Chương 40: Tu luyện tâm đắc – Thật là cảm giác
Tâm Thạch đã nhập định được hơn một canh giờ. Đây là lần hắn duy trì trạng
thái này lâu nhất từ trước đến nay. Hắn đã bắt đầu dần quen với cảm giác lơ
lửng trong không gian vô định này, nơi mà thời gian như bị kéo giãn, ý thức hắn
bị dẫn dắt vào một không gian ở tầng thứ cao hơn.
Xung quanh, âm thanh bắt đầu ong ong tác hưởng, Tâm Thạch không biết nên
diễn tả nó như thế nào cho đúng. Có phần giống như tiếng ong vo ve bên tai
nhưng tông trầm, có lúc lại như tiếng chuông đồng vọng lại từ xa.
Bỗng trong khoảnh khắc, Tâm Thạch cảm nhận được một loại tiếp xúc nhẹ
nhàng thoáng qua. Nó chỉ vụt qua làn da trong khoảnh khắc, để lại cảm giác
lạnh lành nơi tiếp xúc. Theo phản xạ, đôi mày Tâm Thạch khẽ nhướng. Nhưng
rút kinh nghiệm từ lần trước, hắn cẩn thận khôi phục tâm thần, tránh để cảm
giác này tuột đi quá xa.
Luồng khí kia lại một lần nữa tìm đến, đan điền của Tâm Thạch như một cái
vòng xoáy thu nhỏ, lực hút của nó cứ nhẹ nhàng theo từng nhịp thổ nạp mà
câu dẫn luồng khí vào trong. Khi phần rốn của hắn bắt đầu cảm nhận được
tiếp xúc của luồng khí, Tâm Thạch trở nên hiếu kỳ và bắt đầu hướng dây thần
kinh cảm giác tập trung vào vùng đan điền.
Chính thời khắc hắn để ý niệm hiếu kỳ chi phối tâm thần, luồng khí tán loạn
ngay lập tức.
“Hít… Hộc, hộc!”
Tâm Thạch bị kéo khỏi cảm giác vô định một lần nữa, có cảm giác như ngâm
mình dưới lòng sông bấy lâu rồi bỗng trồi lên mặt nước. Cảm giác nghẹt thở ập
đến, hắn bắt đầu hô hấp dồn dập để bù lại.
Khi nhịp thở dần ổn định, Tâm Thạch mới chú ý đến sắc trời bên ngoài. Nhìn ra
ngoài khe cửa thì thấy được trời đã tờ mờ sáng, hắn bắt đầu cảm thấy hốt
hoảng. Bởi tính được sẽ thấy, lần này hắn nhập định gấp ba thời gian lần trước
ở chỗ Lý gia gia.
“Trong truyện bọn hắn tu luyện nhẹ nhàng lắm nha! Cứ như thế này mãi không
ổn” – Tâm Thạch thầm nghĩ trong lòng.
Hắn cảm thấy cách tu luyện của bản thân có cái gì đó cứ sai sai. Tâm Thạch
so sánh bản thân với những nhân vật trong truyện thì thấy bọn hắn tu luyện
nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Ít nhất mỗi lần thoát khỏi trạng thái nhập định sẽ
không phải thở dốc giống hắn.
Lắc lắc đầu, so sánh với những gì được ghi chép trong đạo thư thì hắn vẫn đi
đúng theo tiến trình. Vẫn cảm được khí và vùng đan điền bắt đầu hút luồng khí
vào trong, một khi vận khí đi theo một tiểu chu thiên và luyện hóa nó nằm gọn
trong đan điền. Hắn sẽ chính thức là tu sĩ.
Thậm chí, lần này hắn đã đạt đến tiến độ đan điền hút khí, nhưng chỉ vì để tạp
niệm chi phối, tâm niệm dao động mà khiến luồng khí tán loạn.
Dù có hơi tiếc nuối nhưng hắn không để cảm giác này tồn tại quá lâu. Sau mỗi
lần thất bại, hắn càng quen thuộc với pháp quyết, hắn lại càng gần hơn với
mục tiêu.
Chưa cần biết tu sĩ sẽ khác phàm nhân thế nào, nhưng cứ nghĩ đến sau khi
viễn cảnh hắn thành công luyện được luồng linh khí đầu tiên, hắn đã chính
thức là tu tiên giả.
