Chương 11: Cảnh giới võ đạo – 12 Châu
Không biết đã qua bao lâu, Tâm Thạch chợt nghe tiếng rút đao xoang xoảng.
Trong mơ hồ, trước mắt hắn là một biển lửa bập bùng. Tiếng la hét vang vọng
khắp nơi, xen lẫn tiếng cười khằng khặc càn rỡ của bọn thổ phỉ:
“Chạy, chạy a! Lũ tiện dân!”
“Chết! Tất cả chúng mày đều đáng chết!”
Khung cảnh thay đổi. Hắn đứng ngay trước Trần Gia Thôn. Người người chen
chúc bỏ chạy, mấy trai tráng liều mạng cầm gậy gộc, giáo mác chống trả, mở
đường cho người già và trẻ nhỏ. Tâm Thạch thì mơ hồ, dường như thân thể hắn
không cảm thấy bức thiết phải hành động.
Bỗng nhiên, từ trong một sân nhà, một tên thổ phỉ lôi xềnh xệch một bé gái.
Một lão phu tử run rẩy lao ra cản, nhưng sức già lực cạn, ông chỉ kịp lảo đảo
rồi ngã nhào xuống đất.
Đồng tử Tâm Thạch co rụt lại. Hắn muốn lao tới, nhưng chân nặng trĩu như rơi
vào vũng bùn. Hắn muốn gào thét, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại,
khẩu hình tuy mở nhưng không phát ra nổi âm thanh.
Ngay khoảnh khắc ấy, ý chí hắn bùng nổ. Xiềng xích vô hình tan biến. Hắn bật
người lao tới, miệng gào thét về phía cái Tuyết:
“Tuyết Nhi!!”
Tiếng thét vừa dứt cũng là lúc hắn bật dậy khỏi tấm chiếu. Tim đập dồn dập,
ngực phập phồng, hắn há miệng thở hồng hộc, trong chốc lát còn chưa hiểu
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cảm giác trong mơ vừa rồi dường như hắn thật
sự đã dùng hết sức lực.
Bên ngoài có cái tiểu nhị đang gõ cửa, này là hành động bình thường. Giống
dịch vụ gọi điện báo thức ở mấy khách sạn lớn, nhưng thời này thì gõ cửa thôi.
Thường thì tiểu nhị sẽ không làm phiền khách nhân. Nhưng là đã qua giờ thìn,
cơm sáng cũng đã chuẩn bị xong mà khách nhân chưa dậy thì cũng kỳ lạ. ‘
Tay vừa để lên khung cửa chưa kịp gõ thì nghe thấy tiếng hét hoảng loạn trong
phòng.
“Tuyết Nhi!”
Tiểu nhị lập tức cả kinh. Lắng tai nghe thì thấy người bên trong la hét nhưng
không có tiếng động chiến đấu. Vì là cái tiểu nhị nên vẫn quyết xông vào nói
một hai. Mấy đại hiệp đánh nhau hư bàn hư ghế xong rồi nhảy cửa sổ trốn thì
người chịu thiệt là bọn họ. Cái tiểu điếm này cũng chẳng chịu được mấy lần
dày vò.
Vừa đẩy cửa xông vào. cái tiểu nhị liền thở phào nhẹ nhõm:
“Phù! Không đánh nhau liền tốt a”
Nhìn kỹ lại, chỉ thấy một công tử trẻ tuổi đầu tóc rối bù vì vừa ngủ dậy, hai
thiếu niên bên cạnh còn ngơ ngác, vừa bị tiếng hét làm bừng tỉnh. Tâm Thạch
vẫn ngồi thẫn thờ, như chưa hoàn hồn.
Tiểu nhị nhớ lại cái tên mà Tâm Thạch vừa gọi, trong lòng hơi động, rồi khẽ lắc
đầu:
“Tình là gì a? Khiến người tan nát cõi lòng? “
Hắn lại gần Tâm Thạch, vỗ vỗ vai hắn:
“Công tử ca cũng là tuấn tú. Tiếc chi mấy cái nữ nhân phụ lòng? Chỉ có nam
nhân mới là nam nhân chỗ dựa” – Vừa nói, tên tiểu nhị còn nháy nháy mắt.
Tâm Thạch vừa nghe vậy liền rùng mình bừng tỉnh. Cơn ớn lạnh theo cái vỗ vai
chạy dọc sống lưng. Hắn hất tay tên tiểu nhị, bất giác che lại ngực mình.
Tên tiểu nhị thấy vậy thì một mặt ghét bỏ, bèn nói :
“Mà thôi, cơm canh đã chuẩn bị xong. Khách nhân có dùng bữa ngay không?”
