Đừng Cười! Đây Là Phim Kinh Dị [Vô Hạn]

Chương 9: Khách Hàng Mới



Thiếu niên vừa mở miệng, ánh mắt của tất cả những người có mặt đều tập

trung về phía cậu ta.

Kiều Vân Tranh hờ hững liếc cậu ta một cái rồi nói: “Tôi có cần thiết phải lừa

cậu không?”

“Nhưng cô ấy là người chơi nữ” Thiếu niên chỉ tay về phía Phó Lam Dữ. “Cấp

độ có thực chất không đấy? Đến lúc đó khéo lại phải ngược lại quay sang bảo

vệ cô ấy”

Cậu ta còn chưa dứt lời thì đã bị Kiều Vân Tranh tát cho một cái vào đầu.

“Khuyên cậu nên khách sáo một chút”

Phó Lam Dữ tựa vào cạnh cửa. Đôi mắt hạnh lười biếng ngước lên, vẻ lạnh lùng

hiện rõ. Cô hỏi Kiều Vân Tranh: “Đây là khách hàng anh giới thiệu cho tôi?”

“Cứ coi là vậy đi”

“Vậy thì bảo cậu ta cút đi. Tôi không rảnh tiếp đãi”

Thiếu niên cứng họng.

Ở trường cậu ta từng gặp không ít cô gái nóng tính, nhưng người trước mặt rõ

ràng khác hẳn. Phó Lam Dữ chỉ nói hai câu mà phía sau lưng cậu ta đã lạnh

toát. Có lẽ là do khí chất. Khí chất của cô giống Kiều Vân Tranh, đều có thể áp

đảo người khác.

Cậu ta nghẹn lời một lúc lâu, rồi ngập ngừng hỏi: “Chuyện đó, chẳng lẽ cấp độ

của cô đều là tự mình thăng lên sao?”

“Nhóc con, cậu đang nói cái gì vậy?” Bạch Sanh không vui, nhìn cậu ta như

nhìn kẻ ngốc. “Lam Lam nhà chúng tôi từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu tung

hoành trong hệ thống rồi. Bao nhiêu năm qua cô ấy chưa từng dựa dẫm vào ai.

Không ít người chơi nam nhìn có vẻ lợi hại, nhưng so với cô ấy thì cũng chỉ là

phế vật”

Thiếu niên im bặt.

Mười lăm tuổi.

Có lẽ là ảo giác, nhưng khi Bạch Sanh nhắc đến hai chữ mười lăm tuổi, Phó

Lam Dữ cảm thấy Kiều Vân Tranh dường như liếc nhìn mình một cái. Ánh mắt

anh ta lộ ra chút bối rối tinh tế, không biết đang nghĩ gì.

Cô mặc kệ anh ta nghĩ gì, muốn nghĩ gì thì nghĩ.

“Hai vị còn việc gì nữa không?” Phó Lam Dữ hỏi rất khách sáo, nhưng động tác

tay lại không hề khách sáo. “Không có việc gì thì chúng tôi đóng cửa đây. Trời

không còn sớm, đến giờ đi ngủ rồi”

Mới 8 giờ, ngủ cái gì chứ.

Thấy Bạch Sanh và Bạch Tiêu đã vào trong nhà, Kiều Vân Tranh dùng một tay

chặn cửa, giằng co với cô. Anh ta kiên nhẫn khuyên nhủ: “Thằng bé này không

hiểu chuyện, chỉ là vô tâm thôi. Để nó xin lỗi cô một câu. Nhưng chuyện làm

ăn vẫn phải bàn, đừng để cảm xúc cá nhân chi phối. Cô thấy đúng không?”

Anh ta vừa nói vừa ấn vai thiếu niên đẩy về phía trước, không hề nương tay.

Thế là thiếu niên suýt nữa đập mặt vào cửa.

Dưới ánh mắt cảnh cáo của Kiều Vân Tranh, thiếu niên cuối cùng cũng thở dài,

ngoan ngoãn cúi chào Phó Lam Dữ: “Xin lỗi chị Lam, xin chị tha lỗi cho em. Là

em có mắt không tròng. Nhưng em thật sự đến để ký khế ước với chị, em có

tiền”

Cậu ta đã biết tên Phó Lam Dữ từ chỗ Kiều Vân Tranh nên đổi cách xưng hô rất

tự nhiên.

