Phó Lam Dữ dĩ nhiên không đồng ý lời mời đi ăn cơm của Kiều Vân Tranh.
Đang yên đang lành, cô không có hứng.
Ngày hôm sau, cô vẫn kéo anh em nhà họ Bạch đi ăn món hải sản hấp mà cô
mong chờ từ lâu. Ngày hôm sau nữa, cô nghỉ ngơi ở nhà. Trong lúc đó cô có
ngủ trưa một giấc, giấc ngủ này hơi dài, lại quên đặt báo thức nên sáu giờ
chiều vẫn chưa tỉnh.
Sau đó cô bị người ta đẩy cho tỉnh.
“Cô bé, còn sống không đấy?”
Giọng nói trầm thấp dịu dàng, nghe hay như tiếng đàn Cello, nhưng lại ẩn chứa
vài phần trêu chọc khó hiểu, khiến người ta khó chịu.
Phó Lam Dữ mở mắt ra. Trước mặt là khuôn mặt điển trai phóng đại đến mức
gần sát mặt của Kiều Vân Tranh, cùng với Cảnh Hạc đang đứng bên cạnh.
Cảnh Hạc thấy cô tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm: “Dọa em một trận hú vía, chị
Lam. Em cứ tưởng vừa bắt đầu thông quan là chị đã ngất rồi”
“Tôi đang ngủ trưa”
“Chị ngủ trưa lâu thế sao?”
“Tôi ngủ nhiều không được à?”
Cảnh Hạc bị nghẹn: “Được, được, được. Dù sao tâm lý của chị với anh Vân đều
là hạng nhất, không giống em. Trước khi đến đây em đã đi vệ sinh hai lần”
Cậu ta trước đây ở trường cũng thuộc kiểu đại vương quậy phá, đến giáo viên
còn dám bật lại, vừa kiêu ngạo vừa hay ảo tưởng. Nhưng trước mặt hai người
này, cậu ta thấy mình chẳng kiêu ngạo nổi. Có gì để kiêu chứ. Một người đã tới
Bạch kim, một người sắp tới Bạch kim. Còn cậu ta, có sống nổi đến cấp Vàng
hay không còn là một vấn đề.
Phó Lam Dữ nói xong mới chống tay ngồi dậy, quan sát xung quanh. Đúng là
đã xuyên không rồi. Lần này họ xuyên vào một bệnh viện, còn cô đang nằm
trên giường bệnh.
Nơi họ đang ở là một phòng bệnh bốn người. Mọi vật dụng trong phòng đều rất
cũ nát. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, xộc thẳng vào mũi đến đau nhức. Bốn
bức tường bẩn thỉu, chắc đã lâu không được sơn lại. Trên bức tường đối diện
giường bệnh của cô có một dòng chữ viết bằng bút lông đỏ, nguệch ngoạc.
[Không được kỳ thị bất kỳ bệnh nhân nào!]
Nét chữ rất dày, rìa chữ có vết mực loang ra, rất chói mắt, nhìn như máu.
Phó Lam Dữ chỉ tay lên tường rồi liếc nhìn Cảnh Hạc: “Cậu hiểu ý nghĩa của nó
chứ?”
“Hiểu, quy tắc cơ bản của trò chơi lần này” Cảnh Hạc đã trải qua không ít ván
cấp Đồng nên vẫn nhớ chuyện này. “Nhưng thế nào gọi là kỳ thị bệnh nhân?
Tại sao chúng ta phải kỳ thị bệnh nhân?”
Cậu ta nhìn qua nhìn lại giữa Phó Lam Dữ và Kiều Vân Tranh, cố tìm một câu
trả lời. Kết quả Phó Lam Dữ lắc đầu, Kiều Vân Tranh cũng chỉ mỉm cười: “Ai mà
biết được”
Trong lúc họ nói chuyện, ba người bỗng thấy giường bệnh bên cạnh có động
tĩnh. Lúc này họ mới sực nhớ phòng bốn người thì đáng lẽ còn một người bạn
cùng phòng nữa.
Người bạn cùng phòng lạ mặt là một thanh niên có hình xăm trên cánh tay,
nhuộm tóc màu khói, mặt gầy, mắt tam giác. Gã rõ ràng vừa mới tỉnh, miệng
còn lẩm bẩm.