Tâm Thạch nghe vậy chỉ gật gật đầu, phất tay tiễn tiểu nhị khỏi phòng. Vừa ra
khỏi phòng, cái tiểu nhị hừ lạnh một tiếng đanh đá:
“Hứ! Thứ không biết hưởng thụ!”
Dù là nói ngoài phòng, nhưng Tâm Thạch vẫn nghe rõ mồn một. Lúc này đã lấy
lại sự tỉnh táo. Hắn trả lại một câu:
“Lẻo cái!! “
Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi còn đáng sợ hơn cơn ác mộng hắn gặp phải trong
mơ. Cu Tí, cu Sửu thì dụi dụi mắt rồi hỏi.
“Có chuyện gì a Thạch ca?”
Tâm Thạch lắc lắc đầu, không giải thích. Cả ba lại đợi cơm dọn lên, vừa dùng
bữa Tâm Thạch nhắc đi nhắc lại mấy cái vấn đề đã dặn hôm qua. Nói xong,
hắn móc từ trong quần ra cái túi tiền. Nhìn Tâm Thạch lấy túi tiền từ nơi nhạy
cảm, hai cái thiếu niên bụm miệng mà cười. Tâm Thạch chỉ khặc cười đáp lại
rồi lấy ra hai mươi quan tiền chia mỗi đứa một nửa, hắn dặn dò:
“Chuyện chúng ta bán lợn hẳn bị tai mắt bọn thổ phỉ trong thành phát hiện.
Cho nên vẫn là mua cái đấu lạp che mặt lại. Đừng tiếc tiền, thiếu ca lại cho
thêm”
Nghe vậy, hai cái thiếu niên gật gật đầu. Bắt chước Tâm Thạch, chọn cái khe
trong quần mà để tiền. Hai cu cậu chào Tâm Thạch rồi xuống lầu đi làm việc
đã được giao. Tâm Thạch thấy vậy liền gật gật đầu hài lòng.
“Trẻ nhỏ dễ dạy”
Hít sâu một hơi, hắn đứng dậy, nhìn từ cửa sổ ra ngoài thành thị. Con đường
đã đầy ắp dòng người qua lại. Tiếng rao hàng dần dần tràn vào trong lỗ tai.
Tâm Thạch trong lòng quyết tâm sẽ không để giấc mơ kia trở thành hiện thực.
Chuyện hắn cùng hai thiếu niên cần làm trước tiên là dò hỏi tin tức
.Vì sao hôm qua binh lính lại tới Trần Gia Thôn? Là ai đã báo quan?
Ngoài ra, cũng cần xem rõ các thế lực trong Cổ Lư Thành: bang phái, luật lệ
cho đến chính quyền cai quản.
Từ lúc xuyên qua đến nay, hắn chỉ mù mờ mà hành động theo phán đoán. Lần
này xem như một phen mở rộng tầm mắt:
“Cũng giống như làm cái gọi là khảo sát thị trường đi” – Tâm Thạch nghĩ nghĩ.
Đi trên đường sá nhộn nhịp, hắn không còn cúi đầu né tránh như trước. Vốn dĩ
chẳng có gì phải kiêng kị; gặp người cần tránh thì tránh, còn lại cứ thong dong.
Sau một phen chém giếc, trong lòng hắn cũng cảm thấy đã có thêm mấy
phần dũng khí.
Được quan sát kĩ, hắn thấy văn hóa nơi đây không quá khác biệt với tưởng
tượng của mình về một thế giới cổ đại. Phong cách ăn mặc đủ loại, có người
thô sơ mộc mạc, có kẻ vận trường bào, lại có kẻ mặc áo ngũ thân đơn sắc
không hoa văn.
Tâm Thạch cũng chẳng để tâm nhiều. Hắn vốn không giỏi trưng diện, chỉ
muốn mau chóng hoàn thành những việc cần làm.
Hôm nay hắn không mang theo cung tên, mà gửi lại cho điếm chưởng quỹ cất
giữ. Cung tên này tuy không phải dị bảo gì, nhưng với nông phu hay thợ săn thì
đã là vật quý, coi như thế chấp vì hắn vẫn còn nợ tiền trọ. Huống chi, trong
thành chưa chắc đã không có đồng bọn thổ phỉ. Nhỡ có kẻ nhận ra vũ khí kia
vốn thuộc về chúng, thì đúng là phiền phức không nhỏ.
Ở thành thị, cung tên vốn không cấm, đao kiếm cũng có thể mang theo để
phòng thân, chỉ là phải dùng vải bọc kín.
“Nghe nói trong thành cũng có mấy đại hiệp kéo nhau ra lôi đài tỷ võ đâu này.
Còn có cả Cổ Lư bảng gì nữa! “ – Tâm Thạch nghĩ nghĩ trong lòng.