Phó Lam Dữ đứng đó, nhận lấy ly cà phê Bạch Tiêu vừa đưa, dừng lại một chút

rồi bình thản hỏi lại: “Cậu có tiền?”

“Vâng, đúng”

“Có tiền sao không ủy thác cho anh ta?” Cô chỉ tay về phía Kiều Vân Tranh.

Thiếu niên ấp úng, như thể đây là chuyện rất khó nói. Cậu ta miễn cưỡng đáp:

“Ba em không yên tâm về em, nhất định phải thuê cho em hai vệ sĩ”

Kiều Vân Tranh ở bên cạnh thong thả giải thích: “Ba cậu ấy quen tôi, nói tiền

bạc không thành vấn đề. Chỉ cần ngoài tôi ra, tìm thêm cho con trai ông ấy

một người chơi đáng tin cậy nữa, hai người bảo vệ một”

Chuyện này không lạ. Những người không thiếu tiền, để giữ mạng, muốn ủy

thác thế nào cũng được, miễn trả đủ tiền là xong. Chỉ có điều thông thường,

con cái vào hệ thống vượt ải thì phụ huynh biết chuyện khá ít. Xem ra quan hệ

giữa hai cha con này rất tốt.

Thái độ của Phó Lam Dữ dịu lại một chút, nhưng vẫn chưa đồng ý.

“Muốn người chơi đáng tin cậy? Anh ta chính là người đó. Vàng cấp 4, còn cao

hơn tôi một cấp”

Bạch Tiêu đang đứng hóng chuyện phía sau bỗng bị gọi tên một cách vô tội:

“Anh á? Người ta rõ ràng nhắm tới em mà, anh không cướp đơn đâu”

“Nói thật đấy, cô bé” Kiều Vân Tranh mỉm cười tỏ rõ thành ý. “Tôi chỉ muốn làm

cộng sự với cô thôi. Dù sao chúng ta cũng đã hợp tác một lần rồi, rất vui vẻ

mà, đúng không?”

Phó Lam Dữ không hề dao động: “Vui vẻ sao? Cũng tàm tạm”

“Dù tàm tạm, ít nhất cũng có chút ăn ý”

“Vậy thì anh cũng gượng ép thật”

Thiếu niên thấy hai người cứ đẩy qua đẩy lại, không khỏi sốt ruột, nhịn không

được lên tiếng: “Em mới Bạc cấp 1, độ khó không cao, lại không ngại tăng giá.

Chuyện vừa nhẹ nhàng vừa có tiền thế này, sao chị lại không đồng ý?”

Bạch Sanh nghe vậy mới sực nhớ: “Bạc 1? Vậy hóa ra khách hàng ký khế ước

thế thân với anh Kiều chính là cậu?”

“Vâng đúng, cũng là ý của ba em. Ông ấy sợ ván thăng hạng xảy ra sai sót”

khach-hang-moihtml]

Tình cha như núi.

Một lúc sau, Bạch Tiêu ôn tồn nói: “Lam Lam, hay là nhận đi. Dù sao cũng

không phải chuyện gì to tát”

Đối với họ, thế giới cấp Bạc đúng là không đáng kể.

Phó Lam Dữ bị ánh mắt của Kiều Vân Tranh khóa chặt từ nãy đến giờ, cô cũng

không hiểu anh ta nhìn cái gì. Cô khoanh tay, dần dần mất kiên nhẫn, cau mày

rồi quay người đi vào trong.

“Thôi được rồi, vào nhà đi”

Thiếu niên ngơ ngác hỏi: “Vào nhà làm gì?”

“Khách hàng đăng ký, chẳng lẽ định đứng ngoài cửa để tôi mời cậu uống trà?”

“Vâng”

Ba người bạn cùng phòng chọn căn hộ thông tầng này. Tầng một được thiết kế

hai phòng khách và một phòng ngủ, có một phòng ăn nhỏ riêng. Bên trong chỉ

có một chiếc bàn, bình thường dùng để ăn lẩu.

