Hiện tại, Đông Chi một lần nữa phải đối mặt với lựa chọn khó khăn trong cuộc đời
mình.
Hoặc là từ bỏ ban nhạc của mình và những người bạn đã cùng chiến đấu, ký hợp
đồng với công ty giải trí, dấn thân vào hành trình ước mơ của riêng mình.
Hoặc là từ bỏ việc ký hợp đồng với công ty quản lý, cùng ban nhạc đi đến cuối
con đường.
Đêm hôm đó, tay chơi bass vốn trầm tính ít nói đã cùng Đông Chi lên sân thượng
ngắm sao. Anh ta tặng Đông Chi một chiếc nhẫn đeo ngón út, chiếc nhẫn bạc có
khắc hình hoa Diên Vĩ bên trong.
“Mong em tiền đồ như gấm”
Tay chơi bass nhìn Đông Chi, trong đôi mắt u buồn ấy có những cảm xúc mà
Đông Chi không thể đọc được.
Đông Chi lại đưa chiếc nhẫn cho tay chơi bass, cô ấy cười và chìa tay ra: “Đã là
anh tặng, vậy thì anh giúp em đeo vào đi”
Đây là một chiếc nhẫn đeo ngón út nên nó đã định trước là không thể đeo vào
ngón áp út. Chiếc nhẫn lạnh lẽo ấy theo nhiệt độ yếu ớt từ đầu ngón tay, từ từ
được đeo lên ngón út.
Đầu ngón tay tiếp xúc, ấm nóng và rộn ràng, cuối cùng lại rút đi, chỉ còn lại một
chút lạnh lẽo.
Sau ngày hôm đó, Đông Chi và Tang Niên đã cùng nhau rời đi. Khi cô ấy rời đi,
ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng lưng trầm mặc đang ngậm thuốc lá.
Tất cả họ đều hiểu không ai có thể dừng lại.
Anan
Đó là ước mơ, là thứ mà họ đã luôn khao khát.
Công ty giải trí rất lạc quan về tiềm năng của cô ấy, họ dự định sẽ biến cô ấy
thành một ngôi sao đang lên.
Đông Chi tràn đầy kỳ vọng nhưng không ngờ việc đầu tiên công ty yêu cầu lại là
cô ấy từ bỏ âm nhạc để đóng phim.
“Sau khi quay xong bộ phim này, tôi sẽ tìm cách sắp xếp cho cô vài vai phụ, đến
lúc đó tham gia một chương trình tạp kỹ để PR một chút, cô sẽ nhanh chóng nổi
tiếng khắp nơi thôi!” Người quản lý nói.
Đông Chi khó hiểu: “Nhưng ban đầu chúng ta không phải nói là để tôi biểu diễn
trên sân khấu lớn hơn sao?”
Mặc dù cô âhs không phải là ca sĩ chính nhưng kỹ năng ca hát của cô ấy không
hề tầm thường.
Người quản lý cầm hợp đồng lên: “Trong hợp đồng không có ghi. Hơn nữa, cô bé
à, cô muốn ca hát thì đợi sau này cô nổi tiếng rồi, cô muốn mở mấy buổi hòa nhạc
cũng được”
“Giờ đây giới giải trí mới là nơi dễ lăn lộn nhất, muốn làm ngôi sao ca nhạc thì cô
phải tự biết viết lời, tự sáng tác nhạc, bây giờ không còn thịnh hành việc chỉ biết
ca hát nữa”
“Ngôi sao ca nhạc nào mà chẳng tự viết tự hát?”
Đông Chi nhìn bản hợp đồng ‘bán thân’ ba mươi năm mà mình đã ký, đột nhiên
cảm thấy vô cùng bất lực. Cô ấy xoay chiếc nhẫn đeo ngón út trên tay, lại một lần
nữa cảm thấy mơ hồ.
Ba năm sau, tên tuổi Đông Chi vang vọng khắp nam bắc, cô ta đã nổi tiếng.
Thực tế chứng minh ánh mắt của người quản lý thật sự rất tinh tường, chỉ mới
đóng hai bộ phim mà cô ấy đã vụt sáng thành sao.
Cô ấy thực sự có thiên phú lăn lộn trong giới giải trí, chỉ là cô ấy quá bận rộn nên
không còn thời gian cầm đến cây đàn guitar nữa.
