Đạo lý rất đơn giản: những người thực sự có máu mặt ai lại quanh quẩn ở
trường học, họ đều tìm đến những sân chơi lớn hơn để rèn luyện. Kẻ ở lại
trường xưng vương xưng bá thực chất đẳng cấp cũng chỉ có hạn.
Nhà họ Sài và nhà họ Nguyễn có địa vị tương đương, đều ở rìa giới hào môn Đế
Kinh. Trước đây Sài Mẫn Mẫn không thân với Nguyễn Như Mạn, chỉ từ khi cùng
làm việc trong Hội học sinh mới có chút giao tình. Nguyễn Như Mạn trước đây
thường bám theo đại tiểu thư nhà họ Mễ, nhưng không hiểu sao gần đây hai
người không còn đi chung nữa.
Hai ngày trước, Sài Mẫn Mẫn cũng dự tiệc đính hôn của Nguyễn Như Mạn. Cô
ta cực kỳ hâm mộ việc Nguyễn Như Mạn có thể đính hôn với Tạ Hiên nên mấy
ngày nay thái độ đối với Nguyễn Như Mạn nhiệt tình hơn hẳn.
“Cũng không biết ai đã báo cáo, tớ thấy đây là dịp tốt để chấn chỉnh cô ta. Mạn
Mạn, hôm tiệc đính hôn cô ta cướp hào quang của cậu là tớ đã thấy ngứa mắt
rồi, cái loại gì không biết”
Nguyễn Như Mạn nghe nhắc đến tiệc đính hôn, nụ cười hơi cứng lại.
“Không có gì đâu, dù sao cô ấy cũng là chị tớ mà. Cho dù cô ấy có cố ý làm
khó tớ thì chúng tớ vẫn là người một nhà”
“Mạn Mạn, cậu vẫn còn coi cô ta là người nhà à” Sài Mẫn Mẫn ghé sát lại: “Tớ
bảo này, cậu phải đề phòng loại người đó nhất. Cậu xem cô ta cái gì cũng
muốn tranh giành. Cậu và Tạ Hiên mới chỉ đính hôn chứ chưa cưới, vạn nhất cô
ta quyến rũ Tạ Hiên thì sao?”
Nguyễn Như Mạn mím môi: “Chắc không đâu, tớ thấy chị ấy không phải loại
người như thế”
Sài Mẫn Mẫn chua chát: “Cứ nhìn cái nhan sắc đó đi, nhìn là thấy không phải
hạng vừa rồi”
Nguyễn Như Mạn rũ mắt: “Ngoại hình không nói lên điều gì cả. Trong giới của
chúng ta, đâu phải cứ dựa vào mặt mà nói chuyện”
“Tất nhiên rồi, cô ta làm sao dựa vào mặt mà chen chân vào giới danh viện
được, cậu xem có nhóm nào thèm cho cô ta chơi cùng đâu” Sài Mẫn Mẫn đề
nghị: “Cuối tuần này chúng mình đi mua sắm đi, rủ thêm vài người nữa đi trà
chiều, nghe nói hãng C vừa ra bộ sưu tập mới đấy”
Nguyễn Như Mạn mỉm cười dịu dàng: “Được thôi”
Trong văn phòng còn có những sinh viên khác, từ đầu đến cuối đều hóng hớt
cuộc đối thoại của hai vị “bạch phú mỹ” nổi danh trong trường.
“Trưởng ban, hai người đang nói về ai vậy? Đàn em Nguyễn còn có chị gái nữa
sao?”
Nguyễn Như Mạn nói đầy ẩn ý: “Mới đón về chưa lâu, trước đây chị ấy lớn lên ở
một xóm núi vùng Tây Nam”
“Xóm núi Tây Nam?” Người nói cũng học năm ba, bình thường chẳng có cơ hội
tiếp xúc với các tiểu thư này giờ thấy có đề tài liền xen vào: “Vậy trưởng ban và
đàn em Nguyễn còn lo gì nữa, loại người đó sao bì được với đàn em Nguyễn”
Mọi người nhao nhao phụ họa.
“Đúng thế, đúng thế, cái loại người gì mà dám làm khó đàn em Nguyễn”
“Chiếc túi này của đàn em Nguyễn là mẫu mới mùa thu của hãng L đúng
không? Tôi thấy trên mạng rồi, đắt kinh khủng luôn”
“Đàn em Nguyễn cho bọn tôi biết tên cô ta đi, sau này Hội học sinh đi kiểm tra,
bọn tôi sẽ “chăm sóc” cô ta thật kỹ”
tai-san-hang-ty/chuong-86.html]
Hội học sinh vốn là một cộng đồng nhỏ luôn bao che lẫn nhau, Nguyễn Như
Mạn lại là tiểu thư có tiếng tăm, ai nấy đều muốn nịnh bợ cô ta.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa lớn bị đẩy ra. Một người đứng ngược sáng ngay
lối vào, tuy chưa nhìn rõ mặt nhưng vóc dáng cao ráo với tỷ lệ cơ thể cực
chuẩn đã gây ấn tượng mạnh.
