hôn với đối tượng xem mắt do người thân giới thiệu, sinh con đẻ cái.

87.html]

Sau khi có con, cô ấy càng chú trọng gia đình hơn, chỉ thỉnh thoảng vào ban đêm

lại hối hận vì sao mình ngày xưa đã không kiên trì với âm nhạc mà mình yêu

thích.

Khi cô ấy bốn mươi tuổi, cô ấy tình cờ nhìn thấy cây đàn guitar mà mình từng

mua, cô ấy cầm đàn lên muốn đánh nhưng lại phát hiện dây đàn đã sớm gỉ sét.

Cây đàn guitar gỉ sét làm sao còn có thể đánh được nữa, cô ấy đặt đàn xuống

bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho gia đình.

Đợi đến khi về hưu, cô ây bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của con trai con gái

mình: “Sau này thi vào làm công chức rồi ở lại quê hương mà sống nhé”

“Nhưng đây không phải là điều chúng con muốn!” Con gái cô lớn tiếng nói: “Con

thích thành phố lớn, con muốn đi lập nghiệp”

“Con không muốn giống mẹ, cả đời ở mãi một chỗ này!”

Câu nói này như thể đánh thẳng vào lòng cô ấy. Cô ấy nhìn lại quá khứ, phát

hiện bản thân từng khao khát theo đuổi ước mơ dường như đã chết từ lâu.

Cô ấy muốn một lần nữa theo đuổi ước mơ nhưng đã không kịp nữa rồi.

Ba chữ “ung thư vú” đột ngột đeo bám lấy cô ấy, quãng đời còn lại của cô ấy chỉ

có thể sống trong bệnh viện.

Giang Mãn Y nhíu mày, kể cho cô ấy nghe tương lai nếu cô ấy chọn nghe lời cha

mẹ.

[Thì ra cao thủ câu cá là một cô gái!]

[Thật ra tôi thấy vẫn nên theo đuổi ước mơ đi. Nghe bọn tôi khuyên một câu, ít

nhất trên con đường theo đuổi ước mơ bạn sẽ không hối hận]

[Nhưng tôi thấy bố mẹ cô ấy nói cũng đúng mà, ở quê họ có nhà có xe, cả đời

không phải lo cơm áo gạo tiền, hơn nữa còn có đủ cả trai lẫn gái]

[Làm giáo viên cũng tốt mà, bố mẹ bạn cũng là vì muốn tốt cho bạn thôi]

[Thôi được rồi, mấy người đừng lo lắng nữa, đây là chuyện của người ta]

Cao thủ câu cá im lặng một lát, gõ chữ: “Vậy nếu tôi chọn theo đuổi ước mơ thì

sao?”

“Vậy thì đợi tôi xem tiếp đã” Giang Mãn Y nói xong lại tiếp tục nhìn sang khung

cảnh tiếp theo.

Sau kỳ thi đại học, cao thủ câu cá đã chọn cãi nhau một trận lớn với cha mẹ, vì

Sau khi rời khỏi nhà, cô ấy mang theo cây đàn guitar, quyết định trở thành một ca

sĩ đường phố.

Trên đường đi, cô ấy đã gặp đủ loại người, hát vô số bài hát.

Trên con đường theo đuổi ước mơ này, cô ấy đã gặp được tình yêu của đời mình,

một tay chơi bass.

Tất nhiên quan trọng nhất là cô ta đã gặp được một nhóm bạn hợp cạ rồi cùng họ

thành lập ban nhạc của riêng mình, ban nhạc Tàng Hoa.

Ban đầu họ biểu diễn bên lề đường, sau đó luân phiên biểu diễn ở các quán bar

lớn.

Mọi người đều rất vui vẻ, cho đến một ngày, một công ty giải trí đã tìm đến họ.

Họ nghĩ rằng cuối cùng mình đã có thể đi đúng quỹ đạo cuộc đời, tiến thêm một

bước gần hơn đến ước mơ.

Đáng tiếc, công ty giải trí đã nói rõ với họ rằng họ không có ý định ký hợp đồng

với cả một ban nhạc.

Phía công ty giải trí chỉ để mắt đến ca sĩ chính Tang Niên và tay guitar Đông Chi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.