Áp lực công việc khiến cô ấy mỗi đêm phải dùng rượu để chìm vào giấc ngủ. Cô
ấy muốn tiếp tục ca hát nhưng dưới sự thuyết phục hết lần này đến lần khác của
người quản lý, cô ấy chỉ có thể tạm thời gác lại.
88.html]
Cho đến khi năm năm nữa trôi qua, truyền thông đã phanh phui scandal hút
thuốc và nghiện rượu của cô ấy.
Điều này vốn dĩ không nên trở thành giọt nước tràn ly cuối cùng. Dù sao thì ai nói
đàn ông hút thuốc uống rượu là phong độ bình thường, còn phụ nữ thì phải là
scandal?
Thế nhưng luôn có những kẻ không ưa cô ấy mà mua thủy quân trên mạng, đào
bới thông tin gia đình cô ta, ngày đêm gọi điện quấy rối bố mẹ cô ấy.
Cuối cùng, Đông Chi không thể chịu đựng thêm được nữa.
Vào một buổi sáng mùa đông, Đông Chi ôm cây đàn guitar, nhảy từ tầng thượng
xuống.
Máu tươi nhuộm đỏ chiếc nhẫn đeo ngón út, nhuộm đỏ bông hoa Diên Vĩ.
Trong lúc mơ hồ, Đông Chi nghe thấy tay chơi bass nói: “Sau này anh sẽ đưa em
đi xem hoa Diên Vĩ của Van Gogh”
Cô ấy nghe thấy các thành viên ban nhạc nói: “Tên của ban nhạc Tàng Hoa chúng
ta nhất định sẽ vang vọng khắp nam bắc!”
Đông Chi nhắm mắt lại, cuối cùng cô ấy không cần dùng rượu vẫn có thể chìm
vào giấc ngủ.
Giang Mãn Y nói xong thở dài một tiếng: “Đây là hai con đường cuộc đời tôi nhìn
thấy sau hai lựa chọn của bạn”
“Tôi không có cách nào nói cho bạn biết bạn nên nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ
hay chọn kiên trì với ước mơ của mình”
“Việc này phải do chính bạn quyết định”
Sau khi cô nói xong những lời này, mọi người trong mục bình luận đều có chút im
lặng.
[Mẹ nó chứ, bố mày nghe xong muốn khóc luôn]
[Vậy là cao thủ câu cá sau này sẽ là minh tinh lớn trong tương lai sao. Vãi, sao lại
phải nhảy lầu chứ, đi mắng chửi đám người xấu đó đi! Bọn họ chỉ là đang ghen
tị với bạn thôi!]
[Chết tiệt, tôi đi tìm hiểu về hoa Diên Vĩ của Van Gogh rồi. Bông hoa trắng rõ
ràng là tay chơi bass, nó như một người ngoài cuộc, cô độc đứng ở một góc khác
trong cuộc đời ồn ào của Đông Chi]
[Tôi phát hiện câu chuyện mà streamer kể thật sự rất đau lòng, huhu]
[Khốn nạn, tại sao cả hai lựa chọn của cao thủ câu cá đều không có kết cục tốt
đẹp vậy]
[Cái quái gì thế này, thảm quá đi chứ, chọn nghe lời bố mẹ thì cuối cùng chết
vì ung thư vú, chọn ước mơ của mình thì cuối cùng ôm đàn guitar nhảy lầu]
[Thảm hơn cả anh trai donate top 1, ít nhất anh trai donate top 1 vẫn còn sống]
Lục Vọng Phú: ..
Ông nhấp một ngụm rượu, gõ chữ: “Thật ra cuộc đời của bạn chưa chắc chỉ có
hai kết cục này. Đại sư đã spoil cho bạn rồi, lựa chọn tiếp theo của bạn nhất định
sẽ tạo ra kết quả hoàn toàn khác biệt”
[Đại ca donate top 1 nói đúng đó, chỉ cần cao thủ câu cá không nghe theo sắp đặt
của bố mẹ rồi đến lúc đó không ký hợp đồng với công ty quản lý kia. Khoan đã,
vậy thì Đông Chi cũng sẽ không nổi tiếng nữa]
[Tôi nghĩ vẫn nên tìm một công ty quản lý đáng tin cậy hoặc Đông Chi bạn đổi
ước mơ đi? Ví dụ như làm minh tinh chẳng hann? Cái này dễ thực hiện hơn]