Chương 12: Sáng tỏ nghi vấn
Cũng vì Lý Phu Tử từng dặn dò tuyệt không để lộ chuyện đạo thư nên khi mua
sách, Tâm Thạch không cố truy tra gì thêm, tránh để lộ sơ hở. Dù sao hắn vẫn
còn chưa bước lên con đường tu hành.
“Châu thổ Ngu Quốc cũng là rộng lớn. Không biết thư từ do chim đưa hay vẫn
là người?” – Ý nghĩ vẩn vơ thoáng qua, hắn liền lắc đầu, ép mình trở lại.
Tâm Thạch tập trung tất cả tinh thần để ghi nhớ những luật lệ mà hắn hiểu
được. Nhìn chung thì tất cả đều không khác mấy so với lý niệm pháp luật hiện
đại. Chỉ là xã hội phân chia giai cấp phong kiến nên cách hành xử với quan lại
cứ phải ra ngô ra khoai. Còn lại chỉ cần không trái lương tâm, không nghịch
đạo lý thì đã coi như không sợ đao phủ sờ đầu.
Khép lại sách luật, mắt hắn mỏi nhừ vì phải cố gắng nhớ từng chữ rồi ghép vào
ngữ cảnh mà suy đoán. Nhìn lại cuốn kỳ văn dật sự, hắn không khỏi ngán
ngẩm một chút. Toàn bộ sách hắn đọc ở kiếp trước cộng lại cũng không bằng
hôm nay.
Nhưng là không thể không như vậy. Quyển thư tịch cuối hắn cũng cần phải
đọc qua, nó sẽ giống như là tổng hợp các bài báo địa phương thành một cuốn
“tạp chí” giang hồ. Ít nhất nó ghi chép khá rõ về một số tin tức địa phương.
Nào là thiên kiêu võ đạo khiêu chiến nhau. Thậm chí có chuyện tiếu lâm như
hôm nay đại hiệp X luyện công tẩu hỏa nhập ma, chạy khắp phố phường gào
“ta là thiên hạ vô địch” rồi bị nha môn bắt lại.
Nhìn tếu táo một hồi thì cũng có thông tin hữu ích.
Nơi Tâm Thạch ở coi như huyện thành. Tuy chỉ mới thành lập hơn trăm năm
nhưng vì là huyện thành nên được đầu tư xây dựng khá quy củ.
Lâm gia: Gia chủ là Lâm Văn Quỳ, hiện giữ chức Tri huyện Huyện Nghĩa Hoài.
Vì là quan văn nên rất khôn khéo trong việc đối nhân xử thế.
Trác gia: Có thể nói là thế lực yếu thế nhất tại Cổ Lư Thành. Gia chủ Trác
Quang Chính vốn là quan võ, cả đời chỉ chú tâm vào việc bồi dưỡng quân binh.
Tính cách bảo thủ nên hầu như bị các nhà khác cô lập. Được cái, thư tịch ghi
chép rất rõ, nhấn mạnh rằng ông là người cương trực công chính. Thương đội
Thạch Mã do ông quản lý tuy có quy mô nhỏ nhưng lại rất được lòng người
giang hồ.
Ngô gia: Là gia tộc lâu đời, vốn không thuộc Huyện Nghĩa Hoài. Do sa cơ thất
thế nên khi Cổ Lư Thành được lập, Ngô gia di dời từ nơi khác đến đây hòng
chiếm chỗ đứng. Trăm năm qua, họ đầu tư mạnh vào khai khẩn ruộng đất, hiện
nắm giữ rất nhiều ruộng cho thuê.
Hoàng gia: Xuất thân từ gia tộc chuyên giao thương buôn bán, thế lực lan rộng
khắp nơi. Chi ở Cổ Lư Thành chỉ là chi thứ. Đến đây để phát triển riêng, tránh
cạnh tranh với mạch chính. Tuy là chi thứ, nhưng Hoàng gia có vốn liếng tự
lập, bề ngoài không kết minh với bất kỳ thế lực nào, làm ăn giữ uy tín đúng
kiểu thương gia.
Con em các gia tộc đều có cách ăn mặc và tín vật riêng, như ngọc bội hay
quần áo đặc thù. Để mấy đại hiệp không ngu ngơ đi khiêu chiến nhầm con em
gia tộc mà kết thù với địa đầu xà.
