Sau khi xuống lầu, Nam Tê Nguyệt vẫn còn nghi ngờ liếc nhìn tòa nhà đó một
cái. Khải Ni vừa thấy cô đã lao tới nắm vai cô lắc mạnh hai cái, giọng điệu có
thể nói là nghiến răng nghiến lợi: “Bảo cô lên tầng mười! Tầng mười! Cô chạy
đến xó xỉnh nào thử vai vậy!”
Cô bị lắc đến chóng mặt, “Tôi đi đúng tầng mười mà”
“Thế mà đạo diễn Lưu nhắn tin cho tôi nói cô lại cho người ta leo cây!” Khải Ni
nhận được tin nhắn còn định giải thích vài câu, không ngờ người ta chặn luôn
anh ta.
Nam Tê Nguyệt ngây thơ chớp mắt: “Tôi thật sự đã thử vai rồi, đạo diễn còn
giữ lại số điện thoại của tôi bảo về nhà chờ kết quả”
Khải Ni: “…”
Tiểu Linh Đang: “…” Đã nói mà, chị ấy không có em là không được.
Thế là trên đường về công ty, Khải Ni tìm mọi cách cuối cùng cũng điều tra ra
được đoàn phim còn lại ở tầng mười của tòa nhà Austin là thần thánh phương
nào.
“Phựt”
Ngay khoảnh khắc đó, sợi dây đàn trong lòng Khải Ni đứt phựt, anh ta ngây
người.
Nam Tê Nguyệt miễn cưỡng quan tâm đến sự sống chết của anh ta: “Tra ra
rồi à?”
“Trời ơi, cô gặp vận may gì thế này!”
“Hả? Nói tiếng người đi” Đôi bông tai trên tai hơi nặng, Nam Tê Nguyệt nhanh
tay tháo ra đưa cho Tiểu Linh Đang.
“’Lưu Ly Hổ Phách’! Tổ tông ơi, đó là hiện trường thử vai của ‘Lưu Ly Hổ Phách’!
Tôi đã nói sao lại không cho người không phận sự vào, thì ra đoàn phim của
Dung Ngộ cũng ở đó. Dung Ngộ đấy! Đó là Dung Ngộ đấy!” Khải Ni không kìm
được niềm vui trong lòng, nếu không phải cửa xe đã đóng chặt, có lẽ anh ta đã
biểu diễn một màn nhảy xe cho họ xem.
Nam Tê Nguyệt ngẩn người một lúc, một lúc lâu sau cô thản nhiên “ừm” một
tiếng, tỏ vẻ đã nghe thấy.
“Trời ơi, chị… chị sắp nổi tiếng rồi” Tiểu Linh Đang cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Cô vừa nói đạo diễn đã giữ lại thông tin liên lạc của cô?” Khải Ni hít một hơi,
vội vàng nắm bắt chi tiết.
Nam Tê Nguyệt lười biếng nhắm mắt lại: “Ừm”
“Vậy thì khả năng được chọn rất lớn” Khải Ni không nhịn được đưa tay huơ
huơ trước mắt cô, “Sao vậy? Không vui à?”
Tuy vị tổ tông này ngày thường luôn mang vẻ mặt thờ ơ, nhưng không khí lúc
này, nhìn thế nào cũng có chút nặng nề.
“Không có, rất tốt” Nam Tê Nguyệt phối hợp nhe răng cười, sau đó tiếp tục
nhắm mắt lại sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn.
Sao lại đi nhầm vào đoàn của “Lưu Ly Hổ Phách” chứ, đi nhầm đoàn nào
không nhầm lại đúng ngay “Lưu Ly Hổ Phách”.
Lúc thử vai cô còn ngây ngô nói muốn nhận vai nữ phụ số ba, chẳng trách đạo
diễn người ta nói cô không hợp. Dù sao thì nữ phụ số ba của “Lưu Ly Hổ
Phách” là một cô gái mũm mĩm đúng nghĩa.
“Lưu Ly Hổ Phách” là phim chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên, tác phẩm này
đến nay vẫn còn nằm trên các bảng xếp hạng. Nói về tác phẩm này, thật sự
không có ai quen thuộc hơn Nam Tê Nguyệt.
Đó là một câu chuyện rất buồn: Lưu ly lạnh lẽo, Hổ phách ấm áp, là mối tình
thầm lặng và sự cứu rỗi, là rung động đầu đời tuổi thanh xuân, là bí mật không
thể nói thành lời, là mất em như mất đi ánh sáng.
Tóm lại, là câu chuyện về một nam chính mắc bệnh bạch cầu, nữ chính vì thế
mà tự vẫn.
Vốn dĩ đã là một đề tài lấy nước mắt, lại qua bàn tay của Dung Ngộ, bộ phim
này nếu công bố e là sẽ bùng nổ.
Vì vậy dù chỉ tham gia một vai nhỏ trong đó cũng có không gian thăng tiến rất
lớn, chưa kể nếu được Dung Ngộ ưu ái, con đường tương lai sẽ vô cùng thuận
lợi.
“Lưu Ly Hổ Phách” chỉ có vài nhân vật, vậy mà Dung Ngộ còn bảo cô múa một
đoạn tại chỗ. Phải biết rằng nữ chính của bộ phim này là một sinh viên chuyên
ngành vũ đạo.
Điều này rõ ràng là muốn cô về nhà chờ tin mà đêm không ngủ được.
Chờ đợi thực sự là một quá trình dài đằng đẵng đau khổ và dằn vặt.
Đêm về, thành phố này chìm trong ánh đèn neon rực rỡ. Tại một quán bar cao
cấp, Lục Bắc Đình cầm ly rượu chân cao lơ đãng lắc chất lỏng trong ly. Anh im
lặng không nói, nhưng khi nghe thấy một cái tên quen thuộc anh liền ngước
mắt lên.
“Cậu vừa nói ai?” Đặt ly rượu xuống, anh hiếm khi tham gia vào những chủ đề
tám chuyện này.
Dung Ngộ thấy cuối cùng anh cũng có hứng thú, khẽ thở dài: “Nam Tê Nguyệt,
một diễn viên nhỏ, tôi định chọn cô ấy làm nữ chính cho bộ phim này”
Có lẽ vì đã uống rượu, người này nói về Nam Tê Nguyệt là cứ thao thao bất
tuyệt: “Cô gái này chắc chắn đã đắc tội với ai đó trong giới rồi. Không nói đến
năng lực chuyên môn, chỉ riêng nhan sắc và tiềm năng của cô ấy, không lý nào
lại đến mức lận đận như vậy”
“Ảnh” Lục Bắc Đình chìa thẳng tay ra.
Phản ứng đầu tiên của Dung Ngộ là cảm thấy như gặp ma, sau đó không nói
hai lời liền lên mạng tìm thông tin của Nam Tê Nguyệt đưa cho anh xem: “Thế
nào, đạo diễn Lục có cao kiến gì không?”
“Cậu là tổng đạo diễn, tùy cậu” Sau khi xác nhận Nam Tê Nguyệt này chính là
Nam Tê Nguyệt mà anh quen, Lục Bắc Đình đẩy điện thoại lại, vẻ mặt từ đầu
đến cuối đều bình thản.