“Xem ra năm nay các chùa chiền thịnh hành vòng bình an rồi” Nam Tê Nguyệt
bĩu môi, đưa tay nhận lấy chiếc vòng định đeo vào cổ tay.
“Đeo ở cổ chân” Biết tính chất công việc của cô, ông cụ sửa lại, hừ một tiếng,
“Đeo vào rồi thì không được tháo ra dù chỉ một khắc, đóng phim cũng không
được. Cái này đã được khai quang rồi”
Khóe miệng Nam Tê Nguyệt giật giật, cô nhét vòng bình an vào túi: “Mê tín”
“Cái mạng này của cháu cũng là nhờ mê tín mới nhặt về được đấy, đừng có coi
thường” Ông cụ thở dài, giọng đầy thấm thía, “Nguyệt Nguyệt, ông đã cho
cháu cơ hội rồi, cháu đã không chọn được người mang về thì hãy để ông ngoại
giúp cháu chọn. Người nhà họ Lục không thể tệ được”
Nam Tê Nguyệt không thể phản bác, cúi đầu không nói gì, một lúc lâu sau lại
yếu ớt lên tiếng: “Ông ngoại, nhà họ Lục cũng có quyền lựa chọn, theo lý mà
nói, Dung Dung mới là lựa chọn tốt nhất cho vị trí con dâu nhà họ”
“Dung Dung mới mười chín tuổi, chưa đến tuổi” Ông cụ chặn họng cô, “Chuyện
này không cần lo, ông ngoại sẽ giải quyết ổn thỏa”
Những ngón tay của Nam Tê Nguyệt đặt trên đùi khẽ co lại, cô nhếch môi, cuối
cùng không nói thêm gì nữa.
Cô không có lựa chọn.
Có lẽ đây thực sự là số mệnh, dù là xin xăm hay xem bói, kết quả nhận được
đều là một câu nói—
Tuổi vừa 24, đại kiếp sắp đến, chỉ có cưới gả mới có thể hóa giải.
Nam Tê Nguyệt thầm chửi thề trong lòng, ủ rũ bước ra khỏi phòng sách. Khi
lên lầu về phòng mình, cô đi ngang qua phòng của Khương Hữu Dung. Cửa
phòng không cách âm, tiếng tranh cãi bên trong vọng qua cánh cửa lọt vào tai
Nam Tê Nguyệt.
“Lớn hơn con vài tuổi thì sao chứ? Nói khó nghe một chút, nhà họ Lục cũng chỉ
vì nể mặt ông nội con nên mới đối xử khách sáo với nhà mình. Với đà phát
triển của nhà họ Lục bây giờ, nếu một ngày nào đó ông nội con mất đi, nhà họ
Lục chắc chắn sẽ trở thành thế lực đứng đầu trong giới này!”
Dương Ngọc Mai nắm chặt cánh tay con gái mình, kiên quyết khuyên tiếp:
“Dung Dung, mẹ làm vậy là vì tốt cho con thôi. Cậu con trai út nhà họ Lục
ngoài việc lớn tuổi hơn con một chút thì không có khuyết điểm nào khác. Gả
vào nhà họ Lục thế nào cũng không thiệt”
Khương Hữu Dung bịt hai tai lại, mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn: “Ông nội đã nói
đây là hôn sự sắp đặt cho Nam Tê Nguyệt rồi, con bị chập mạch hay sao mà đi
tranh giành với chị ấy? Mẹ, mẹ có thể bình thường một chút không?”
