Chương 43: Trác gia giấu kĩ quá, không ai biết gì cả
Lý do Tâm Thạch chọn cơm rượu thì dễ lắm. Hắn cảm thấy văn hóa uống rượu
trong thành khá phổ biến ở tầng lớp bình dân lẫn võ giả, khác nhau đa phần
nằm ở chất lượng rượu mà thôi. Nhân gia uống rượu để giải sầu cũng có,
chung vui cũng có, đến kết nghĩa huynh đệ cũng trên bàn “nhậu” chứ không
đâu. Thậm chí con nít trong thôn nghe kể chuyện giang hồ cũng bắt đầu múc
nước giếng rồi giả làm đại hiệp giang hồ kết nghĩa huynh đệ.
Hay ở chỗ, cơm rượu không làm người say, mà còn tốt cho tiêu hóa. Ở kiếp
trước, mẹ hắn cấm uống rượu bia, chứ có cấm ăn cơm rượu đâu. Tâm Thạch
cũng không nhắm vào riêng phân khúc khách hàng là nam giới. Mà nam nữ,
già trẻ, lớn bé đều ăn được cơm rượu mới là nguyên do hắn chọn món này.
Nhân gia sẽ mang tâm lý là bỏ tiền ra mua “đồ ăn vặt” chứ không phải rượu
chè. Giống “đây là thực phẩm chức năng, không phải là thuốc và không có
tác dụng thay thế thuốc chữa bệnh” vậy. Mua cái thứ bị xem là tệ nạn như
rượu bia sẽ mang tâm lý gì? Biết nó có hại cho sức khỏe thì nhiều người sẽ
ngại một tí mà cắt giảm, chứ đồ ăn vặt thì ai lại ngại nhiều bao giờ?
Đương nhiên là đồ mới sẽ lạ nước lạ cái, làm như thế nào để thu hút khách
nhân thì phải phiền cu Tí mặt dày một chút rồi. Bài để quảng bá Tâm Thạch đã
bày cho cu Tí, vào cái hôm Quỳnh Dao giải vây cho hắn thì người trong thương
đội cũng nhắc đến sự tồn tại của tiên sư, điều này đã gợi cho hắn một ý tưởng
quảng bá.
Trước khi rời đi, Tâm Thạch bị mẫu thân của cu Tí níu lại, người sau lấy mấy
quan tiền ra dúi vào tay Tâm Thạch rồi nói:
“Số này coi như mấy thẩm đa tạ Thạch tử bày cho đan cầu trúc. Cầm lấy cho
mấy thẩm vui”
Tâm Thạch nhìn thấy động tác của nàng thì trong lòng dâng lên một tia ấm áp.
Này cũng chính là lý do chấp niệm của nguyên thân cảm thấy lưu luyến khi rời
Trần gia thôn. Tâm Thạch nghĩ nghĩ, đẩy túi tiền lại cho mẫu thân cu Tí rồi đáp:
“Thẩm không cần làm vậy. Ta trong thương đội lương bổng rất khá. Nếu vụ này
thành thì ta còn phiền thẩm nhiều hơn”
Dứt lời, Tâm Thạch cáo từ hai mẹ con rồi rời đi. Không giống lần trước, lần này
hắn không ghé nhà trưởng thôn, cứ thế mà đi thôi.
…
Dân chúng trong thành lúc này càng đồn càng ác. Bắt đầu có người nghi ngờ
độ cương trực của Trác Quang Chính. Một gã nam tử không nhịn được mà
buông lời tục tĩu:
“Mẹ kiếp! Ta thấy lão Trác đây là cấu kết thổ phỉ. Cho bọn hắn lui mấy ngày để
làm đẹp sổ sách. Hôm sau lại rước phỉ về cướp giếc con dân mà chia chát”
Có mấy tên võ giả, là nhân sĩ lăn lộn trong giang hồ, có người còn đi diệt phỉ
cùng với Trác Quang Chính. Nhưng không ai dám đứng ra thanh minh cho Trác
gia. Bởi người lăn lộn trong giang hồ có một quy tắc bất thành văn. Chuyện
trong quan trường thì để quan trường giải quyết, người trong giang hồ dẫu có
mạnh đến đâu cũng chỉ là mạnh trong giang hồ mà thôi. Nên dẫu có thấy bất
công cho Trác Gia nhưng không ai dám nói gì, ếch chết tại miệng không
thiếu gì ví dụ.