Lúc này, Phó Lam Dữ đang ngồi trước chiếc bàn đó, nghiêm túc làm đăng ký

cho thiếu niên đối diện.

“Họ tên”

“Cảnh Hạc”

“Tuổi”

“Mười tám”

“Giới tính”

Kiều Vân Tranh đứng cách đó không xa bật cười một tiếng. Cảnh Hạc bực bội

liếc anh ta một cái rồi nói: “Nam”

Phó Lam Dữ gật đầu, gõ bàn phím, giọng không chút gợn sóng: “Hãy thuật lại

ngắn gọn trải nghiệm xuyên không của cậu”

“Cấp Đồng đã qua hai mươi lăm ván. Trong đó hai mươi ván là anh Vân dắt em

qua. Ván thăng hạng là anh Vân đi thay cho em”

“Ừ” Phó Lam Dữ bình tĩnh tổng kết. “Cơ bản là không có năng lực tự thông

quan”

Cảnh Hạc cứng họng.

Cậu ta muốn khóc mà không có nước mắt. Cô rõ ràng đang trả đũa chuyện lúc

nãy cậu ta coi thường người chơi nữ.

Phó Lam Dữ hỏi: “Chỗ tôi, ván cấp Đồng giá trọn gói ba mươi triệu, ván cấp

Bạc một trăm triệu. Cậu có ý kiến gì không?”

“Em có thể có ý kiến không?”

“Có thể, nhưng tôi không chấp nhận mặc cả. Có ý kiến thì tự rời đi”

Cảnh Hạc im lặng.

Cậu ta hiểu rồi. Người phụ nữ này còn khó nhằn hơn cả Kiều Vân Tranh. Thảo

nào Kiều Vân Tranh nhắm trúng cô, nhất định phải tìm cô làm cộng sự.

Phó Lam Dữ lại hỏi: “Cậu có dự định hợp tác lâu dài không?”

“Hợp tác lâu dài thì có ưu đãi gì?”

“Nếu cậu sẵn lòng ký liên tiếp từ năm đơn trở lên tại chỗ tôi, tôi sẽ giảm giá

cho cậu một phần trăm”

Cảnh Hạc lập tức gục đầu xuống bàn: “Thôi khỏi, giảm giá kiểu này không có

cũng được”

“Vậy được” Phó Lam Dữ không ép, cô đứng dậy lên lầu một lát. Một lúc sau cô

cầm một tấm thẻ khế ước quay lại. “Muốn bắt đầu ván cấp Bạc đầu tiên vào

lúc nào? Nói đi”

Tấm thẻ cô cầm màu tím, là loại thẻ khế ước hỗ trợ phổ thông nhất. Hai bên ký

tên mình lên thẻ, ghi thời gian cụ thể, rồi trao đổi thẻ khế ước là khế ước có

hiệu lực. Cảnh Hạc trước đó đã ký với Kiều Vân Tranh một bản. Giờ ký thêm với

cô một bản nữa. Đến lúc đó hệ thống sẽ kéo cả ba người vào ván cấp Bạc của

cậu ta.

“Em và anh Vân ký là sáu giờ chiều ngày kia”

“Được”

Phó Lam Dữ đồng ý rất gọn. Cô không ngẩng đầu, nhanh chóng ký tên và viết

rõ ngày giờ. Cô đẩy tấm thẻ khế ước của mình qua. Nét chữ trên thẻ thanh

thoát, mạnh mẽ, rất đẹp.

Kiều Vân Tranh cũng bước tới từ lúc nào. Anh ta rũ mắt quan sát tấm thẻ khế

ước của cô. Một lúc lâu sau, anh ta cong khóe mắt, hỏi với vẻ tâm trạng rất

tốt: “Trước khi xuyên không, chúng ta có cần cùng nhau ăn một bữa cơm để

giao lưu, bồi dưỡng tình cảm không?”

Phó Lam Dữ tiện tay đẩy anh ta ra, như thể anh ta vừa hỏi một câu quá ngớ

ngẩn: “Ván cấp Bạc mà còn cần bồi dưỡng tình cảm sao? Hay là anh đi thẳng

vào chùa thắp một nén nhang cho xong?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.