Ngoài ra, thế lực giang hồ cũng không thiếu như Hắc Sa bang, Thanh Hùng
bang, Hồng Trạo hội và Bạch Yến lâu đều có căn cứ và sản nghiệp trong thành.
“Trác Quang Chính hẳn là Trác tướng quân mà hôm trước xuất thành đi” – Tâm
Thạch gật gật đầu tự đồng ý.
Nhưng là cũng không thể tin hoàn toàn vào những gì được ghi chép trong thư
tịch. Sống qua thời đại internet sẽ hiểu những thông tin trên mặt báo chỉ là
những thứ người ta muốn mình nhìn thấy. Không hoàn toàn là sự thật.
Sau khi nhìn qua thông tin của Lâm Văn Quỳ, Tâm Thạch lại cảm thấy không
hiểu lắm. Thông tin quá ít, hắn cũng không chắc chuyện vũ khí quân dụng lọt
cho bọn thổ phỉ là do quan võ hay quan văn làm hoặc cũng có thể là cả hai
thông đồng. Vì đặt trên mặt bàn thÌ Trác gia có vẻ hơi đuối với các thế lực còn
lại trong Thành, túng quẫn quá mà bán đi chút vũ khí quân dụng cũng là
chuyện có thể làm. Với cả xét về “giấy tờ” thì Lâm Văn Quý là cấp trên của Trác
Văn Chính nên chuyện cấp trên bảo cấp dưới làm cũng là có thể.
Nghĩ tới đây. Tâm Thạch cho ra cái kết luận như không:
“Chuyện thổ phỉ có vũ khí quân dụng không thể thoát khỏi liên quan đến tất cả
các thế lực này” – Hắn thà vơ đũa cả nắm chứ không nguyện đặt niềm tin sai
chỗ.
Không có lửa làm sao có khói. Tâm Thạch cũng không tin các thế lực này
trong sạch. Nhìn vào bố cục lực lượng đã thấy có mùi.
“Trong Thành có bốn gia tộc, bốn bang hội. Không có chuyện trùng hợp đến
vậy đâu nha!”
Suýt nói cái suy nghĩ của hắn cũng không tệ, ít nhất hắn đoán đúng mấy phần.
Chỉ là cái gọi là thế lực nó phức tạp hơn những gì hắn nghĩ thôi. Đùa gì vậy?
Đọc mấy quyển truyện Tàu rồi đòi hiểu thấu chuyện giang hồ? Tâm Thạch
cũng không thiên tài đến mức độ này.
Đang đọc dở giữa chừng. Tâm Thạch nghe tiếng bước chân dồn dập ngoài
hành lang. Cu Tí với Cu Sửu xông vào trong phòng mà không gõ cửa. Cũng
không xem xem Tâm Thạch đã về hay chưa. Khi thấy được Tâm Thạch đang
ngồi đọc sách, hai cái thiếu niên gấp gáp báo cho Tâm Thạch cái tin động trời
:
“Thạch ca, Thạch ca. Tìm được Dần Cửu rồi” – Cu Tí thở hổn hển vẫn giành nói
chuyện trước.
Tâm Thạch nhướng mày, tâm tình cũng biến trầm trọng.
“Có gì từ từ nói!” – Tâm Thạch dùng giọng điềm tĩnh trấn an cu Tí.
Cu cậu cũng gật đầu, hít ra thở vào vài hơi rồi bắt đầu kể lại, cu Sửu tuy không
nói nhưng cũng tập theo lấy hơi thở đều.
“Chuyện…chuyện là lúc đệ thăm dò trong chợ Bắc, có người bàn tán rằng hôm
qua có cái lão đầu khắp người vết thương gục trước phủ soái của Trác huyện
úy”.
Tâm Thạch nghe vậy đôi mày hơi cau, trong lòng sinh ra một tia nghi hoặc:
“Hẳn là Dần Cửu bị thương thành công giữ lại mạng sống rồi đến phủ soái báo
án đi. Nếu sự thật đúng là như vậy thì mọi chuyện liền có thể giải thông”.
Cũng đừng hỏi vì sao Tâm Thạch với hai cái thiếu niên vội kết luận cái người bị
thương là Dần Cửu, ít nhất cũng đã chắc chắn 7 8 phần. Người nọ sau khi đến
phủ soái không lâu thì Trác huyện úy xuất binh đến Trần Gia Thôn. Không có
chuyện tướng lĩnh đại thành “tình cờ” xuất binh được.