“Người được chọn làm con dâu nhà họ Lục vốn dĩ là con!” Dương Ngọc Mai
nắm vai Khương Hữu Dung, nhìn thẳng vào mắt con gái, khẩn thiết nói, “Cậu
con trai út nhà họ Lục vốn dĩ thuộc về con, là con bé đó đã cướp của con”
Khương Hữu Dung giằng tay mẹ ra định phản bác nhưng lại thấy khóe mắt
Dương Ngọc Mai vương lệ, lòng mềm nhũn, hạ thấp giọng: “Nhưng người ta
chưa chắc đã để mắt đến một đứa con gái vắt mũi chưa sạch như con đâu”
Dương Ngọc Mai nghe vậy liền cười, lau khóe mắt: “Không sao, ngày mai con
chỉ cần thể hiện thật tốt là được. Đàn ông bây giờ đều thích cô gái trẻ, hơn nữa
con họ Khương, còn Nam Tê Nguyệt dù sao cũng họ Nam. Chỉ riêng điểm này
thôi nhà họ Lục cũng sẽ ưu tiên xem xét con”
Nam Tê Nguyệt chỉ nghe đến đó rồi lười nghe tiếp, về phòng liền nằm vật ra
chiếc giường lớn mềm mại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thực ra Dương Ngọc Mai nói rất đúng, cô họ Nam, từ đầu đến cuối cô đều là
người ngoài.
Kể từ năm 10 tuổi được ông cụ đón về nhà họ Khương, Nam Tê Nguyệt đã
chuẩn bị sẵn tâm lý ăn nhờ ở đậu. Vì vậy đối với người ngoài cô chưa bao giờ
nhắc đến mối quan hệ của mình với nhà họ Khương. Thêm vào đó, có sự bảo
vệ của ông cụ Khương, người ngoài càng biết rất ít về cô.
Đêm Giao thừa đón năm mới Nam Tê Nguyệt chơi cờ tướng với ông cụ cả đêm,
ván nào cũng thua.
Người ta nói đời người như một ván cờ, ván cờ này giữa Nam Tê Nguyệt và ông
cụ, cô không có cửa thắng.
“Về ngủ đi, ngày mai ăn diện đẹp một chút, ấn tượng ban đầu rất quan trọng”
Ông cụ điểm nhẹ vào trán cô, cười bảo cô về.
Nam Tê Nguyệt hừ một tiếng: “Cháu không ăn diện cũng rất đẹp”
“Nghe lời đi, dù sao cũng là ra mắt người đàn ông tương lai của cháu” Ông cụ
nói lời này rất hiền từ nhưng lại né tránh không nhìn vào mắt Nam Tê Nguyệt.
Nam Tê Nguyệt thầm thở dài, ngáp một cái rồi về phòng.
Sáng mùng một Tết, người giúp việc nhà họ Khương bận rộn chuẩn bị đón
khách. Khương Hữu Dung từ sớm đã lén lút lẻn vào phòng Nam Tê Nguyệt giải
thích: “Em bị mẹ ép ăn mặc thế này đấy, chị yên tâm đi, lát nữa em sẽ cố gắng
giả vờ bị ám ảnh xã hội, không tranh giành với chị đâu”
Nam Tê Nguyệt mặc xong quần áo, quàng một chiếc khăn choàng màu đỏ,
nheo mắt nhìn cô ấy: “Yên tâm, chị cũng không tranh với em”
Khương Hữu Dung ngớ người hỏi: “Làm gì vậy? Ở trong nhà mà chị quàng khăn
làm gì”
Nam Tê Nguyệt không giải thích nhiều, đẩy lưng cô ấy ra ngoài: “Chị sợ lạnh”
Khương Hữu Dung mắng: “Đồ thần kinh”
Vừa đẩy người ra khỏi phòng xong, Nam Tê Nguyệt mở hé cửa ló đầu ra: “Bữa
sáng chị không ăn đâu, em nói với ông là chị đang trang điểm trong phòng, đợi
người nhà họ Lục đến chị sẽ xuống”
Khương Hữu Dung không nghi ngờ gì, nghe xong liền chuyển lời y nguyên cho
ông cụ nghe, còn thêm dầu vào lửa: “Đúng là không có tiền đồ, lại còn biết
ngại nữa”
Lời này nghe rất vui tai, khiến ông cụ lại dúi thêm cho cô ấy một bao lì xì.
Ngược lại, Khương Bách Xuyên với vẻ mặt như đã nhìn thấu tất cả, tìm cớ rời
bàn ăn ra sân sau để chặn người.