…
Lâm Phủ,
Lâm Văn Quỳ lúc này đang thư sướng ngồi chấm bút. Đối diện lão là Lâm Văn
Hòa, thần sắc cả hai khoan khoái nói chuyện:
“Sau lần này, Trác Gia sẽ thu liễm một chút” – Lâm Văn Hòa tự tin nói.
Lâm Văn Quỳ nghe vậy thì vuốt sợi râu, miệng lão khẽ nhếch lên một nụ cười
lạnh:
“Hừ! Còn không thu liễm?”
Trác Gia lần này diệt phỉ, công lao không nhỏ, nếu không làm một chút tin đồn
thất thiệt thì e là vị trí của Trác gia trong lòng công chúng sẽ tăng lên. Nên
những tin đồn về độ minh bạch của chuyến diệt phỉ là nhằm mục đích này, vốn
đã được Lâm Gia cùng mấy thế lực khác trong thành phối hợp thuê người phao
tin. Chơi kiểu này là chuyện cơm bữa ở chốn quan trường thôi.
Lâm Văn Quỳ như nhớ tới điều gì, hắn lại hỏi:
“Tiểu Nhung lần này có tin tức gì mới?”
Lâm Văn Hòa bị hỏi thì nghĩ nghĩ rồi trả lời:
“Có a! Hẳn là Trác Gia sắp tìm ra cách tận dụng chỗ vũ khí đoạt được từ thổ
phỉ”
Lâm Văn Quỳ nghe vậy thì đôi lông mày khẽ nhướng, hắn hừ lạnh một cái,
giọng điệu khinh thường:
“Giỏi a! Nay làm việc không kiêng nể gì cả. Bảo với nàng ta nhanh chóng làm
rõ động tác của bọn hắn. Lần này không để bọn hắn đi trước”
Đang nói giữa chừng, một gã người hầu chạy vào bẩm báo cắt ngang cuộc trò
chuyện của hai người.
“Báo! Trác huyện úy đang áp giải mấy tên… thổ phỉ ra phía pháp trường…”
Lâm Văn Quỳ nghe tin thì hai đầu lông mày như dính chặt, giọng hồ nghi chất
vấn:
“Thổ phỉ? Còn thổ phỉ nào nữa? Không phải lần trước đã nộp hết rồi sao?”
Lâm Văn Hòa nghe vậy thì cũng một loại thần sắc với lão cha hắn. Không đợi
hắn nói cái gì, một con quạ từ đâu bay tới, hắn thấy thế thì đưa tay đón lấy. Gỡ
phong mật tín từ chân con quạ, Lâm Văn Hòa chỉ vừa đọc lướt qua, đồng tử
hắn đột nhiên co rụt lại.
…
Tại một quân doanh,
Đỗ Kỳ An lúc này đang ngồi bệt trên bàn làm việc, sắc mặt hắn tái xanh, không
phải do bệnh mà do dường như vừa nhận ra điều gì đáng sợ. Sau một lúc lâu
thẫn thờ, tay hắn dồn lực đập xuống bàn một cái, cái bàn gỗ vỡ thành nhiều
mảnh vụn lăn lông lốc dưới đất, miệng hắn gầm thét:
“Mẹ kiếp! là lũ thương binh đó, là bọn chúng! Chó chết! Phùng Thanh Lang
hắn giấu, là hắn giấu”
qua-khong-ai-biet-gi-cahtml]
Giờ phút này nhận ra đã quá muộn. Nhưng là Trác Gia quả này giấu kỹ lắm, với
cả cũng do hắn bất cẩn mà thôi, nếu hắn kiểm tra đoàn thương binh lúc Trác
Khải Sơn dẫn vào thì chuyện không đến nước này. Nhưng cũng chính là Trác
Khải Sơn dẫn đoàn thương binh mới khiến hắn bất cẩn, chứ nếu là Trác Quang
Chính tự mình dẫn tiến thì hắn cũng phải nhìn qua một hai.