Trầm ngâm trong khoảnh khắc, hắn vẫn là hỏi ra vấn đề hắn quan tâm.
“Người nọ bây giờ ở đâu, còn sống hay đã chết?”.
“Đệ nghe mấy thẩm trong chợ nói là người được đưa vào phủ soái thì không
trở ra nữa” – Cu Sửu sau một lúc lấy hơi thì cũng vội vàng đáp lại.
Tâm Thạch nghe vậy lại rơi vào trầm mặc. Trong đầu hắn hiện lên cái suy
đoán: Dần Cửu chọn báo với Trác huyện úy là có nguyên do. Vì muốn vào được
Trác phủ thì Dần Cửu phải qua cổng thành cái đã. Kéo theo cả người đầy
thương tích, chỉ khi đến Trác phủ mới gục ngã. Chứng tỏ ông đã cố lẩn tránh
và không mấy tin tưởng thủ vệ cổng thành.
Hắn cũng chỉ có thể làm ra một vài phán đoán. Kiến thức của Tâm Thạch cũng
không đủ nhiều để có tầm nhìn rộng hơn tới thế cục. Hắn chỉ biết Dần Cửu
chưa ra khỏi phủ soái thì không vội tin Trác huyện úy được.
Tâm Thạch vò đầu bức tai thầm mắng: ”Mấy lão đông tây này cứ phải chơi hắc
bạch lưỡng đạo mới chịu cơ”.
Hắn cố gắng trấn tĩnh bằng cách đọc nhẩm câu chú: “Muốn nhanh thì phải từ
từ. Không gấp”
Nghĩ lại, vẫn là đợi thêm một hai ngày gì đó, tiền túi vẫn còn chống đỡ được.
Tâm Thạch nhìn về phía cu Tí với cu Sửu rồi nói.
“Vẫn là đợi thêm một hai ngày nghe ngóng xem có tin tức gì mới!”
vanhtml]
Cũng không thể vì Dần Cửu chọn tin Trác huyện úy thì hắn cũng chọn ông.
Không biết bây giờ có bao nhiêu người đang nhìn về phía Trác phủ đâu. Ngơ
ngơ ngác ngác ngươi một cái thiếu niên mười bảy tuổi muốn đến soái phủ làm
gì nha?
Cũng không có lượt hồi sinh để hắn liều mạng đánh cược. Tâm Thạch còn
không biết liệu sau khi chết đi ở thế giới này thì hắn có còn xuyên không đến
nơi khác không. Vẫn là cẩn thận, không manh động càng ổn thỏa.
Nhưng là ba người bây giờ cũng trở nên trầm lặng hơn rất nhiều. Dù có thể tìm
được tung tích của Dần Cửu nhưng không rõ sống chết cũng khiến mấy cái
thiếu niên có thêm rất nhiều suy nghĩ không yên lòng.
Tâm Thạch thì không muốn lãng phí thời gian quá nhiều chỉ để lo lắng. Hết
đọc sách, đến tự vận động để hao đi thể lực với cả thời gian. Bây giờ hắn chỉ
muốn thời gian trôi qua nhanh chút.
…
Lâm Phủ,
Trác Quang Chính cưỡi ngựa đến trước phủ đệ thì bị hai tên thị vệ giơ đao chặn
lại. Ông chỉ hít một hơi thật sâu rồi xuống ngựa, đưa cương cho một kẻ khác
dắt đi. Loạt động tác ấy chứng tỏ ông đã quá quen với việc bị đối đãi thế này.
Đi theo bước chân thị vệ, Trác Quang Chính tiến vào đình viện. Xa hoa đập
ngay vào mắt: tường ngọc, vườn hoa quý, sư tử đá ngậm châu tinh xảo. Đất
lành chim đậu, chỉ là chưa đến mức tiên khí lượn lờ mà thôi. Thoạt nhìn, nơi
này giống phủ của một võ tướng hơn là của một quan văn.
Chính giữa đình viện bày bộ bàn đá. Bốn nha hoàn giương sẵn ô che nắng. Một
bên ghế đã có người ngồi, chính là Lâm Văn Quỳ – tri huyện Nghĩa Hoài. Dù
thân phận cao quý, hắn vẫn tự tay rót trà đón khách, đôi mắt cong cong, chòm
râu cá trê rung nhè nhẹ, nụ cười đặc trưng của chốn quan trường.
