“Vấn đề chính là ở đó đấy! Lưu Chí Quốc đi biền biệt bảy tám năm nay chẳng
có tin tức gì, ai mà biết nó còn sống hay đã chết!” Bà nội Vương sốt sắng hỏi,
“Người cứ biệt tăm biệt tích thế này, chính phủ không cho làm giấy ly hôn. Cán
bộ Diệp à, cháu có cách nào không?”
“Chuyện này phải xem quyết tâm của con gái bà đến đâu. Nếu chị ấy đã sắt
son một lòng muốn rời khỏi nhà chồng thì cứ gửi đơn lên tòa án xin ly hôn.
Đến lúc đó, tòa án sẽ đăng báo tìm người đàn ông mất tích, trong một khoảng
thời gian quy định mà anh ta vẫn không hồi đáp, tòa sẽ phán cho ly hôn”
Bà nội Vương liên tục lắc đầu: “Một lần kiện tụng, ba đời thù nhau. Nhà tử tế
ai lại dắt nhau ra tòa cơ chứ?”
“Bởi vậy cháu mới hỏi con gái bà có thực lòng muốn tái giá hay không”
Ủy ban đường phố vào các ngày thứ Hai, Tư, Sáu hàng tuần đều tổ chức buổi
học tập. Vừa là để tuyên truyền cho cư dân, vừa là để những cán bộ nhỏ như
họ duy trì việc học hỏi.
Trường hợp của con gái bà nội Vương khá giống với một hồ sơ mà họ từng
được học, cuối cùng chỉ có thể nhờ đến tòa án giúp đỡ.
Diệp Mãn Chi vỗ vỗ tay, cắt ngang tiếng bàn tán xôn xao trong lớp học, cười
nói: “Những tình huống tương tự thế này, ủy ban đường phố chúng ta gặp
không ít đâu ạ. Nào là vấn đề nuôi dưỡng con ngoài giá thú, rồi chuyện cô dâu
nuôi từ bé có được tìm đối tượng mới sau khi chồng đi lính hay không. Nhưng
hôm nay chúng ta tập trung giới thiệu các mẫu cắt may, cháu xin phép không
làm mất thời gian của mọi người nữa”
Các bà các chị đang nghe đến đoạn gay cấn, còn muốn cô kể thêm về chuyện
cô dâu nuôi từ bé, kết quả là câu chuyện nhỏ đột ngột dừng lại, người ta không
kể nữa!
“Được rồi, được rồi, bây giờ cháu nói về chiếc sơ mi nữ này nhé! Chúng ta lấy
vải xốp hoa làm ví dụ, người vóc dáng chuẩn cần tối đa là 3 thước 7 vải, phần
nách áo chỗ nối với vai có thể xẻ một đường khoảng một hai tấc như thế này,”
Diệp Mãn Chi giơ cao cánh tay lên, “Có đường xẻ này rồi, khi chúng ta giơ tay
lên sẽ không bị kéo vạt áo lên theo”
“Ừm, cách này của cán bộ Diệp hay đấy, áo sơ mi ngắn đúng là hay mắc lỗi đó”
Người lên tiếng là một thợ may nữ của hợp tác xã may mặc đường phố.
Cách cắt may được người có chuyên môn công nhận khiến những người phụ
nữ vốn còn chút nghi ngại bắt đầu nhìn nhận nghiêm túc nội dung giảng dạy
của Diệp Mãn Chi.
Dưới khán đài nhanh chóng có người giơ tay đặt câu hỏi.
“Cán bộ Diệp ơi, nếu tôi dùng vải bông làm sơ mi kiểu này thì cần mua mấy
thước vải? 3 thước 7 có đủ không?”
“Cháu dùng vải xốp làm ví dụ là vì khổ vải đó hẹp nhất, chỉ có 1 thước 92. Nếu
đổi sang vải bông hay vải lụa thì tốn ít nguyên liệu hơn, vóc dáng chuẩn không
cần đến 3 thước 7 đâu ạ”
“Cán bộ Diệp, tôi thấy trên hình mẫu này cái cổ áo sao chỉ có một lớp thôi, cổ
đơn liệu có đẹp không?”
