Nhìn vào cuộn da người mỏng như cánh ve, toát ra từng tia âm khí quỷ dị,
gương mặt lão trấn trưởng cứng đờ lại.
Chỉ nghe ông run giọng nói: “Chữ Diệt… đây thật sự là thứ chữ đã thất truyền
mấy ngàn năm!”
Hồi lâu sau ông mới phản ứng, hỏi tôi và Lão Giang lấy nó từ đâu. Tôi cũng
không giấu nữa, đem chuyện ở thôn Túy Thủy làm sao giếc được huyết sát,
mở ra chiếc hộp đồng, kể lại rành rẽ.
Lão trấn trưởng nghe xong mặt mừng rỡ, nhìn tôi bằng ánh mắt khác hẳn:
“Kinh Lam, không ngờ sau khi rời khỏi Trấn Sấm con lại gặp được kỳ ngộ như
thế, chẳng lẽ tất cả đều là an bài của số mệnh? Xem ra lời tiên tri là thật, Trấn
Sấm cuối cùng cũng có hy vọng rồi…”
Ông ta lẩm bẩm,khiến tôi và Lão Giang không khỏi nghi hoặc, vội hỏi: “Lời tiên
tri gì?”
Lúc này lão trấn trưởng không còn vẻ đối địch ban nãy, mà bước đến xoa đầu
tôi, khẽ gọi một tiếng: “Đứa trẻ ngoan”
Tôi sững sờ, bởi trong tiếng gọi ấy lại ẩn chứa sự kính sợ. Phải biết rằng lão
trấn trưởng chính là bậc cao niên có uy vọng lớn nhất Trấn Sấm, một lời hô
liền trăm người hưởng ứng. Còn tôi chỉ là đứa nhỏ từng bỏ trốn, tại sao ông ta
lại phải kính sợ tôi?
Lão Giang tiếp tục gặng hỏi: “Lão trấn trưởng, rốt cuộc Trấn Sấm dính phải lời
nguyền gì?”
Lần này lão trấn trưởng không còn giấu nữa, chống gậy ngồi xuống, giọng trầm
đục:
“Tất cả phải nói từ tổ tiên của chúng tôi, Ôn Thao. Ôn Thao vốn là từ đạo mộ
mà khởi nghiệp, về sau vì cứu hoàng đế nên được phong làm đại tướng nắm
đại quyền, còn huấn luyện ra một đội quân trộm mộ vô địch thiên hạ — Đạo Mộ
Quân!
Ông dẫn Đạo Mộ Quân đào vô số cổ mộ, lấy được vô số trân bảo. Nhưng khi
tiến vào một tòa cổ mộ thần bí, lại bị nguyền rủa khủng khiếp từ cõi U Minh…”
“Khi ấy vì cứu Ôn Thao, Đạo Mộ Quân chết thương vô số, tuy ông sống sót
trở về, nhưng lại mắc phải một chứng bệnh lạ. Ông bắt đầu sợ ánh sáng, chỉ
cần tiếp xúc với mặt trời thì da thịt liền lở loét, buộc phải đóng kín trong nhà.
Căn bệnh càng ngày càng nặng, hễ đến nửa đêm, Ôn Thao lại lăn lộn đau đớn
trên giường, thường kêu gào có thứ gì sắp mọc ra từ giữa trán, vừa ngứa vừa
đau, đến nỗi cào rách trán chảy đầy máu, làm các tỳ nữ sợ hãi kêu khóc.
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Cùng lúc đó, khẩu vị ông cũng thay đổi dữ dội, không còn ăn được rau hay thịt
chín, mà thèm khát thịt sống, đặc biệt là miếng thịt còn vương máu vừa xẻ từ
động vật xuống. Có một lần, ông thậm chí ăn sống cả con vẹt mình nuôi.