“Mẹ kiếp, vừa gục xuống bàn chợp mắt một lát đã xuyên không rồi”
Gã quay đầu nhìn về phía họ. Kiều Vân Tranh và Cảnh Hạc đã nhanh chóng trở
về giường của mình, giả vờ như cũng vừa mới tỉnh và không hề quen biết nhau.
Vào ván cấp Bạc thì không còn tân binh, ai cũng hiểu quy tắc. Nếu vừa vào đã
để người khác biết mình là một nhóm cùng đi thông quan, rất dễ trở thành
mục tiêu công kích. Dù thành mục tiêu ở ván cấp Bạc cũng không quá rắc rối,
nhưng tránh được thì vẫn tốt hơn.
Gã thanh niên ngồi trên giường, xoay cổ một chút. Ánh mắt gã lần lượt lướt
qua khuôn mặt của ba người bạn cùng phòng, cuối cùng chọn Phó Lam Dữ,
người trông có vẻ dễ bắt nạt nhất.
“Này, tao hỏi mày, lúc nãy có ai đến đây không?”
Gã trông đúng kiểu người lăn lộn ngoài xã hội. Lời nói cử chỉ đều toát ra khí
thế bặm trợn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể vác ống tuýp ra đánh nhau.
Nhưng vũ khí cùng lắm cũng chỉ đến mức ống tuýp thôi, vì khí chất quá giống
loại lâu la, lại còn là loại lâu la rẻ tiền.
Phó Lam Dữ ngước mắt lên: “Không có”
“Mày có thấy người chơi khác không?”
“Không có”
“Mày cấp mấy?”
“Không liên quan đến anh”
benh-vienhtml]
Gã thanh niên có lẽ không ngờ cô lại hờ hững như vậy, tức đến xanh mặt: “Mày
có biết nói tiếng người không hả con ranh? Tao hỏi là đang nể mặt mày đấy,
biết không?”
Phó Lam Dữ khoanh chân ngồi đó, vững như nhà sư nhập định: “Thế thì anh
đừng nể nữa, tự giữ lấy đi”
Cảnh Hạc ở giường đối diện không nhịn được, bật cười một tiếng.
Gã thanh niên thấy mất mặt, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, lập tức nhảy xuống
giường tiến về phía Phó Lam Dữ. Vừa đi gã vừa khoác lác.
“Nhìn cái vẻ đắc ý của mày kìa. Chắc là dùng nhan sắc để ngủ với người ta mới
lên được cấp Bạc chứ gì. Nói cho mày biết, lão tử đây là dùng nắm đấm
đánh thắng từng ván một mà lên đấy. Nếu chọc tao điên lên thì ngay đầu trò
chơi tao sẽ loại mày trước”
Gã đưa tay định túm cổ áo Phó Lam Dữ. Móng tay gã đen sì đầy đất cát, chắc
bình thường cũng chẳng sạch sẽ gì.
Coi thường người chơi nữ, lại còn ở bẩn. Thật không may, gã cùng lúc chạm
trúng cả hai điều Phó Lam Dữ ghét nhất. Vì vậy Phó Lam Dữ không hề nương
tay. Cô tung ngay một cú móc ngược rất đẹp. Ngay khoảnh khắc trước khi gã
chạm vào cô, cú đấm đã đập trúng cằm gã.
Gã thanh niên không kịp đề phòng, ngã ngồi bệt lên giường mình. Cằm gã như
bị trật khớp, vừa tê vừa đau, mắt hoa lên mấy vòng. Gã lập tức nổi trận lôi đình,
xắn tay áo định lao tới đánh cô. Nhưng nắm đấm vừa giơ lên đã bị một bàn
tay khác kẹp chặt.
Kiều Vân Tranh đứng sau lưng gã, rất tử tế khuyên: “Mọi người từ hôm nay đã
là bạn cùng phòng bệnh rồi, việc gì phải dùng đến vũ lực chứ. Huống hồ đối
phương còn là con gái”
“Con gái?” Gã thanh niên hằn học nhổ một bãi nước bọt. “Con gái ở cái trò này
thì đừng có mà chiếm chỗ. Chết sớm siêu sinh sớm đi. Mày buông tay ra cho
tao”
Kiều Vân Tranh khẽ mỉm cười, hơi dùng sức một chút, trực tiếp bẻ trật khớp
xương của gã. Phó Lam Dữ thuận thế bồi thêm một cước. Gã thanh niên ôm cổ
tay nhăn nhó, biết mình đã đụng phải thứ dữ nên không dám manh động nữa.
Nhưng miệng vẫn không chịu thua, vẫn lảm nhảm.