“Cổ đơn tiết kiệm được hơn 3 tấc vải so với cổ kép đấy ạ. Nếu các bác thấy
không đẹp mắt thì có thể làm giống cháu đây,” Diệp Mãn Chi kéo kéo cổ áo sơ
mi của mình, “Điểm thêm một chút đăng ten vào cổ áo. Dù sao mua đăng ten
không cần tem phiếu, chứ vải vóc là phải có phiếu đấy, tiết kiệm được chút nào
hay chút nấy mà”
Diệp Mãn Chi rất kiên nhẫn, lần lượt trả lời từng câu hỏi của mọi người.
Có những câu cô không đáp được, cô sẽ nhờ Thường Nguyệt Nga – người dạy
cô nghề thợ may, cùng thợ nữ ở hợp tác xã giải đáp giúp.
Mọi người cùng chia sẻ mẹo vặt, trao đổi lẫn nhau, dẫn đến việc cả buổi học
Diệp Mãn Chi chỉ giới thiệu được đúng một mẫu sơ mi nữ.
Dù vậy, vẫn có một bộ phận những phụ nữ không biết chữ không theo kịp tiến
độ, kêu ca rằng cán bộ Diệp giảng nhanh quá!
Diệp Mãn Chi bàn bạc với Trần Thái Hà một lát, sau đó lại hướng về phía mọi
người nói: “Tiếp theo đây chúng cháu sẽ giới thiệu cách cắt quần lót, trang
phục cán bộ nam nữ, đồ trẻ em, váy liền thân kiểu Nga (Bulajie), quần lót kiểu
Tây nam nữ. Đồng chí nào có hứng thú xin mời giơ tay ạ!”
“Xoạt, xoạt, xoạt”, gần như tất cả mọi người đều giơ tay.
“Vậy thì cứ thứ Ba, Năm, Bảy hàng tuần chúng ta sẽ mở lớp ở phòng này. Mỗi
ngày giới thiệu một mẫu cắt may, nhưng trước hoặc trong giờ học chúng cháu
cũng sẽ giảng giải về nội dung Luật Hôn nhân, đồng chí nào muốn nghe thì cứ
đến ạ”
Dưới khán đài có một bà cụ lớn giọng hỏi: “Cán bộ Diệp ơi, thế rốt cuộc cái cô
dâu nuôi từ bé kia có được tìm chồng mới sau khi anh chồng đi lính không
hả?”
Diệp Mãn Chi cười cùng mọi người, xua tay bảo: “Hôm nay muộn quá rồi, buổi
tuyên truyền tới cháu sẽ kể tiếp chuyện cô dâu nuôi từ bé nhé”
Thực tế, cô cũng chưa biết cô dâu nuôi từ bé có được tìm đối tượng khác hay
không. Theo điều 2 Luật Hôn nhân thì cấm chế độ cô dâu nuôi từ bé, nhưng
nếu người chồng là quân nhân tại ngũ thì lại phải lưu ý quy định tại điều 19.
Vì thế, để buổi học sau có nội dung chính xác, cô đành phải “nước đến chân
mới nhảy”, về đơn vị thỉnh giáo lãnh đạo một chút.
Sau ngày hôm đó, Diệp Mãn Chi và Trần Thái Hà liên tiếp tổ chức thêm mấy
buổi dạy cắt may, phản hồi đều rất tốt.
Các mẫu cắt may được dạy trên lớp rất được chị em phụ nữ săn đón.
Mấy cuốn tạp chí thời trang của Diệp Mãn Chi cũng lần lượt được mượn đi,
truyền tay nhau khắp khu tập thể công nghiệp quân đội.
Nhanh chóng có người đến dò hỏi Thường Nguyệt Nga về tình hình của Diệp
Mãn Chi.
Nhưng đồng chí Thường Nguyệt Nga vô cùng tỉnh táo, ngoài mặt thì hòa nhã
tiếp đón, nhưng miệng thì không để lộ nửa lời.
