Hơn nữa, những chuyện ra mặt trắng trợn thế này, đa số là Thẩm Lương
Nguyệt đứng mũi chịu sào.
Nhưng mà, tặng đồ thì không thể chỉ tặng Tam muội muội mà không tặng Đại
tỷ tỷ chứ? Vì thế, Thẩm Lương Vi tự nhiên chủ động dâng lên một phần cho Đại
tỷ tỷ nữa.
Tổ mẫu đối với Nhị phòng là tốt nhất, để tâm nhất.
“Được chứ,” Thẩm Lương Vi giống như mọi khi, hào phóng và tùy ý cười, thuận
tay rút cây trâm vàng xuống, đưa cho Thẩm Lương Nguyệt: “Tam muội muội cứ
đeo thử xem”
Mắt Thẩm Lương Nguyệt sáng lên, vui mừng khôn xiết gần như là giật lấy, hớn
hở bảo nha hoàn cài lên cho mình.
Sau đó hớn hở cười hỏi: “Đẹp không?”
Chỉ tiếc là lúc này không có gương, hơi uổng phí.
Mọi người nhìn thấy, tự nhiên đều cười khen đẹp.
Thẩm lão phu nhân cười đặc biệt sảng khoái hiền từ, khen Thẩm Lương Nguyệt
hai câu, lại cười tủm tỉm khen Thẩm Lương Vi: “Chị em với nhau phải yêu
thương nhau như thế mới tốt, Vi nha đầu càng ngày càng có phong phạm làm
chị”
Thường ma ma cũng góp vui cười nói: “Đúng thế, Nhị tiểu thư vừa đoan trang,
vừa hào phóng, thảo nào Lão phu nhân yêu thương như vậy”
Thẩm Lương Nguyệt được lợi, nghe người ta khen Thẩm Lương Vi như vậy
cũng chẳng để ý lắm, trong lòng chỉ muốn lát nữa về nhất định phải soi gương
thật kỹ.
Thẩm Lương Vi đợi các nàng nói cười chán chê, bỗng nhiên nhìn Thẩm Lương
Nguyệt nói: “Tam muội muội đeo thử xong rồi, không biết có thể trả lại cho ta
chưa?”
Không khí thoáng chốc cứng lại, im phăng phắc.
ngay/chuong-48-thu-xemhtml]
Mọi người nhìn nhau.
Chỉ có Hạ Mộc đứng sau lưng Thẩm Lương Vi là thầm hả hê trong lòng, thầm
nghĩ Nhị tiểu thư cuối cùng cũng không hồ đồ nữa, không giống trước kia cứ
mơ mơ màng màng để người ta lừa mất đồ tốt.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Đôi trâm vàng điểm thúy này mới được tặng hôm qua đấy.
Thẩm Lương Nguyệt vừa thẹn vừa giận, bực bội nói: “Nhị tỷ tỷ đã tặng cho ta
rồi, sao còn mặt mũi đòi lại? Nhị tỷ tỷ thế này cũng quá keo kiệt rồi đấy?”
Thẩm Lương Vi đáp: “Lời này buồn cười thật, chẳng phải là đeo thử sao? Sao
lại thành tặng cho Tam muội muội rồi? Mẹ ta hôm qua mới cho ta, dặn dò ta
phải giữ gìn cẩn thận, phiền Tam muội muội trả lại cho ta. Tam muội muội
chắc không phải là kẻ tiểu nhân vô lại, kiến thức hạn hẹp chưa thấy đồ tốt bao
giờ đấy chứ?”
“Ngươi!”
“Khụ khụ, Vi Nhi, chị em trong nhà sao có thể nói như vậy?” Thẩm lão phu nhân
cau mày, nói: “Tam muội muội con tính tình trẻ con thôi, nó đã thích thì con cứ
cho nó đeo vài ngày là được. Con lại không thiếu mấy thứ này, tội gì so đo như
thế, làm tổn thương hòa khí chị em?”
Thẩm Lương Vi mếu máo: “Nó nhỏ chỗ nào? Chỉ kém con có mấy ngày thôi mà,
sao lại thành tính tình trẻ con? Tổ mẫu, người không thương con!”
“Nói bậy, tổ mẫu sao lại không thương con?”
“Vậy tại sao vô duyên vô cớ bắt con lấy đồ của con cho Tam muội muội? Tổ
mẫu chưa bao giờ bắt Tam muội muội, cũng không bắt Đại tỷ tỷ cho con đồ gì,
tổ mẫu thương các chị em ấy, không thương con!”
Thẩm lão phu nhân thẹn quá hóa giận, sa sầm mặt mày: “Nói bậy! Lời này là ai
nói với con? Có phải là mẹ con không? Được lắm, ta biết ngay mà, hóa ra là nó
xúi giục sau lưng, nhất định phải xúi giục cho chị em các con bất hòa, gia
trạch không yên thì nó mới vừa lòng! Con đừng có nghe nó!”
“Đều là cháu gái của tổ mẫu, tổ mẫu tự nhiên thương đều. Các chị em ấy
không bằng con, đâu có đồ tốt gì mà cho con? Đừng quên bánh phù dung con
thích ăn nhất các chị em ấy cũng đâu tranh với con, con thân cận với tổ mẫu
nhất, các chị em ấy cũng chưa từng nói gì, đó chính là tình cảm chị em!”
“Vài món đồ vật thì tính là gì? Con có nhiều, tổ mẫu mới bảo con chia sẻ với
các chị em, cũng là vì tình nghĩa chị em. Nha đầu ngốc, con đừng có nghĩ sai”