Dụ Hôn

Chương 5



Sẵn sàng

Vội vàng vậy sao?

“Vậy còn Lục nhị đâu?” Chẳng lẽ anh ta chưa gặp mặt cô mà đã đồng ý hôn sự

này rồi sao.

“Lục nhị?” Khương Bách Xuyên phản ứng lại, biết là đang nói đến cậu con trai

út nhà họ Lục, cười một tiếng, “Lục nhị có đến đâu, em đoán chắc cũng cùng

hoàn cảnh với chị, quyền quyết định nằm trong tay người lớn”

Nam Tê Nguyệt lòng nguội lạnh, thầm mắng một tiếng.

Tên Lục nhị này thật không có cốt khí.

“Anh theo chúng tôi làm gì?” Vào đến khu nhà, Khương Bách Xuyên đột nhiên

quay đầu lại, cố gắng phân biệt ý đồ của người đàn ông này.

Lúc này Nam Tê Nguyệt mới phát hiện ra anh ta đã đi theo sau từ nãy.

Người đàn ông dừng bước, khẽ cụp mắt, đưa túi quà trong tay về phía Nam Tê

Nguyệt: “Tặng cô”

Khương Bách Xuyên trợn tròn mắt phỏng đoán mối quan hệ của hai người.

Quả nhiên là do mình quá ngây thơ, giữa mùa đông lạnh giá, một nam một nữ

ngồi trên ghế dài, nhìn thế nào cũng thấy mối quan hệ không hề đơn giản.

Nam Tê Nguyệt ngạc nhiên ngẩn người: “Cái gì?”

“Món quà năm mới” Người đàn ông phớt lờ nụ cười chế nhạo trên mặt Khương

Bách Xuyên, nhìn Nam Tê Nguyệt ngây người nhận lấy món quà, tâm trạng vui

vẻ đút tay vào túi áo khoác, “Đi thôi, cùng vào”

Khương Bách Xuyên lộ vẻ mặt như vừa hóng được chuyện hay.

Nam Tê Nguyệt lườm Khương Bách Xuyên một cái.

Chị thật sự không quen mà.

Khương Bách Xuyên cười khẩy một tiếng.

Em tin chị chết liền.

Nam Tê Nguyệt: “…”

Sự việc diễn biến vẫn kỳ lạ như vậy, cho đến khi người đàn ông kỳ lạ này được

người nhà họ Khương khách sáo mời vào cửa, Nam Tê Nguyệt mới bừng tỉnh

ngộ.

Thì ra “cùng vào”, thật sự là cùng vào.

Rõ ràng, vẻ mặt của hai gia đình khi thấy hai người họ xuất hiện cùng nhau vô

cùng phong phú, chỉ có Nam Tê Nguyệt là hóa đá tại chỗ.

“Đây là Nguyệt Nguyệt phải không?” Một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy vui vẻ

tiến lên nắm lấy cổ tay Nam Tê Nguyệt, “Nhiều năm không gặp, bác sắp không

nhận ra con rồi”

Nam Tê Nguyệt nở nụ cười gượng: “À, cái này… là do trang điểm ạ”

Có lẽ không phải ảo giác, Nam Tê Nguyệt nghe thấy người đàn ông bên cạnh

cười một tiếng.

Lâm Dao nghe vậy liền vui vẻ, càng thêm hài lòng về Nam Tê Nguyệt: “Cô bé

này thật thà quá”

Phòng khách rộng lớn ngồi đầy người, Nam Tê Nguyệt trở thành nhân vật

chính của ngày hôm nay, mọi ánh mắt và chủ đề đều xoay quanh cô và Lục

Bắc Đình. Rõ ràng không khí rất trong lành nhưng cô lại cảm thấy có chút

thiếu oxy.

“Bắc Đình và Nguyệt Nguyệt đã quen nhau rồi phải không?” Ông cụ Khương

tươi cười, nhìn lên nhìn xuống hai người đang ngồi cạnh nhau, trong lòng vui

như nở hoa.