Tỳ nữ tận mắt thấy ông cắn đứt cổ chim, máu tươi chảy ra từ khóe môi, trên
mặt còn mang nụ cười quỷ dị, khiến họ hoảng hốt cho rằng chủ nhân đã không
phải người sống, mà là yêu ma từ địa ngục bò ra.
Về sau, Ôn Thao không uống nước sạch, chỉ có máu mới nuốt được. Ông
cũng không ăn thứ gì khác, chỉ lấy thịt sống làm thức ăn.
Nếu không ăn, cơ thể sẽ biến dị nặng hơn. Và khủng khiếp nhất là ở giữa trán
mọc ra con mắt thứ ba!”
Tin đồn về Ôn Thao hóa yêu quái, bị bọn nô bộc bỏ trốn truyền ra khắp nơi, lại
thêm ông nắm đại quyền quân sự, khiến hoàng đế sinh lòng nghi kỵ, muốn
diệt trừ.
May mà trước khi chết, Ôn Thao để lại di nguyện, bảo năm trăm Đạo Mộ Quân
thân tín mang theo con cháu rời khỏi Lạc Dương. Bọn họ nhiều lần trốn chạy
mới tìm được một nơi ẩn cư.
Nhưng điều không ngờ là, chưa ở yên bao lâu, cơn ác mộng còn lớn hơn lại
giáng xuống , con cháu bọn họ cũng trúng cùng một loại nguyền rủa.
Sau nhiều lần phân tích, bọn họ xác định hai điểm: một, ai từng vào ngôi mộ
kia đều sẽ mắc lời nguyền; hai, lời nguyền này không có thuốc giải, đến tuổi
bốn mươi thì phát tác.
Họ bắt đầu chịu đựng nỗi đau đớn và biến dị như Ôn Thao. Nhiều người không
chịu nổi đã tự sát… nhưng phần nhiều vẫn cắn răng kiên trì, gánh vác sứ
mệnh. Về sau mới phát hiện, lời nguyền này còn di truyền sang đời sau.
Quả ứng nghiệm câu: đạo mộ tổn âm đức, hại con cháu!
“Kinh Lam à, con chưa đến tuổi, nên chưa biết nỗi đáng sợ của nó” Lão trấn
trưởng rơi nước mắt, chậm rãi tháo băng đen trên trán, lộ ra con mắt quỷ dị dữ
tợn.
Ông nói: “Trán con cũng sẽ như chúng ta mọc ra con mắt thứ ba. Con cũng sẽ
như chúng ta, sợ ánh sáng, chỉ có thể trú dưới lòng đất…”
Nghe thế, tôi vô thức nhìn về phía mẹ.
Mẹ rưng rưng gật đầu: “Đúng vậy, chính vì ‘nạn tuổi bốn mươi’ này mà ta và
cha con bị đưa vào miếu tổ. Khi ấy nguyền chú đã phát tác, chúng ta lăn lộn
đau đớn dưới đất, là lão tộc trưởng cứu lấy chúng ta”
Tôi bỗng nhớ lại một tuần trước khi sự việc xảy ra, từng bắt gặp cha gặm thịt
chó hoang, máu me đầy mặt; lại nhớ cảnh mẹ mỗi lần ra ngoài đều quấn kín
mít… Mọi chuyện như được giải thích rõ ràng.
Lão trấn trưởng nói tiếp: “Con có biết vì sao chúng ta dời đi nhiều nơi, cuối
cùng mới định cư ở Trấn Sấm không? Vì nơi này đặc biệt, nửa tháng đều có
sấm sét. Tổ tiên chúng ta dựng sáu bức tượng Thần thú, lại dựng cột đồng
khổng lồ, để dẫn dắt lôi điện xuống đất, lấy khí sấm sét áp chế lời nguyền.
Nhưng lời nguyền quá đáng sợ, đến mức lôi điện cũng chỉ làm dịu đi bệnh
trạng, chứ không cách nào xóa sạch. Bao nhiêu thế hệ, bao nhiêu năm, chúng
ta đã thử mọi cách, nhưng đều vô vọng”
“Cha tôi thì sao?” tôi hỏi.