Thử tưởng tượng người người nhà nhà đi theo luyện võ, hắn đã là tu sĩ. Cái
cảm giác trên đỉnh dùng hai lỗ mũi nhìn xuống chúng sinh, thậm chí còn mang
theo một chút kích thích lén lút của cẩu đạo tu sĩ. Những suy nghĩ này làm
hắn như lân lân trên mây.
Bỗng chốc, cảm giác sung sướng lại bị đánh tan bởi tiếng chiêng của Phùng
quản sự.
Keng! Keng!
Lại là những tiếng hô hào vọng lại. Nhưng lần này khác hẳn so những lần
trước.
Hắn nghe rõ hơn tiếng người khác vẫn còn ngáy ngủ ở gian phòng kế bên. Hắn
còn nghe được tiếng lầm bầm khó chịu của từng người riêng biệt, dù nó không
rõ lắm. Có loại ảo tưởng như thính giác của hắn được “nâng cấp”.
Cũng chỉ là một thay đổi nhỏ thôi, nhưng thay đổi này đã mang lại Tâm Thạch
cảm giác siêu việt. Hắn không biết trạng thái này gọi là gì, hay chỉ đơn giản là
cảm được khí thì coi như hắn đã đột phá một loại gông cùm nào đó mà hắn
không biết.
Mang theo tâm tình phức tạp lẫn hưng phấn, Tâm Thạch lại hướng đến võ
tràng như thường lệ. Sau khi thực hiện hai bài chạy bền cùng đứng tấn, Tâm
Thạch cho ra cái kết luận kinh người:
“Thật là cảm giác!” – Tâm Thạch trong lòng cảm thán.
Bởi thông qua thính giác cùng một loại giác quan mờ mịt, hắn lờ mờ cảm thấy
bản thân có thể phân biệt được cái gọi là “khí tức” của người xung quanh. Thứ
mà trong truyện tiên hiệp hay dùng để phân biệt giữa tu sĩ này với tu sĩ khác.
Thậm chí, Tâm Thạch dường như có thể chỉ ra người nào khí lực mạnh, yếu mà
không cần phải thông qua áp lực võ giả khi đối mặt trực tiếp.
Giống cái tên giáo quan lần trước cho hắn đánh giá “gần đạt trung nhân chi
tư”.
Dù người này không cố tình tỏa ra bất kỳ loại áp lực gì hướng đến Tâm Thạch,
nhưng Tâm Thạch lại có loại ẩn ẩn cảm thấy người này thực sự nguy hiểm đối
với hắn nếu gã thực sự động thủ. Không phải loại đoán trước là “ồ, tu vi người
này cao hơn ta”, mà là loại nỗi sợ hãi từ trong tâm thần cho ra cảnh báo.
dac-that-la-cam-giachtml]
Thậm chí Tâm Thạch lại có cảm giác ở đằng sau mọc thêm con mắt thứ ba,
hắn có thể đoán đại khái phương hướng của kẻ đang dán mắt lên người hắn.
Cũng chỉ là đại khái phương hướng mà thôi, giống mấy đại hiệp võ công thâm
hậu sẽ có tính cảnh giác cao. Không giống loại tu sĩ có khả năng dùng thần
thức dò xét sự vật xung quanh mà trong truyện hay miêu tả.
Cẩn thận chắp nối từ những thay đổi từ lúc hắn thoát khỏi trạng thái nhập
định, Tâm Thạch không muốn bỏ qua dù là từng chi tiết nhỏ. Bởi từ trong ký ức
của nguyên thân, hắn dần tìm ra mấu chốt vì sao nguyên thân tu luyện pháp
quyết này lại thất bại.
…
Gần nửa tháng trôi qua,
Trong khoảng thời gian này, Tâm Thạch nhờ có không gian riêng mà hắn tu tập
lút cán. Ngày qua ngày, dù lần nào hắn cũng chỉ đạt đến ngưỡng cửa thu đoạn
khí vào đan điền rồi sẽ vì một lý do nào đó chen ngang khiến luồng khí tán
loạn. Tuy vậy, hắn vẫn đúc kết cho bản thân kha khá kinh nghiệm, hay còn gọi
là “tu luyện tâm đắc” trong tu chân giới.
Thứ nhất. đừng cố ép bản thân phải loại bỏ mọi tạp niệm. Nghe hơi trái với
pháp quyết hắn tu luyện. Nhưng cứ sau mỗi lần hắn thử xua đuổi những ý niệm
này thì nó sẽ càng hiện lên trong đầu hắn. Trái lại, cứ thả nó trôi theo bản
năng thì lại dễ bước vào trạng thái nhập định hơn nhiều. Hắn rút ra một điều là
không phải loại bỏ, mà hãy để tạp niệm đó đến rồi tự nó hết là cách đối phó tốt
nhất.