Không cần ngồi vào ghế đã chuẩn bị sẵn. Trác Quang Chính đã hừ lạnh một
tiếng, áp lực của võ tướng lập tức đổ dồn về phía Lâm tri huyện. Lâm Văn Quỳ
tuy có tu vi võ đạo trong người nhưng không thể sánh bằng một võ tướng. Mặc
dù vậy, hắn vẫn ngồi vững trước khí thế đó.
Hai nha hoàng lập tức buông ô, tiến ra phía trước chống đỡ áp lực cho vị tri
huyện. Hóa ra hai cái nữ tử trông chân yếu tay mềm cũng là hai vị võ giả hóa
kình cảnh giới. Tuy kình lực không thể so với Trác Quang Chính nhưng cả hai
phối hợp đã có thể đối chọi với vị tướng quân.
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Trác Quang Chính. Lâm Văn Quỳ quyết định phá
vỡ trận chiến tranh lạnh trong chốc lát này:
“Chuyện cũng là lỗi của bổn quan. Có tường nào mà không lọt gió a! Trác
Tướng Quân không nên để bụng”
“Không để bụng? Chuyện này bị tấu lên triều thì nhà nào không rơi đầu?” – Trác
Quang Chính nghiến răng đáp trả.
Lâm Văn Quỳ liền lắc lắc đầu phủ định: “Không phải Trác thống lĩnh không biết
aTrời sập có người đỡ” – Vừa nói, gã tri huyện vừa dùng ngón tay chỉ thiên.
“Hừ, người ngươi gọi là đại nhân có che được trời?” – Trác Quang Chính tiếp tục
dùng lời lẽ công kích.
Nhưng đời nào một cái quan văn lại chịu thua mồm mép với một võ tướng?
Hai chòm râu cá trê khẽ run, Lâm Văn Quỳ quát lớn với giọng the thé chói tai:
“Trác Quang Chính, bổn quan cho ngươi mặt mũi đừng nghĩ bản thân thật có
bản lĩnh rồi. Hạ quan phỉ bán thượng quan. Ngươi đã có tâm tạo phản rồi a?”
Trác Quang Chính nghe đến đây thì lửa giận ngút trời. Vì cái gì ông không
muốn lăn lộn quan trường đâu? Thể chế của quốc vương đã vậy, võ tướng
đúng là có binh quyền nhưng đều bị chia nhỏ để tránh tập trung binh lực mà
tạo phản. Chịu sự hạn chế của quan văn cấp trên. Văn mạnh võ yếu là thế tất
sẽ hình thành sau khi một quốc gia đã đi vào quỹ đạo trị quốc.
Trấn lại khí thế của huyện úy cấp dưới, Lâm Văn Quỳ thừa thắng xông lên:
“Xử cái dân đen kia đi chẳng phải là xong chuyện. Đừng tưởng ta không biết
người đang trong tay ngươi là muốn gây bất lợi cho bổn quan” – Lâm Văn Quỳ
nhắc đến Trần Dần – Người đã được Trác Quang Chính cứu sống.
Hóa ra Trác Quang Chính cũng không phải không biết gì ở chốn quan trường.
Ông cũng biết cái gọi là điểm yếu, chỉ là không quá thâm sâu mà thôi. Việc
Trần Dần tự chọn đến phủ soái chẳng khác nào trao cho Trác tướng quân thẻ
đánh bạc.
Nhưng là đối tượng đánh bài của ông lớn lắm. Không chỉ là quan tri huyện,
còn là tri châu, tri phủ… Nhưng người thế lớn, không phải việc một cái nhân
chứng là xoay chuyển thế cục.
Huống hồ, khư khư giữ một người là “điểm yếu” của quá nhiều thế lực, cũng là
tự chuốc phiền phức. Không thấy một tên tri huyện cũng đã có mấy cái nữ tỳ
tu vi hóa kình bảo vệ sao?
Trác Quang Chính chỉ muốn tranh thủ một chút lợi ích cho gia tộc. Về sau
buông tha người này mặc kệ sống chết. Không liên quan đến gia tộc và lãnh
thổ của ông. Không ai ngủ ngon giấc khi điểm yếu của mình bị người khác
nắm cả. Dù có là cương chính công trực cũng chỉ là cương chính công trực đối
với người ông có thể mà thôi.