Đi ngang một gian hàng bán nón lá, Tâm Thạch bất giác nhớ về Trần Gia Thôn.
Thứ mà dân làng hắn làm vốn rẻ mạc, chẳng đáng bao nhiêu. Vậy mà bây giờ,
hắn lại phải bỏ tiền ra mua để che giấu thân phận. Nón lá thêm miếng vải
buông xuống che mặt thì gọi là đấu lạp. Đổi cái tên thôi mà giá đã đắt gấp đôi,
phải kỳ kèo mặc cả mãi mới xuống còn năm mươi đồng.
Đội đấu lạp lên đầu, trong lòng hắn cảm thất thêm mấy phần an toàn.
Bước qua mấy con phố, Tâm Thạch thấy được mấy cái nam tử cao to đứng
canh. Không có quân phục, đơn giản là bang chúng của bang phái nào đó thôi.
Cũng có tu vi trong người nên Tâm Thạch đành né đi.
Nhớ tới nguyên thân từng mua phải “đạo thư” từ mấy quầy sách lề đường. Tâm
Thạch có xúc động muốn ghé vào nhìn thử.
“Biết đâu nhặt được cái gì thần công cái thế! Bọn nhân vật chính trong truyện
cũng hay tầm bảo giá rẻ này! Ta cũng xuyên qua rồi thì thử một phen” – Tâm
Thạch thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng sau khi Tâm Thạch ghé vào mấy quầy sách bên đường nhìn thử, hắn
không khỏi lắc đầu ngán ngẩm. Thứ gì cũng có, từ nhật ký đến ghi chép khùng
khùng điên điên. Hắn còn chưa biết quá nhiều chữ, mà trong mớ sách đôi khi
còn chèn mấy thứ tiếng hắn không hiểu rõ. Tâm Thạch tiếc nuối rời đi, cảm
thấy có hơi bất công với Gen Z.
“Vẫn là thôi đi. Bọn hắn tầm bảo được là nhờ có ký ức kiếp trước với lão gia gia
kề thân. Ta một thân khố rách áo ôm thì tầm cái gì bảo?
Tính ra nguyên thân mới là người đào được bảo chứ chẳng phải ta. Ta chỉ
chiếm tiện nghi của hắn mà thôi” – Tâm Thạch nghĩ nghĩ, bèn bỏ đi ý định làm
nhân vật chính.
Trở lại với mục đích ban đầu, hắn ghé hẳn vào mấy cửa tiệm mua bút ký với
thư tịch chính cống, có ấn phẩm. Đa phần là một ít ký sự, luật pháp. Cũng có
sách nói về cảnh giới người luyện võ mà hắn mong cầu bấy lâu. Ký sự về giang
hồ hay luật pháp cũng là sách bán chạy nhưng không rẻ. Cả bộ bay của Tâm
Thạch một lượng rưỡi. Hắn trề môi ghét bỏ:
12-chauhtml]
“Ai nói nghèo thì học văn đâu này?”
Ôm mớ thư tịch về khách điếm. Tâm Thạch lâp tức vào phòng lật thư tịch ra
tìm hiểu. Chữ nghĩa không đủ, nhưng mấy cái cần thiết để thường dân đọc
hiểu cũng được dùng những chữ không quá phức tạp. Tâm Thạch chỉ cần nhặt
nhạnh vài câu chữ, dùng đầu suy đoán ngữ cảnh cũng là hiểu ra vài thứ.
Cũng đừng trách hắn đọc quyển ký sự giang hồ trước. Không cần phải giải
thích cái gì là luật pháp đặt ra cho kẻ mạnh thống trị kẻ yếu. Đơn giản là thích,
hắn cần lực lượng nhưng cũng tò mò. Để mạnh như Dần Cửu hay đội trưởng
đội hộ vệ phải mạnh cỡ nào?
Mò mẫm lúc lâu cùng đoán ngữ cảnh. Tâm Thạch có thể hiểu được thế giới
này không có cái gì gọi là tiên thiên hậu thiên võ giả giống truyện tranh trên
mạng hắn đọc ở kiếp trước. Chỉ có đạo lý đơn thuần, võ kỹ là kỹ thuật hạ gục
địch thủ một cách nhanh nhất với cái giá phải trả thấp nhất. Võ giả đạt được
lợi thế trong chiến đấu nhờ công pháp, võ kỹ, kinh nghiệm cùng “Cảnh giới”.
Đúng! đúng là có cảnh giới phân chia. Võ công ở đây giống như phương pháp
rèn luyện thân thể hơn. Không phải tập dưỡng sinh, mà là luyện thể thật sự.
Hiện hắn chỉ phân biệt một số cảnh giới đầu tiên. Gồm :
Luyện thể : Cửu luyện
Luyện kình : Chia làm nội ngoại kình.