“Tao nhìn ra rồi, hai đứa mày là người chơi ràng buộc đúng không? Thằng
nhóc, mày ký khế ước với con nhỏ này rồi à?”
Kiều Vân Tranh cười mà không nói. Phó Lam Dữ lười để ý gã.
Gã lại tiếp tục gào lên: “Mẹ kiếp. Cái thằng kia, đứa đang sờ cổ ấy, mày nhìn
cho kỹ vào. Hai người này là người chơi ràng buộc đấy. Tổng cộng sống được
ba người mà bọn nó chiếm mất hai rồi. Mày phải biết đường mà tính”
Cảnh Hạc đang sờ cổ vốn còn đang xem kịch vui. Lúc này bị gọi tên bất ngờ,
mặt cậu ta đầy vẻ vô tội.
Gã này đang lôi kéo hận thù với ai vậy?
Người thật sự ký khế ước đang ngồi đây. Cái phòng bệnh này tổng cộng bốn
người thì ba người là cùng phe. Bất ngờ không?
Nhưng Cảnh Hạc không nói nhiều, chỉ nở một nụ cười ngây ngô, tỏ vẻ đầu óc
mình không thông minh lắm: “Ồ, hì hì hì”
Gã thanh niên chửi: “Mẹ kiếp”
Đúng lúc ba người đang rảnh rỗi trêu chọc gã thanh niên thì nghe thấy tiếng
cửa phòng bệnh. Một y tá ôm một chồng quần áo bệnh nhân bước vào.
Cô y tá đó trông, nói thế nào nhỉ, cũng không thể gọi là xấu. Chỉ là mắt to, mặt
nhọn, lại trang điểm đậm, giống như dùng ứng dụng làm đẹp quá tay. Thần
thái của cô ta rất giống con yêu tinh rắn trong phim Anh em Hồ lô. Quan trọng
hơn là gương mặt trắng bệch của cô ta không có chút cảm xúc nào, ánh mắt
trống rỗng, giống như hình nhân giấy dán trong tiệm quan tài.
Cô ta lần lượt đặt quần áo bệnh nhân lên bốn chiếc giường, sau đó nhìn chằm
chằm vào một điểm nào đó phía trước, cũng không biết đang nhìn gì. Giọng
nói của cô ta cực kỳ giống giọng chăm sóc khách hàng tự động, thậm chí còn
có chút tạp âm rè rè như tiếng điện.
“Mời bệnh nhân mau chóng thay trang phục, đến nhà ăn dùng bữa! Mời bệnh
nhân mau chóng thay trang phục, đến nhà ăn dùng bữa!”
Cô ta lặp lại hai lần rồi quay người bỏ đi. Khi cô ta rời đi, Phó Lam Dữ đặc biệt
nhìn đôi giày của cô ta. Đó là loại giày công tác đế mềm rất bình thường, chỉ là
trên mặt giày trắng dường như có vết máu cũ lau không sạch.
Phó Lam Dữ bình thản thu hồi ánh mắt. Cô kéo rèm cạnh giường mình lại rồi
bắt đầu thay quần áo. Gã thanh niên bên cạnh chửi bới om sòm. Nghe tiếng
động thì rõ ràng gã đang thõng cái cổ tay bị trật khớp, chật vật cài cúc áo.
Chẳng bao lâu sau, bỗng nghe gã cảnh giác nói: “Mày định làm gì. Mày, ái
chà”
Một tiếng động rất nhỏ của xương cốt vang lên, chắc là khớp xương đã được
nối lại. Phó Lam Dữ vén rèm ra một khe nhỏ. Quả nhiên cô thấy Kiều Vân Tranh
đang mỉm cười đứng bên giường gã thanh niên.
Bộ quần áo bệnh nhân đó rõ ràng khá xấu, nhưng mặc trên người Kiều Vân
Tranh lại khiến anh ta trông nhàn nhã tùy ý, nhìn thuận mắt hơn hẳn. Người
đàn ông này đúng là được ông trời ban nhan sắc để kiếm cơm.
“Cô bé” Kiều Vân Tranh như cảm nhận được gì đó, anh ta liếc mắt nhìn sang.
Độ cong nơi khóe môi sâu hơn. “Tôi đẹp trai không?”
Phó Lam Dữ cạn lời. Cô kéo rèm lại, xuống giường xỏ giày.
“Đi thôi, đến nhà ăn dùng bữa”