…
Trác Quang Chính lúc này đang cưỡi trên con tuấn mã quen thuộc, phía sau
ông là một đoàn binh lính thân cận đang áp giải một toán thổ phỉ vai u thịt
bắp, từng tên đều là võ giả luyện gân nên phần gông được khóa kỹ, gông của
mỗi người được nói nhau bằng đoạn xích dày, nặng khiến mỗi bước đi của bọn
phỉ trầm xuống trông thấy.
Quan sát ở khoảng cách gần có thể thấy được, trên người bọn phỉ này chằng
chịt vết thương do roi quất, trên mặt vài tên còn có vết bầm chưa phai, hẳn
trong quá trình bị giam giữ chịu không ít tra tấn.
Tay bị khóa, xung quanh là binh lính khí thế hùng hổ, bọn phỉ biết chuyến này
đã xong, thần sắc ai nấy đều mang theo một vẻ tuyệt vọng không nói thành
lời. Đã thế những ngày này, bọn chúng quả thật sống không bằng chết, sáng
ăn roi chấm sương mai, chiều ăn đấm vị hoàng hôn. Không ngày nào không
ăn đòn, đến sức lực để phản kháng cũng đã bị bào sạch, sao mà không tuyệt
vọng cho được?
Dân chúng trên đường ai nấy đều một mặt hồ nghi, thông tin Trác Gia không
minh bạch loan ra mấy ngày này, đến nay là đỉnh điểm. Dân tình bất an, người
thì than trời trách đất, người thì buông lời thóa mạ Trác Gia.
Bỗng, từ trong đám đông một nam tử lớn tiếng kinh hô, tay còn chỉ về một
đầu phỉ đang bị áp giải:
“Mau nhìn, là Bình Một Lằn, hắn là trại chủ Phong Nha Trại, nghe nói chưa ai
sống qua một đao của hắn”
“Còn nữa, kia là Độc Nhãn Lang, Hắc Lang trại của hắn lớn nhất nhì huyện
Nghĩa Hoài a!”
Ban đầu dân chúng còn nghi hoặc, nhưng dần có người nhận ra mấy gương
mặt quen thuộc trên bảng truy nã thì không nhịn được chấn kinh. Bởi không ai
trong số này không phải đầu phỉ tiếng tăm máu lạnh, cướp giếc không biết
bao nhiêu mạng người cùng vật tư. Gieo rắc nỗi ám ảnh cho thương nhân cùng
dân chúng trên thương đạo. Vậy mà giờ đây tất cả đều bị gô lại một chỗ.
Biết được đây là lũ phỉ trời đánh, nhân gia bắt đầu phỉ nhổ, ai có trứng thối thì
ném trứng thối, ai ác hơn thì nhặt viên đá ven đường ném vào. Người nào
người nấy đều chửi, ném cho hả dạ, không ai còn nhớ mấy khoảnh khắc trước
còn thay nhau phao tin huyện úy không minh bạch.
Dòng người kéo đến pháp trường mỗi lúc một đông. Tất cả đều tự giác đứng
sang hai bên để nhường ra một đường dành cho đoàn binh lính của Trác huyện
úy.
Pháp trường được đặt gần khu chợ ở trung tâm thành Cổ Lư, có một đài cao
được dựng đầy uy nghi, hai bên đều có tượng hổ dữ rình mồi thể hiện cho công
lý, đồng thời cũng dùng dương khí thịnh của loài hổ để trấn áp bầu không khí
âm u nơi hành hình.