Con gái thứ hai chính là bài học nhãn tiền, vì có nghề may vá trong tay mà
ngay cả lúc mang thai cũng chẳng được yên thân.
Bà không thể để Lai Nha (tên thân mật của Mãn Chi) gả vào nhà như thế được.
Còn chủ nhiệm Mục của ủy ban đường phố cũng nhận được nhiều phản hồi
tích cực từ người dân, trong cuộc họp giao ban hàng tuần đã biểu dương Diệp
Mãn Chi và Trần Thái Hà.
“Diễn văn nghệ đúng là náo nhiệt thật, nhưng khán giả đa số là nam giới và trẻ
em. Lớp học cắt may lần này thu hút được không ít chị em phụ nữ, vừa hay bù
đắp được thiếu sót của hoạt động văn nghệ”
“Tuy nhiên, cả hai nhóm của các đồng chí đều mắc một lỗi, đó là nội dung về
‘Luật Hôn nhân’ chưa đủ sâu sắc. Hy vọng mọi người sớm điều chỉnh, học hỏi
thêm kinh nghiệm từ bên Ban cư dân số 1 và số 2.”
19.html]
Bốn người mới gật đầu tiếp thu.
Mục Lan khựng lại một lát, thở dài một tiếng rồi nói: “Tiểu Diệp và Tiểu Trần, vì
hoạt động bên các đồng chí phù hợp với phụ nữ, nên sẵn tiện hãy quan tâm
đến những chị em thuộc diện ‘nhân khẩu đặc biệt’ của đường phố mình, bảo họ
cũng đến nghe giảng đi”
Diệp và Trần đồng thanh hỏi: “Chủ nhiệm, ‘nhân khẩu đặc biệt’ là gì ạ?”
“Tội phạm hưởng án treo, tội phạm mới ra tù, địa chủ sống trong thành phố,
phần tử bị quản chế, phần tử lưu manh xã hội, tất cả đều tính là nhân khẩu
đặc biệt. Phụ nữ trong diện này ở đường phố ta chủ yếu là các phần tử lưu
động, ví dụ như vũ nữ, gái bán hoa, kẻ trộm”
“Do thân phận nhạy cảm, có những người quanh năm không muốn ra khỏi cửa.
Cứ để họ tách biệt với xã hội như vậy mãi chắc chắn là không ổn. Cho họ đi
nghe Luật Hôn nhân, học cắt may, coi như là có chút hoạt động xã hội”
Thấy hai cô gái sững sờ không lên tiếng, Mục Lan lại thở dài: “Họ đều là những
người khổ mệnh, nếu có lựa chọn khác thì không ai muốn đi vào đường cùng.
Tuy vẫn đang bị ủy ban và đồn công an theo dõi, nhưng đa số họ đã hoàn
lương rồi, các đồng chí đừng nhìn người bằng con mắt định kiến”
Trần Thái Hà và Diệp Mãn Chi liên tục gật đầu, nhận lấy một bản danh sách từ
tay chủ nhiệm.
Ngay sau khi tan làm, Diệp Mãn Chi quá giang xe của chị dâu ba, đến từng địa
chỉ trong danh sách để thông báo.
“Chị dâu, chúng ta đến nhà Tiết Xảo Nhi ở phố Quang Minh Đạo 2 trước đi ạ.
Nhà chị ấy cùng ngõ với anh năm của em. Thông báo xong em sẽ vào sân nhà
anh năm hái ít dưa chuột”
Hoàng Lê cau mày hỏi: “Em đến nhà Tiết Xảo Nhi làm gì? Nhà đó hoàn cảnh
đặc biệt, em ít qua lại bên đó thôi”
Diệp Mãn Chi ngồi trên thanh ngang xe đạp, khẽ kể lại công việc mà chủ nhiệm
Mục giao phó.
