“Chào buổi sáng, đại minh tinh” Quả nhiên đúng như cậu ta dự đoán, ở một
góc khuất trong khu vườn sau nhà có một người đang đu trên hàng rào.
Nam Tê Nguyệt mặt sa sầm ngẩng đầu lên cảnh cáo cậu ta: “Khương Bách
Xuyên, dám mách lẻo là em chết chắc”
“Được thôi, phí bịt miệng hai mươi vạn” Khương Bách Xuyên đi tới đỡ cô, một
tay bảo vệ cô, một tay chìa ra đòi tiền.
“Gian xảo!” Nam Tê Nguyệt rảnh tay vỗ vào lòng bàn tay cậu ta một cái, nghiến
răng, “Hôm nay không có thời gian, mai đưa”
“Cảm ơn chị” Khương Bách Xuyên dễ tính vẫy tay chào tạm biệt cô.
Nam Tê Nguyệt cảm thấy đau đầu, hận mình năm đó đã không giấu kỹ thân
phận.
Khó khăn lắm mới ra khỏi khu nhà, Nam Tê Nguyệt thở hổn hển một hơi, vẫn
ngồi trên chiếc ghế dài trước cửa hàng tiện lợi, yên lặng chờ thời gian trôi qua.
Cô biết hậu quả của việc trốn chạy, nên hành động vừa rồi không phải thật sự
trốn, mà là cố tình để nhà họ Lục hiểu rõ cô không muốn gả cho con trai út
nhà họ Lục.
Khi người nhà họ Lục đến, ông cụ phát hiện cô không có ở đó, tất nhiên sẽ cho
người đi tìm. Nếu thiếu gia nhà họ Lục đó đủ thông minh, khi thấy cô bị người
ta bắt về, chắc hẳn sẽ nhận ra thái độ của cô đối với cuộc hôn nhân này đã
đến mức muốn bỏ trốn.
Như vậy chắc chắn anh ta sẽ không ép buộc người khác.
Nam Tê Nguyệt đang đánh cược, cược rằng vị thiếu gia nhà họ Lục này sẽ
biết điều, cược rằng nhà họ Lục cuối cùng sẽ chọn Khương Hữu Dung làm đối
tượng liên hôn.
Mùng một Tết, phố Vị Thủy vắng lặng, tuyết đã ngừng rơi từ tối qua, sương giá
trên cành cây cũng đang dần tan chảy. Nam Tê Nguyệt vội vã lẻn ra ngoài nên
chưa kịp ăn sáng, đành vào cửa hàng tiện lợi mua tạm một chiếc bánh mì.
Ăn được một nửa cô mới thấy hơi khô, đang định đứng dậy đi mua chai nước
thì một chai sữa tươi chìa ra trước mặt cô. Chủ nhân của bàn tay nâng cổ tay
lên, “Đầu năm mới mà chết nghẹn ở cửa tiệm người ta là điềm gở đó”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng này lại hơi trái ngược với lời nói sắc bén kia.
Nam Tê Nguyệt vừa ngẩng mắt lên đã nhận ra anh ta, lúng túng nhận lấy chai
sữa, vặn nắp uống một ngụm: “Cảm ơn”
Người này có ý đồ gì, Nam Tê Nguyệt chưa kịp nhận ra thì đã thấy anh ta vén
tà áo ngồi xuống. Mùng một Tết, nam thanh nữ tú ngồi trước cửa hàng tiện lợi
lại trở thành một khung cảnh độc đáo.
“Bỏ nhà đi bụi à?” Người đàn ông bắt chuyện với cô.
“Đi dạo linh tinh thôi” Nam Tê Nguyệt thận trọng đáp lời, cắn từng miếng nhỏ
nửa chiếc bánh mì còn lại, động tác có chút gượng gạo.
“Làm quen được không?” Người đàn ông quay sang, giọng nói đã bớt đi sự
lạnh lẽo ban nãy, ngược lại còn dịu dàng hơn nhiều.
Không biết có phải là ảo giác không, Nam Tê Nguyệt cảm thấy khóe miệng anh
ta lúc này đang nở một nụ cười.
“Hả?” Cô bất giác quay đầu nhìn, tiếc là chỉ thấy một gương mặt bình thản như
mây bay gió thoảng, không có một tia cười nào.
“Cô tên gì?” Người đàn ông nhìn vào mắt cô, vẫn luôn ôn hòa như vậy.
“Nam Tê Nguyệt”
Thời gian dường như ngừng lại, Nam Tê Nguyệt thấy anh ta không có phản ứng
gì, trong lòng thầm nghĩ người này thật kỳ quặc.
Điều hiếm thấy là, giọng nói vốn ôn hòa lạnh lùng của người đàn ông lại pha
thêm một chút ý cười: “Ừm”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Người này chắc có vấn đề về đầu óc.
“Anh…” Nam Tê Nguyệt sờ sờ mũi, nghĩ rằng nếu đã làm quen, có lẽ cô nên lịch
sự hỏi lại tên anh ta. Nhưng lời vừa đến cổ họng thì một bóng người cao lớn
đột ngột xuất hiện ở phía xa. Cô hoảng hốt đứng dậy định bỏ chạy.
“Nam Tê Nguyệt! Quay lại!” Khương Bách Xuyên ba bước đã tóm được cô, bất
lực nhún vai, “Bác Lục đã đến nhà rồi, về thôi”
Nhanh vậy sao?!
Khương Bách Xuyên trưng ra vẻ mặt như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, giải
thích: “Nhà họ Lục cũng ở khu Vị Thủy”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Tính toán mọi đường nhưng lại bỏ sót điểm này.
“Vậy bây giờ tình hình thế nào?” Nam Tê Nguyệt cúi đầu ăn nốt phần bánh mì
còn lại, đứng ì ra không nhúc nhích.
Khương Bách Xuyên không nghe thấy, nghi ngờ nhìn người đàn ông đang ngồi
cùng chị họ mình, khó chịu nhíu mày: “Anh ta là ai?”
Nam Tê Nguyệt lắc đầu: “Không quen”
Đúng là không quen, cô còn chưa kịp làm quen.
Khóe miệng người đàn ông đột nhiên cong lên thành một nụ cười.
“Ồ, đi thôi, về nhà” Khương Bách Xuyên lạnh lùng thu hồi ánh mắt tiện thể báo
cáo tình hình tiền tuyến cho cô, “Chúc mừng chị trước nhé, lần này nhà họ Lục
rõ ràng là nhắm vào chị rồi, Khương Hữu Dung không có cửa đâu”
Nói xong không nhịn được quay đầu lại nhìn Nam Tê Nguyệt đang chậm chạp
lê bước: “Chậc, chị mà chậm thêm một bước nữa có khi ông nội với bác Lục sẽ
định xong luôn ngày cưới của chị rồi đấy”
Đồng tử Nam Tê Nguyệt co rút: “!!!”