Từng tên thổ phỉ bị dẫn đến đoạn đầu đài, nơi này đã có vài tên đao phủ đứng
đợi từ trước. Thấy bản thân quả thật bị áp giải đến để hành hình, mấy tên thổ
phỉ dù sức cùng lực kiệt lúc này cũng bắt đầu mếu máo xin tha, ai nấy đều
chợt nhớ đến bản thân cũng có thân nhân để cầu lòng thương xót:
“Quan gia a! Ta dưới có con nhỏ, trên có mẹ già. Ta nguyện tự phế võ công, rửa
tay gác kiếm. Tha ta một mạng để về chăm thân nhân a…”
“Đúng a quan đại gia! Ta nguyện tự đoạn một tay, xin quan gia tha ta một
mạng…”
Dẫu diễn xuất có chân thật đến đâu thì ai nấy đều một mặt khinh thường. Bọn
hắn có thân nhân vậy những người bọn hắn cướp giếc lại không có thân
nhân a? Dân chúng lúc này chỉ muốn thấy cảnh lũ phỉ đền tội.
Tuy là huyện úy, không có quyền tuyên án như huyện nha. Làm vụ này không
khéo có khi mang tiếng quan võ lạm quyền, nhưng tất cả đã được chuẩn bị tốt.
Ai không biết chơi bài chụp mũ đâu? Không phải chỉ quan văn mới biết làm trò
này.
Trác Quang Chính xuống ngựa, tay ông nhận một bản công văn từ tên binh
lính. Ba tiếng trống vang lên để dân chúng thôi không bàn tán. Tất cả đều
hướng mắt nhìn về vị tướng quân đang cầm bảng công văn.
Sau tiếng “Tùng” thứ ba, Trác Quang Chính cảm giác được toàn bộ ánh mắt đã
hướng về phía mình. Ông dồn khí lực, giọng mang theo vài phần hùng hồn:
“Phụng theo quân lệnh giữ yên một phương. Nay bổn úy thay mặt quan quân
huyện Nghĩa Hoài chiếu rõ tội trạng phản nghịch tặc tử.
Trong nhiều năm qua, bọn chúng chiếm đất lập trại, chặn đường cướp bóc, sát
hại lương dân, đốt thôn, đoạt lương, bắt người làm con tin, chống lệnh quan
phủ, coi thường pháp độ.
Nhân chứng, tang chứng đầy đủ. Tội chết không thể dung tha”
Nói rồi, một vài tên binh lính bắt đầu dán cáo thị khắp pháp trường. Trên cáo
thị kể rõ tội trạng, họ tên của từng kẻ thủ ác. Đại khái quy chụp cho bọn hắn
cái mũ tập kết vũ trang, mang tâm phản loạn. Nhưng tang chứng có đủ, quân
khí hay vũ khí rành rành, chụp thế cũng không oan. Dân chúng một phần hiếu
kỳ nên bu lại nhìn nhìn, vừa nhìn vừa không nhịn được căm tức mà buông lời
mắng nhiếc.
Lại ba tiếng trống nữa vang lên. Lần này khí thế còn mạnh hơn lúc đầu. Trác
Quang Chính lại nói tiếp:
“Chiếu theo quân luật, phàm kẻ mang binh làm loạn, gây hại cho dân. Bắt được
tại chỗ, chứng cớ rành rành. Đều được tiền trảm hậu tấu”
Dứt lời, đao phủ bắt đầu ngậm lấy một ngụm rượu rồi phun lên lưỡi đao. Tổng
có mười hai tên đầu mục, được chia đều làm ba tốp. Tốp phỉ đầu bị áp giải lên,
thanh đao được đưa lên cao đợi lệnh của Trác Quang Chính.
Bỗng lúc này, mấy tên bộ khoái, bộ đầu chen ra khỏi đám đông chạy tới. Đám
người này bên hông có để lệnh bài tượng trưng cho người thuộc nha môn.
