Khi Avery trở về dinh thự của Elliot, cô đã được hai bác sĩ đưa ngay đến bệnh
viện để kiểm tra sức khỏe.
Nếu cô đang rụng trứng, họ sẽ lấy trứng ra khỏi cơ thể cô. Nếu không, họ sẽ
tiêm cho cô một mũi để kích thích rụng trứng.
– Không cần phải lo lắng, bà Foster. Việc này có thể hơi đau một chút, nhưng
một khi bà sinh con cho ông Foster, vị trí của bà trong gia đình Foster sẽ được
đảm bảo. – Một trong những bác sĩ nữ an ủi.
Avery nằm trên giường và nhịp tim của cô tăng nhanh.
– Phải mất bao lâu để điều đó xảy ra?
– Khó nói lắm. Nếu may mắn, sẽ mất ba đến bốn tháng. Nếu không, có thể là
mãi mãi. – Nữ bác sĩ nói.
Cô ấy dừng lại, rồi nói thêm.
– Bà còn trẻ, nên tôi chắc là mọi chuyện sẽ suôn sẻ thôi.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Avery trở về biệt thự của Elliot. Ngay khi về đến
nhà, việc đầu tiên cô làm là kiểm tra Elliot.
Anh nằm bất động trên giường như thường lệ, và cô thấy người hầu thay quần
áo cho anh. Những bộ đồ may đo cao cấp mà anh mặc trong giống như quần
áo tang lễ hơn vì nước da anh nhợt nhạt.
– Khi nào thì anh mới tỉnh lại! – Avery thở dài.
Lông mi của Elliot giật nhẹ và anh hành động như thể không có chuyện gì xảy
ra.
Tối đến, Avery bước ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong.
Cô ngồi cạnh giường, lấy loại kem dưỡng da mới mua hôm nay ra và thoa lên
da.
– Này, Elliot, anh có muốn tôi thoa một ít lên người anh không? Thời tiết dạo
này khô hanh. – Avery nói khi bước đến bên Elliot.
Cô ngồi xuống mép giường, rồi dùng ngón tay thoa kem lên mặt Elliot. Đôi mắt
Elliot đột nhiên mở to. Đôi mắt anh có màu hổ phách đậm, và chúng sáng lên
như đá quý.
Ánh sáng lấp lánh trong ánh mắt anh khiến Avery sốc đến mức hơi thở của cô
trở nên nặng nhọc. Những ngón tay của cô tiếp tục nhẹ nhàng xoa bóp má anh
trong khi cô lẩm bẩm một mình.
– Tôi đọc trên mạng rằng lý do anh chưa từng có bạn gái trước đây hẳn là vì cơ
thể anh… Nhưng tôi không nghĩ anh tệ đến vậy! Anh có cánh tay khỏe… và đôi
chân cơ bắp này…
Sau khi thoa kem xong cho anh, cô dùng tay vỗ nhẹ vào cánh tay và chân của
Elliot. Cái chạm của cô đủ nhẹ để không làm anh đau.
Tuy nhiên, phản ứng của Elliot khiến mắt cô mở to ngay lập tức.
Đó là vì… Cô nghĩ mình nghe thấy giọng nói của một người đàn ông.
– Là anh đấy à, Elliot? Anh vừa nói gì đó à? – Avery kêu lên khi cô bật khỏi
giường. Đôi mắt hình quả hạnh của cô nhìn chằm chằm vào anh với vẻ dữ dội.
Elliot nhìn lại cô.
Có điều gì đó khác biệt trong ánh mắt của anh. Trước đây khi anh mở mắt,
chúng vô hồn và trống rỗng. Lần này, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Avery có
cảm xúc, ngay cả khi những cảm xúc đó mang theo một chút tức giận, căm
ghét và nghi ngờ.
– Bà Cooper! – Avery khóc và chạy xuống cầu thang như một con mèo bị giẫm
vào đuôi.
– Bà Cooper, Elliot đã tỉnh rồi! Anh ấy vừa mới nói! Anh ấy thực sự tỉnh rồi!
Má cô ửng hồng, nhịp tim không đều, và ngực cô phập phồng nhanh chóng.
Elliot đã tỉnh. Avery chắc chắn rằng anh đã tỉnh. Không chỉ mắt anh mở mà
anh còn nói chuyện với cô. Mặc dù giọng anh khàn khàn và anh nói chậm,
nhưng nó vẫn đầy tính đe dọa. Elliot đã hỏi cô là ai.
Tâm trí Avery ngay lập tức trở nên trống rỗng. Mọi người xung quanh cô đều
nói với cô rằng anh sắp chết, vì vậy cô chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ làm
gì nếu anh tỉnh lại.
Bà Cooper, bác sĩ và vệ sĩ vội vã chạy đến khi nghe thấy tiếng kêu của Avery.
Nửa giờ sau, dinh thự đã đầy người. Mọi người đều sốc. Không ai trong số họ
nghĩ rằng Elliot sẽ tỉnh lại.
– Mẹ biết là con sẽ tỉnh lại mà, Elliot! – Rosalie thốt lên trong nước mắt hạnh
phúc.
– Thật tốt khi em đã tỉnh lại, Elliot. Em không biết tất cả chúng ta đã lo lắng
như thế nào đâu, đặc biệt là mẹ. Bà ấy buồn đến mức tóc bà ấy bạc hết cả. –
Henry nói.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong tình trạng của Elliot, ông quay sang Rosalie và
nói.
– Đây thực sự là một phép màu! Lần trước tôi kiểm tra anh ấy không có dấu
hiệu hồi phục. Bây giờ anh Foster đã có thể nói, chúng tôi chỉ cần tiếp tục điều
trị phục hồi chức năng và anh ấy sẽ sớm trở lại bình thường thôi.
Tin vui đến quá đột ngột khiến Rosalie không thể chịu đựng được. Đôi chân bà
khuỵu xuống và bà ngất đi vì sốc.
Henry đỡ mẹ mình và bế bà ra khỏi phòng.
Bác sĩ, bà Cooper và vệ sĩ vẫn ở trong phòng trong khi Avery đứng ở cửa trong
sự im lặng sững sờ. Cô quá sợ hãi và không thể bước vào. Luồng khí lạnh lẽo
mà Elliot tỏa ra khi tỉnh lại thật đáng sợ.
Anh ngồi dậy, lưng dựa vào đầu giường. Đôi mắt sắc như mắt diều hâu của anh
nhìn Avery chằm chằm.
– Cô ta là ai? – Anh nói bằng giọng mạnh mẽ, trầm và đầy vẻ khinh thường.
Bác sĩ sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
– Cậu Elliot, cô ấy là người vợ mà bà Rosalie đã sắp xếp cho cậu khi cậu bị
bệnh. Tên cô ấy là… – Bà Cooper cúi đầu và giải thích.
– Đưa cô ta ra khỏi đây. – Đôi môi mỏng của Elliot hơi hé mở, giọng nói của anh
trầm khàn và thờ ơ.