Thứ hai là con mẹ nó hiếu kỳ chi tình, đôi khi hắn muốn cắt đứt dây thần kinh
tò mò đi cho xong. Nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng như hắn muốn.
Cứ mỗi lần luồng khí đi xuống gần đan điền, hắn lại muốn xem thử luồng khí là
bộ dáng gì, và thế là tỉnh dậy giữa chừng trong trạng thái nghẹt thở. Tin tốt là
sau nhiều lần thất bại, cơ thể hắn dường như bắt đầu cơ chế “tự thích nghi”,
cảm giác hiếu kỳ trong mỗi lần luồng khí tới gần đan điền cứ mỗi ngày một
giảm, không còn mãnh liệt như lúc trước
Thứ ba, như trong đạo thư có nói “Vạn vật có linh”, kể cả có là… luồng khí. Tâm
Thạch cảm thấy nó có hơi giống con mèo, cái loài mình yêu thì nó chảnh, mình
chảnh thì nó ve vãn không buông. Tức cứ để mọi thứ tự nhiên, luồng khí sẽ đến
dễ hơn việc hắn mang theo tâm trạng thấp thỏm đi tìm.
Còn nhiều yếu tố khác cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả tu luyện, ví dụ như tâm
trạng tốt xấu, thời tiết nóng lạnh, hay thậm chí là lúc no hay lúc đói… Những
này nằm trong phạm trù khó kiểm soát, Tâm Thạch không đặt nặng những vấn
đề này. Nhưng ghi nhớ vẫn khi nhớ, hắn định sẽ viết một bản tâm đắc để sau
này rủ cái Tuyết cùng luyện theo.
Không chỉ là tu luyện tâm đắc, hắn còn nhận ra những biến đổi mới của cơ thể
trong lúc tiến độ tu luyện dần được cải thiện.
Dễ thấy nhất là giác quan được tăng cường. Từ thị giác, trước đã tốt nay còn
tốt hơn, dù chỉ một chút, không đủ để tạo ra khác biệt quá lớn nhưng hắn vẫn
cảm nhận được sự thay đổi này.
Đến thính giác và khứu giác, hắn có thể dễ dàng phân biệt từng người thông
qua “khí tức” mà hắn mơ hồ cảm nhận được.
Để chứng thực điều này, hắn đã phải thức nhiều đêm liền để lén nhìn ra bên
ngoài rồi phân biệt người tuần đêm. Có đêm chỉ là cái tạp dịch nào đó bình
bình đạm đạm, có đêm là khí tức võ giả. Tâm Thạch có thể phân biệt bọn hắn
mạnh hơn người thường một chút, giống như luyện bì tu vi, cũng không thể kết
luận chắc chắn bởi hắn cũng chưa từng đạt đến tu vi này.
Đi theo giác quan là tinh thần hắn mỗi ngày một tỉnh tháo hơn. Dù hắn vẫn mê
cảm giác ngủ nướng như bình thường. Nhưng vì hắn muốn tận dụng khoảng
thời gian được sở hữu riêng gian phòng một cách triệt để, nên hắn dành hàng
giờ mỗi đêm để tu luyện. Dù đan điền đôi lúc hơi căng đau, chưa kể đến lưng
cổ tê âm ỉ cả ngày. Dẫu vậy, đầu óc hắn vẫn minh mẫn để làm việc mà không
cảm thấy đau đầu do mất ngủ.
Ngoài giác quan thì khí lực được cải thiện một chút, trong những buổi chạy
bền và đứng tấn, hắn không còn cảm giác hụt hơi như những ngày đầu. Nghe
có vẻ bình thường, nhưng sự cải thiện này đã khiến tên giáo quan khá bất ngờ.
Để một người bình thường đạt được khí lực như vậy thì ít nhất phải duy trì hai
bài tập này ít nhất sáu tháng ròng. Trong khi Tâm Thạch không cần đến hai
tháng để làm quen, cộng với đánh giá “chưa đạt trung nhân chi tư” nên sự
thay đổi này đã khiến tên quản giáo bắt đầu chú ý đến hắn.