Lâm Văn Quỳ cũng làm quan bao nhiêu năm. Đương nhiên ông nhìn ra Trác
Quang Chính muốn gì. Đều vì làm lợi gia tộc cả thôi. Ai không có gia tộc để
chăm lo? Người là tạm không thả được nhưng sẽ tránh được Trác Quang Chính
chó cùng rứt dậu.
Bầu không khí dần bình tĩnh xuống. Hai người đàn ông cũng bắt đầu dùng lợi
ích để trao đổi. Trác Quang Chính đưa ra con số, Lâm Văn Quỳ mặc cả. Trao
đổi sản nghiệp hệt như mua rau ngoài chợ. Cuối cùng hai bên gật đầu với cái
giá đã thỏa thuận. Đạt được mục tiêu bản thân muốn. Trác Quang Chính hài
lòng ra về. Ông nhận lại cương ngựa từ thị vệ mà không thể hiện thái độ.
Thong dong cưỡi ngựa mà về.
“15 cái khách điếm với mở rộng thương đạo? Hắn đây là đổi tính rồi nha.
Không khư khư ôm ba phần đất nữa” – Lâm tri huyện lầm bầm khó chịu.
15 cái khách điếm cũng không phải con số lớn đối với toàn bộ thế lực trên
huyện Nghĩa Hoài. Nhưng là mở rộng thương đạo lại động chạm đến con
đường làm ăn của không ít nhà. Hắc Bạch lưỡng đạo đều có. Không phải ai
cũng thực sự làm con buôn. Mang tiếng là thương hội nhưng làm tình báo
hay buôn bán người cũng không phải số ít. Mở rộng thương đạo cũng không
đơn giản muốn mở là mở. Ngươi động vào con đường làm ăn của bao nhiêu
nhà là chặn đường tài lộ của bấy nhiêu người. Họ tập hợp lại rồi chỉ cần đợi
hàng của nhà ngươi vận chuyển, đến nơi nhảy hết ra đồng thanh nói câu
“Đường này do ta mở” để thu phí thì ngươi làm thế nào bây giờ?
Ít nhất làm cái tri huyện vẫn là có chút tiếng nói. Thời gian đầu vẫn là sẽ cho
mấy phần mặt mũi nhưng về sau thì không chắc rồi. Thương đội bị cướp chỉ
trách bản lĩnh kém chứ trách được a!
Thương đạo là gì đâu mà người người nhà nhà đều đổ nhau cùng làm? Thương
đạo cũng không phải mấy con đường đất. Cũng là có binh lực trấn giữ, có nha
lại thu thuế, có bang hội chiếm cứ từng đoạn lộ tuyến. Cũng không phải ngẫu
nhiên mà Trác Quang Chính đòi hỏi mười lăm cái khách điếm. Muốn mở thì mở
a, cần gì phải xin phép đâu này?
Dù khó chịu nhưng Lâm Văn Quỳ cũng là hạng cáo già. Việc cần làm vẫn phải
làm.
“Tiểu Nhung!”
Vừa dứt tiếng gọi thì một tên tỳ nữ từ một góc đi ra. Đây là kiểu mật thám mà
thế lực nào cũng bồi dưỡng. Ngươi nhìn của ta, ta nhìn của ngươi. Ai cũng nhìn
thế là huề thôi. Không chỉ mình Tri huyện mới được quyền chơi trò này.
“Có thuộc hạ!” – người tỳ nữ này quỳ một gối, cúi đầu chắp tay đáp lại.
“Tra xem Trác Gia có cái quân sư nào mới nổi. Ta cũng không tin chuyện một
cái vũ phu lại thông minh đột xuất”
Chưa đợi tỳ nữ đáp lời. Lâm Văn Quỳ lại bồi thêm một nhiệm vụ.
“Tìm xem Trác gia giấu cái dân đen kia ở đâu”.
“Thuộc hạ tuân mệnh!” – Nói xong, người tỳ nữ này chỉ cần một vài động tác
khinh công đã rời đi đình viện. Để lại Lâm Văn Quỳ ngồi thưởng trà.
P/s : Đọc tới chương này độc giả có nghi vấn gì không? Ta chưa đọc qua
truyện quan trường nào nên xây dựng sẽ hơi gượng ép, nhưng tại phàm giới thì
đúng là có cái này hấp dẫn thôi. Ta sẽ cố research để viết chắc tay phần này.
Nhưng nếu có gì cần góp ý cũng bình luận giùm ta. Ta hứa nghe lời. Cảm ơn
độc giả.