Theo sau là một gã nam tử trung niên, nét mặt già dặn nhưng khí chất thư
sinh. Trông thấy đám phỉ chưa bị hành hình thì trong lòng gã này thở phào một
cái. Hắn ta dơ tay lên rồi hét lớn:
“Xin huyện úy dừng tay!”
Gã thư lại cúi người hành lễ, giọng nói vang lên giữa pháp trường, phía sau là
hai tên bộ khoái và một bộ đầu đứng cách mấy bước.
“Theo lệ thường, Trác huyện úy phải mang bọn phỉ này qua huyện nha xét lại
tội trạng, lập án bạ, rồi mới định ngày xử trảm”
Dứt lời, hắn ta nhìn ngước nhìn Trác Quang Chính một cái, thấy người sau
không phản ứng gì, cũng không có ý định bãi bỏ hành hình. Trong lòng tên thư
lại càng gấp, mồ hôi hột lăn dài trên trán, lão lựa lời mà nói tiếp:
“Nhưng nếu huyện úy có công văn, quân lệnh, hoặc căn cứ pháp độ khác, xin
cho huyện nha được biết rõ, để tiện ghi chép, báo cáo”
Trác Quang Chính không nghe lọt tai chữ nào của gã thư lại. Nhưng là người
cần đến đã đến, ông không chần chờ thêm nữa mà ra lệnh:
“Giờ Ngọ đã đến”
Sau tiếng hô, quỷ đầu đao đồng loạt rơi xuống, từng cái thủ cấp bị chém
phăng bay lên một khoảng không rồi rơi lăn lóc xuống đất. Dòng máu đỏ
thẫm văng tung tóe nhưng vết chém rất ngọt nên đường máu không văng
trúng ai.
Những kẻ chưa bị hành hình nhưng sắp đến lượt thì cũng đái ra máu. Nhưng
không thể làm gì để phản kháng vì bị canh giữ bởi binh lính, công thêm sức
cùng lực kiệt nên chỉ đành chấp nhận số phận.
Trác Quang Chính trông thấy cảnh này thì nhìn về tên thư lại, giọng ông hùng
hồn mang theo lực đạo:
“Chứng cứ rành rành, kẻ nào còn dám lấy danh pháp độ mà bao che nghịch
phỉ, tức là đồng tội!”
Gã thư lại biết đây là hành động dằn mặt của Trác Quang Chính, nhưng đứng
trước khí thế của Trác huyện úy, gã không thể không lui. Hắn cũng chỉ qua đây
làm việc theo yêu cầu, hắn không muốn vì vậy mà chết oan uổng. Bị chụp
tiếng đồng tội với phản nghịch thì không thiếu người chém hắn. Nghiến răng
nghiến lợi, hắn hừ lạnh một cái rồi xoay người rời đi.
P/S: Ban đầu định chơi quan trường một tí nhưng phát hiện này không phải
năng khiếu của bản thân. Nên sắp tới ta đẩy sự kiện cho Ngu Quốc sập rồi đến
loạn 12 sứ quân luôn nhé. Thật sự tìm hiểu một hồi thì rất đau đầu nên thôi xin
dơ cờ trắng đầu hàng.
Giải thích như này đi, thổ phỉ cướp bóc khiến Trần Dần chạy đến Trác Phủ báo
tin, vì để xoa dịu dân chúng thì thành lập trạm canh gác với vây bắt phỉ là
chuyện bắt buộc, nhưng người thực hiện diệt phỉ là Trác Gia nên Trác Gia tăng
danh vọng, Lâm Gia cùng nhà khác tung tin đồn để bôi xấu danh tiếng Trác Gia
trở về thế cô lập. Nhưng vì Trác Gia đoán được nên giữ đầu mục lại chém
đầu thị chúng. Từ đó giải tiếng xấu, lăn cầu tuyết tiếp.
Nên màn này xem như ta viết vì phản ứng dây chuyền thôi, nếu chơi tiếp quan
trường ta e là bể đầu mất. Những cháp sau tập trung vào màn hustle gang
gang của main nhé.