Cô thản nhiên nói: “Làm khó ai cơ, tôi à?”
Người vừa tới tiến lên hai bước, bước ra khỏi quầng sáng ngược chiều, giúp
mọi người nhìn rõ diện mạo của cô.
Chiếc áo gió dài quá gối, làn da trắng như tuyết đối lập với mái tóc đen tuyền,
đôi mày thanh tú, ngũ quan tinh xảo diễm lệ. Rõ ràng là một nhan sắc rực rỡ
nồng nhiệt, nhưng khi ánh mắt cô quét qua lại mang theo một vẻ thanh lãnh
như nhìn thấu lòng người.
Văn phòng bỗng chốc im lặng như tờ.
Một lát sau mới có người phản ứng lại: “Giang Hoài Tuyết?!”
Giang Hoài Tuyết nghiêng đầu nhìn sang: “Cậu biết tôi sao?”
Câu hỏi này thực sự dư thừa, vì hiện tại trong trường, phàm là ai có dùng mạng
xã hội thì làm sao không biết cô cơ chứ? Từ ngày đầu tiên Giang Hoài Tuyết
bước chân vào khuôn viên trường học, cô đã trở thành “khách quen” trên các
diễn đàn nội bộ.
Chỗ ngồi của cô ở giảng đường nào, thời khóa biểu ra sao, cô hay ăn ở căng-
tin nào, thường đi lại ở đâu. tất cả đều bị cư dân mạng “bóc” sạch sẽ. Giang
Hoài Tuyết vốn dĩ xem sự chú ý của người khác như chuyện thường tình, nếu
môi trường xung quanh không có ác ý rõ rệt, cô sẽ chẳng buồn quan tâm. Bởi
vậy, cô cũng không hề hay biết rằng mỗi lần mình đi học, số lượng sinh viên
đến dự thính đông đến mức nào. Thậm chí không ít giáo sư cũng nghe danh
rằng năm nay có một tân sinh viên sở hữu “nhan sắc thần thánh”.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa cô và nhà họ Nguyễn không được lan truyền rộng
rãi, vì dù sao đây cũng là chuyện thị phi của giới thượng lưu, người bình
thường không mấy ai rõ. Thế nên, đám người đang hóng chuyện của Sài Mẫn
Mẫn và Nguyễn Như Mạn nãy giờ hoàn toàn không ngờ tới kẻ “đến từ xóm núi
Tây Nam” trong miệng họ lại chính là Giang Hoài Tuyết.
Dưới cái nhìn của Giang Hoài Tuyết, cô nữ sinh vừa thốt lên tên cô đỏ bừng
mặt, lí nhí đáp: “Mình có nghe qua tên cậu”
Giang Hoài Tuyết gật đầu, không hỏi thêm là nghe từ đâu. Cô kéo một chiếc
ghế rồi ngồi xuống, khẽ tựa lưng ra sau với vẻ thong dong, ưu nhã.
“Thật khéo, vừa đẩy cửa vào đã nghe các vị bàn chuyện làm khó người khác.
Không biết vị nhân vật chính bị nhắm đến là ai nhỉ? Tôi có vinh hạnh được biết
không?”
Có một nam sinh ngây ngô không nhìn ra cục diện, thẳng thừng đáp: “Tụi mình
không nói cậu, tụi mình đang nói chị gái của đàn em Nguyễn”
Giang Hoài Tuyết bình thản đáp: “Tuy rằng xét về thực tế, tôi và Nguyễn Như
Mạn không có quan hệ huyết thống, không tính là chị em, nhưng xét trên danh
nghĩa thì cô ta vẫn thường xuyên gọi tôi là chị đấy”
Mọi người bị thông tin gây sốc này làm cho choáng váng.
“Hả? Cậu chính là. cậu và đàn em Nguyễn”
“Cậu họ Giang mà? Sao lại”
“Đủ rồi!” Sài Mẫn Mẫn không chịu nổi cảnh mọi người bàn ra tán vào, cô ta đập
bàn một cái rầm, quát Giang Hoài Tuyết: “Chuyện bế nhầm con đâu phải lỗi
của Mạn Mạn, cậu ấy cũng là nạn nhân giống cậu thôi. Cậu ấy gọi cậu là chị
chẳng lẽ không phải là sự công nhận dành cho cậu sao? Cậu ở đây cạnh khóe
cái gì!”