Xứng đôi, thật sự quá xứng đôi!

“Vâng, đã quen rồi ạ” Lục Bắc Đình thuận theo đáp lời, khi đối mặt với người

lớn giọng điệu anh luôn ôn hòa.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt” Mọi chuyện còn thuận lợi hơn ông tưởng tượng, tảng

đá trong lòng ông cụ cuối cùng cũng được đặt xuống.

Người lớn nói chuyện, người trẻ họ chỉ im lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng có câu

hỏi ném về phía Nam Tê Nguyệt cô vẫn có thể ứng phó được, chỉ là cảm thấy

hơi căng thẳng.

“Không phải con nói ra ngoài mua quà năm mới cho Nguyệt Nguyệt sao?” Lâm

Dao thấy Lục Bắc Đình tay không, nhíu mày hỏi, “Quà đâu?”

“Tặng rồi ạ” Lục Bắc Đình liếc mắt nhìn Nam Tê Nguyệt đang vì căng thẳng mà

nắm chặt túi quà, nụ cười thoáng qua, vừa đủ để Nam Tê Nguyệt nhìn thấy.

Nếu nói không có chút tức giận nào, chính Nam Tê Nguyệt cũng không tin.

Hóa ra người này lại là Lục nhị. Là Lục Nhị thì thôi đi, đằng này Lục nhị này lại

còn biết cô từ trước.

Chẳng trách lần đầu gặp mặt đã tốt bụng dịch giúp cô câu chúc mừng năm

mới bằng ngôn ngữ ký hiệu.

“Ra ngoài nói chuyện chút không?” Lục Bắc Đình thu lại nụ cười, khi nói

chuyện với cô lại trở về giọng điệu lạnh lùng như cũ.

Nam Tê Nguyệt không nói hai lời liền đứng dậy đi ra ngoài, dùng hành động để

trả lời anh.

Vừa ra khỏi cửa cô mới sực nhớ ra, hành động vừa rồi của mình trước mặt

người lớn có chút không lịch sự.

“Ông Khương, cháu và Nguyệt Nguyệt ra ngoài một lát” Lục Bắc Đình chào

một tiếng, dưới ánh mắt mong đợi của bố mẹ mình, anh bước theo Nam Tê

Nguyệt.

Ông cụ Khương cười gật đầu: “Đi đi”

Dương Ngọc Mai thấy vậy, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, càng lúc càng

không cam tâm.

Bà ta đã ba lần bảy lượt tạo cơ hội để vợ chồng nhà họ Lục chú ý đến Khương

Hữu Dung nhưng hai người họ từ lúc bước vào cửa đã luôn miệng nhắc đến tên

Nam Tê Nguyệt, không cho người khác bất kỳ cơ hội nào. Ngay cả Lục Bắc

Đình đến muộn cũng một lòng một dạ hướng về Nam Tê Nguyệt.

Người lớn đang trò chuyện, Khương Hữu Dung và Khương Bách Xuyên ngồi

một bên ghé tai nhau: “Sao ba người lại về cùng nhau? Tìm thấy Nam Tê

Nguyệt ở đâu vậy?”

“Ngoài đường, đang ngồi cùng Lục Bắc Đình đấy, có mờ ám” Mặc dù Khương

Bách Xuyên chưa nắm rõ toàn bộ sự việc, nhưng dựa vào suy đoán cũng đã

đoán được tám chín phần.

“Quả nhiên, xem ra qua năm mới phải gọi là anh rể rồi” Khương Hữu Dung sờ

cằm gật gù, đột nhiên nói một câu, “Anh ấy đẹp trai hơn anh nhiều”

Khương Bách Xuyên: “Hừ, thích thì giành đi”

“Đồ thần kinh” Khương Hữu Dung vỗ cậu ta một cái, “Mẹ đã đủ phiền rồi, anh

đừng có gây thêm chuyện”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.