Lão trấn trưởng buồn bã thở dài, không dám nhìn thẳng tôi: “Pháp môn dẫn âm
dưỡng lôi này không thích hợp với tất cả. Có người bệnh tình thuyên giảm,
nhưng cũng có kẻ bị phản phệ ngay lập tức… Cha con chính là thuộc về vế
sau”
Không biết phải tại cha con chung máu mủ nên tôi bất chợt cảm nhận được
nỗi đau cha đang chịu trong khoảnh khắc ấy — như hàng vạn con côn trùng xé
nát tim mình, trán như bị trút xuống từng trận sấm chớp kinh thiên, và rõ ràng
đó cũng là thứ tôi sẽ phải trải qua sau này!
Tôi toát lạnh hết người, mồ hôi lạnh chảy ra, Lão Giang lại vỗ vai an ủi: “Đã là
lời nguyền từ Âm Khư mang ra thì cách giải cũng chỉ ở Âm Khư thôi”
Nói xong, ông giơ cuộn da người lên: “Chỉ cần hiểu cuộn da này, ta sẽ có thể
đột nhập vào Âm Khư, khiến đời sau của Trấn Sấm không còn phải chịu khổ
nữa!”
Nghe vậy mọi người đều sửng sốt; nét buồn bã lúc nãy vụt biến thành phấn
khích, ai nấy đều nhìn về phía lão trấn trưởng như không dám tin.
Lão trấn trưởng không phủ nhận, Lão Giang liền hạ trọng tâm: hỏi xem ông có
nhận ra đó là thứ gì không?
Ông vuốt râu bảo: “Nếu già đoán không sai, đây thật sự là chữ Diệt , thứ chữ
dùng khi người và hồn giao tiếp!”
Chữ Diệt xuất hiện từ thời Thương, là loại chữ dựa trên hình dạng xương người
sau khi phân rã mà các nhà tế lễ tạo ra, vì họ cho rằng chỉ có kẻ chết và quỷ
là gần gũi với nhau nhất.
Các thầy tế tin rằng dùng Chữ Diệt có thể liên lạc với các oán khí trôi lửng trên
nhân gian, cầu mưa vv. Để đạt nguyện, họ thường lấy máu viết chữ Diệt lên
vách đá khổng lồ, rồi hiến sinh vô số nô lệ.
Sang nửa sau thời Thương, chữ Diệt dần biến mất, nhưng đại trộm mộ Ôn Thao
đã học được thứ chữ đó trong tòa mộ quái dị kia, rồi truyền lại một phương
pháp giao tiếp tuyệt mật cho hậu thế, bảo rằng một ngày nào đó sẽ cần đến.
“Tiếc là theo thời gian, hậu duệ chúng ta cũng quên dần chữ Diệt! Người ngoài
càng không biết, vì xưa nay việc người nói chuyện với quỷ đều là chuyện thầm
kín, không muốn cho người ngoài biết”
Lão Giang sốt ruột hỏi: “Vậy bây giờ làm sao đây?”
Không trách được rằng dù Kỳ Lân ra tay cũng không giải nghĩa được — bởi đây
vốn không phải là chữ của thế gian.
Lão trấn trưởng mỉm cười, chuyển giọng: “May cho các ngươi, già là người duy
nhất ở Trấn Sấm còn biết chút ít về chữ Diệy!”
Ông nhìn thẳng vào Lão Giang, chắc nịch nói: “Để cứu rỗi tộc nhân, ta nguyện
dốc toàn lực giải mã cuộn da này, dẫu có phải bỏ cả mạng già cũng cam
lòng…”
Nói xong, ông gọi với về phía con trai: “A Mệnh, đem lễ phục phù thủy của ta
ra!”