Giang Hoài Tuyết cười mỉa mai: “Nạn nhân? Cẩm y ngọc thực suốt mười chín
năm, thân phận bại lộ vẫn tiếp tục làm đại tiểu thư hào môn mà gọi là nạn
nhân sao?”
Cô lạnh lùng bồi thêm: “Kẻ đến từ xóm núi Tây Nam như tôi đây không dám
nhận loại em gái này đâu”
Nguyễn Như Mạn cứng đờ người, Sài Mẫn Mẫn nghẹn họng, đám đông hóng
hớt thì hoàn toàn câm nín.
Giang Hoài Tuyết thu lại nụ cười: “Biết thế nào gọi là cạnh khóe chưa? Thế này
mới là cạnh khóe này”
“Được rồi, bớt lời vô ích đi. Ai tìm tôi? Có chuyện gì thì nói mau”
Rõ ràng đây là “sân nhà” của Hội học sinh, nhưng chỉ chưa đầy mười phút sau
khi bước vào phòng, Giang Hoài Tuyết đã hoàn toàn nắm quyền chủ động.
Sài Mẫn Mẫn cảm thấy mặt mũi mình bị cô giẫm đạp dưới chân, sắc mặt cực
kỳ khó coi: “Là tôi tìm cô”
Giang Hoài Tuyết liếc mắt nhìn cô ta: “Cô là vị nào?”
Sài Mẫn Mẫn cầm hai tờ giấy trên bàn lên, sa sầm mặt: “Trưởng ban Kỷ luật
Hội sinh viên khoa Tài chính, đàn chị năm ba, Sài Mẫn Mẫn”
Giang Hoài Tuyết cười khẽ: “Nghe giọng điệu của cô, tôi còn tưởng cô không
phải người của Hội học sinh mà là người của Liên Hợp Quốc cơ đấy”
Những người khác trong văn phòng nhìn tư thế đối thoại của hai người cứ như
sắp lao vào đánh nhau đến nơi, không khỏi nhìn nhau ái ngại. Sài Mẫn Mẫn
vốn quen thói hống hách của cán bộ Hội học sinh, ngoại trừ những người có
gia thế hiển hách ra, cô ta chẳng coi ai ra gì. Trong khi đó, Giang Hoài Tuyết
nhìn thì có vẻ thờ ơ tản mạn, nhưng lời nói và hành động lại kiêu ngạo tột
cùng, rõ ràng không hề để Sài Mẫn Mẫn vào mắt.
Một thành viên Hội học sinh có quan hệ khá tốt với Sài Mẫn Mẫn yếu ớt lên
tiếng: “Mọi người có chuyện gì thì cứ bình tĩnh nói, đừng có”
tai-san-hang-ty/chuong-87.html]
“Chỗ này đến lượt cậu nói à?” Sài Mẫn Mẫn đột ngột quay đầu, trừng mắt nhìn
cậu ta: “Cậu là cái thá gì mà dám xen mồm vào đây?!”
Cậu sinh viên kia bị mắng cho đỏ mặt tía tai, lập tức ngậm miệng.
Giang Hoài Tuyết khẽ cau mày. Sài Mẫn Mẫn rung rung mấy tờ giấy trong tay
tạo ra tiếng xoạt xoạt, tức giận quát Giang Hoài Tuyết: “Cô làm ra những
chuyện gì mà bản thân không rõ sao? Trốn học, vi phạm quy định cư trú bên
ngoài, cộng dồn lại đủ để cô nhận vài cái án kỷ luật rồi đấy!”
Giang Hoài Tuyết lười biếng đáp: “Ai bảo tôi trốn học và cư trú trái phép?”
“Cô còn không thừa nhận?” Sài Mẫn Mẫn tưởng cô định chối cãi liền đập mạnh
xấp giấy xuống bàn, đứng phắt dậy chỉ tay ra ngoài cửa: “Bây giờ tôi có thể đi
tìm các giáo sư bộ môn, điều tra danh sách sinh viên cùng lớp, thậm chí là xin
trích xuất camera, tất cả đều có thể chứng minh cô trốn học, cô tin không?”
“Còn về việc cư trú bên ngoài, chẳng cần tìm đâu xa, ngay tại đây có người làm
chứng” Sài Mẫn Mẫn nhìn sang Nguyễn Như Mạn: “Mạn Mạn, cậu nói đi, mỗi
ngày về nhà họ Nguyễn cậu có thấy cô ta không?”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Nguyễn Như Mạn. Cô ta cắn nhẹ môi, không nói
lời nào.
Sài Mẫn Mẫn sốt ruột: “Lúc này rồi mà cậu còn giữ cái tình chị em thâm sâu gì
nữa? Cậu xem cô ta có coi cậu là người nhà không?”
Nguyễn Như Mạn nhỏ giọng: “Đàn chị. chị ấy vì không thích nghi được với
cuộc sống ký túc xá nên mới về nhà ở, chắc không phải cố ý đâu. Đàn chị đừng
giận, em thay mặt chị ấy xin lỗi chị”
Sài Mẫn Mẫn vỗ vai cô ta: “Cậu xin lỗi cái gì, rõ ràng là cô ta tự mình vi phạm
quy định”
Cô ta quay ngoắt sang Giang Hoài Tuyết, vẻ mặt hênh hoang: “Cô không biết
quy định của trường là sinh viên năm nhất không được ở ngoài à? Tôi không
biết cô đã luồn lách thế nào để qua mặt các đợt kiểm tra ký túc xá hàng ngày,
nhưng tôi nói cho cô biết, lần này chuyện đã lớn rồi!”
Giang Hoài Tuyết nhìn Nguyễn Như Mạn. Cái vẻ yếu đuối, dịu dàng, hiểu
chuyện này so với hình ảnh cô ta hất hàm cãi cọ, quăng quần áo mỉa mai cô
lúc trước quả thực là hai con người hoàn toàn khác biệt.