Nhưng là Tâm Thạch đã có thể phân biệt được ánh mắt từ ai hướng tới, chỉ vài
lần bị chăm chú đã khiến hắn sinh lòng đề phòng. Biết bản thân thích nghi có
hơi nhanh cũng sẽ khiến người chú ý, hắn bèn “tém” lại. Về sau hắn giả vờ hụt
hơi trong lúc đứng tấn thì cảm giác chăm chú này cũng biến mất.
Những ngày này hắn suy nghĩ rất nhiều về thân phận thật sự của Quỳnh Dao,
hắn không thể dứt nó đi được. Đặc biệt mỗi lần tĩnh tọa, suy nghĩ này sẽ tự tìm
đến, cứ như hối thúc hắn đi tìm câu trả lời. Nhưng là Tâm Thạch chịu rồi, lòng
dạ đàn bà nói không là có, nói có thì… có chó mới tin. Nên hắn chỉ lưu nàng
cái tâm nhãn.
Tâm Thạch nguyện tin tất cả chỉ là trùng hợp. Chứ nếu thật có một người khác
cùng xuyên đến, mà người này còn là người Việt thì quá trùng hợp, quá kinh
thiên động địa. Xác suất để những này diễn ra phải nói có bao nhiêu thấp? Rồi
nếu đã có người Việt xuyên không, vậy có hay không người Tàu, người Miên rồi
đến mấy ông Tây ba lô cũng xuyên qua chơi cùng?
Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến hắn đau đầu. Nhưng hắn đã làm rõ việc này từ
trước, nếu nàng cũng là người xuyên không thì hẳn phải có dấu vết để lại. Ví
dụ như tin tức nàng từng chết rồi sống lại, hay bỗng nhiên làm ra một việc vô
tiền khoáng hậu, vượt khỏi hiểu biết của thời đại này chẳng hạn.
Hay một người như nàng ít nhất phải mang sáng chế nào đó từ thế giới cũ đến.
Giống như hắn cũng chưa từng nghe qua trong thành có thần vật gì như xà
phòng, xi măng hay nước hoa được tạo ra.
Nhưng Tâm Thạch sợ rồi, sợ một ngày nào đó phải nhận một cái người đồng
hương tại thế giới xa lạ này. Giống như con người ở kiếp trước ra sức chứng
minh sự tồn tại của người ngoài hành tinh, dù bọn họ sợ sẽ gây ra chiến tranh
cấp độ hành tinh nhưng họ vẫn tìm đó thôi. Tâm Thạch sợ bản thân cũng
không cô đơn trong thế giới này, như con người không cô đơn trong vũ trụ.
Còn nhiều viễn cảnh mà hắn cũng từng suy nghĩ tới, chỉ là hắn dẹp nó đi. Cố
gắng trốn tránh bằng cách tua đi tua lại đoạn ký ức hắn bắn hạ bọn phỉ,
nhằm tìm ra những động tác thừa hay cách tận dụng triệt để hơn lợi thế chiếm
trước tiên cơ. Nhờ vậy mà hắn tạm quên đi Quỳnh Dao, thậm chí còn thu được
kha khá kinh nghiệm chiến đấu và ngắm bắn.
Nhưng ít nhất là Quỳnh Dao đã mang lại cho hắn một sự hối thúc, dù nàng
phải hay không là người xuyên không. Tâm Thạch biết nàng có thể lực, có hậu
thuẫn. Nếu một ngày nàng hay bất cứ ai biết hắn là người xuyên không thì hắn
chẳng khác nào con cá nằm trên thớt. Thay vì mong chờ vào tình đồng hương,
hay lòng thương hại người khác ban cho. Tâm Thạch muốn bản thân có đủ lực
lượng để phòng hờ ngày mưa bão.
P/S: Đến chương này thì Tâm Thạch đã có đủ mục tiêu, động lực để mạnh hơn.
Không chỉ là bảo vệ người nhà, mà đề phòng một ngày nào đó bí mật là người
xuyên không của hắn bị phát hiện. Đúng là 40 chương ta viết chỉ dành cho việc
tìm cho hắn cái mục đích. Sau chương này Tâm Thạch bước vào quá trình lột
xác, gọi là quá trình vì nó diễn ra từ từ nên anh chị em độc giả đừng gấp.
Viết được 40 chương rồi, dù không nhiều nhưng đây là tác phẩm đầu tay. Ta sẽ
dành ra một ngày để review tất cả. Sau đó là chỉnh sửa những chương viết còn
non tay, xin độc giả thứ lỗi vì phải đọc những chương truyện không hoàn hảo
nhất của ta. Đa tạ!