Cũng không phải thư tịch chỉ có bấy nhiêu, nhưng là hắn chưa học chữ nhiều.
Chỉ hiểu sơ phần [Cửu luyện] . Cửu luyện như tên, chia làm chín phần rèn
luyện. Theo lý thuyết là sẽ có cửu luyện nhưng giang hồ ghi chép chỉ đến đệ
lục luyện. Vì đến đệ lục luyện đã có thể sinh ra khí kình. Không cần phải luyện
đủ cửu luyện mới sinh ra khí kình. Dù vậy, Tâm Thạch chỉ phân biệt được bốn
luyện đầu:
Luyện bì
Luyện cơ
Luyện Gân
Luyện Cốt
Còn tiếp nhưng hắn chịu rồi. “Đọc không nổi a”
Nhưng là hắn chú ý được, hai luyện đầu chẳng khác mấy với đi tập gym của
kiếp trước đâu.
“Chỉ là hai luyện sau, làm thế nào để luyện được cốt đâu này?”
Đọc đến cuối sách, mặt hắn tối sầm lại.
“Mấy cái cục cưng này! Ai nói người cổ đại không biết làm ăn đâu?”
Ở phần cuối, chẳng phải tổng kết gì cao siêu, mà lại là mấy dòng “quảng cáo”.
Đại khái muốn học võ thì tới võ quán của các gia tộc đăng ký tuyển sinh.
“Đù ngựa!” – Tâm Thạch chỉ biết cảm khái. Rồi lại tự nhủ:
“Cũng phải thôi a. Người cũng có người này người kia. Đâu phải ai cũng chỉ
biết chém chém giếc giếc. Có lẽ ta cũng nên bớt khinh thường cái thế
giới này”
Thu lại suy nghĩ, Tâm Thạch đổi sách, xem tới luật pháp. Hắn cũng không làm
việc gì trái lương tâm. Nhưng là cái Gen Z, phải có tư duy ngược. Luật lệ là để
người khác tuân theo, cũng là để người lợi dụng. Bộ máy chính quyền cũng
không phức tạp. Nhưng là Tâm Thạch đọc xong không khỏi thở dài :
“Cũng là không trách, Ngu Quốc chia làm 12 châu, gồm :
Đỗ Động Châu
Ngô Xá Châu
Bố Hải Châu
Đường Lâm Châu
Phong Châu
Tam Đái Châu
Tây Phù Châu
Cảm Ứng Châu
Vạn Xuân Châu
Thái Bình Châu
Hoa Lư Châu
Hồng Châu
Dưới châu là cấp phủ, mỗi phủ quản lý đâu đó năm sáu huyện. Huyện Nghĩa
Hoài thuộc Châu Tam Đái. Có ghi chép Huyện Nghĩa hoài gồm Thanh Trúc Sơn
đã rộng năm dặm vuông. Tính tổng ra Ngu Quốc rộng lớn. Luật vua thua lệ
làng, cũng không quản được nhiều nơi thổ phỉ hoành hành”
Đứng đầu một huyện là huyện lệnh, với huyện Nghĩa Hoài là Lâm Văn Quỳ, “trụ
sở hành chính” gọi là nha môn. Cấp dưới của ông có mấy người Tâm Thạch
không biết, hắn chỉ biết mỗi Trác Quang Chính – chính là người đã xuất binh rời
thành đến Trần Gia Thôn, người này là huyện úy, trên giấy tờ là cấp dưới của
Lâm tri huyện. Tổng lượng binh lính đóng tại thành Cổ Lư là ba nghìn, cũng
không phải cả huyện Nghĩa Hoài chỉ có nhiêu đó, mà là binh lính được chia ra
ở các thành lân cận để phụ giúp trấn giữ.
Đọc tới đây, Tâm Thạch ngộ ra:
“Vậy Thành Cổ Lư là huyện thành của huyện Nghĩa Hoài đi!” – Tâm Thạch gật
đầu, tự tán thành với ý kiến của bản thân.
P/S:Tác phẩm này hoàn toàn là sáng tác hư cấu, không nhằm tái hiện hay
phản ánh chính xác lịch sử Việt Nam.
Các địa danh, nhân vật, sự kiện xuất hiện trong truyện được lấy cảm hứng từ
văn hóa, lịch sử và được hư cấu và biến thể lại cho phù hợp với bối cảnh tiên
hiệp – giả tưởng.
Vì vậy, xin quý độc giả vui lòng không đối chiếu, so sánh hay coi đây là tài liệu
lịch sử.
Đọc đến 12 châu thì anh chị em độc giả có nghĩ đến một sự kiện nào trong lịch
sử nước nhà không.