“Mẹ không cho em đi một mình đến chỗ anh năm, cứ lừa em là trong ngõ có kẻ
giếc người. Em đoán là mẹ ngại kể chuyện của Tiết Xảo Nhi nên mới lấy
chuyện giếc người ra dọa em đấy”
Hoàng Lê nói: “Vậy thì em cứ nghe lời đi, không có việc gì thì đừng chạy qua
đó”
Lời đó của Thường Nguyệt Nga tuy là để dỗ dành Diệp Mãn Chi, nhưng thực tế
bà không hề nói sai. Nhà Tiết Xảo Nhi đúng là có một kẻ giếc người, chỉ có
điều đó là “kẻ giếc người trong tương lai”.
Theo diễn biến trong sách, anh năm Diệp Mãn Lâm sống cùng con ngõ đó sẽ
sớm bị gia đình kia trả thù đến chết, và một vụ hỏa hoạn sẽ được dựng lên
để phi tang dấu vết.
Nhà cửa ở khu Quang Tự Phiến đều là những căn nhà cấp bốn bằng gạch gỗ
lâu đời, căn nọ sát căn kia. Khi lửa bùng lên, đám cháy lan rộng rất nhanh,
cộng thêm việc cứu hỏa ban đêm không kịp thời đã khiến cả con phố bị thiêu
rụi trong biển lửa.
Vụ án giếc người phóng hỏa đặc biệt nghiêm trọng mấy chục năm mới có
một lần này đã gây thương vong cho hàng trăm người.
Các lãnh đạo chủ chốt của quận bị cách chức hàng loạt, ủy ban đường phố
Quang Minh cũng bị thay máu toàn bộ.
Quan trọng nhất, Diệp lão ngũ là con trai ruột của mẹ chồng cô. Vì để nhường
chỗ cho hai người anh trai đã lập gia đình, anh mới chủ động dọn ra ngoài
sống riêng.
Thường Nguyệt Nga vì chuyện này mà sinh lòng oán hận, sau cái chết của
con trai ruột đã hoàn toàn trở nên cực đoan.
Chương 13: Đồng chí Diệp, muốn xuất bản sách không?
Vì ấn tượng sâu sắc với vụ án phóng hỏa, Hoàng Lê sau khi xuyên không
không lâu đã từng bóng gió với Thường Nguyệt Nga và Diệp Mãn Đường rằng
nên đổi cho lão ngũ một chỗ ở tốt hơn.
Lý do là hàng xóm xung quanh có thân phận đặc biệt, lão ngũ chưa kết hôn,
sống ở đó có thể ảnh hưởng đến việc tìm đối tượng.
Theo ý cô, chỉ cần không tiếp xúc với nhà kia, không xảy ra xung đột thì vụ án
phóng hỏa sẽ được ngăn chặn tận gốc.
Diệp lão ngũ rất nể mặt chị dâu mới này. Sau khi nhận được lời khuyên, anh
dứt khoát đổi sang một sân khác.
Anh là người đánh xe ngựa, cần một cái sân rộng để nuôi ngựa và để xe.
Ngõ Nguyệt Nha là khu vực có giá thuê nhà rẻ nhất toàn quận Chính Dương.
Căn nhà anh thuê trước đây chỉ cách nhà Tiết Xảo Nhi một hộ. Sau khi nghe lời
chị dâu, anh trả phòng, thuê lại một cái sân rộng rãi hơn cách đó chừng mười
hộ, còn trồng thêm rau, nuôi một ổ gà con và hai con lợn nái già.
Hoàng Lê biết chuyện, suýt chút nữa thì tức chết!
Cô đề nghị đổi chỗ, người ta đã đổi rồi, nếu còn nhắc lại thì chẳng khác nào
đang tìm chuyện.
Hơn nữa trong sách nói lão ngũ vì tranh chấp láng giềng mới bị nhà Tiết Xảo
Nhi trả thù, giờ hai nhà cách nhau xa như vậy, chắc là không xảy ra tranh chấp
láng giềng nữa đâu. Cô đành tạm thời gác chuyện đó lại.
Vụ án phóng hỏa xảy ra vào mùa hè năm nay. Để đề phòng lão ngũ hoặc
những người khác xung đột với nhà này, gần đây sau khi tan làm Hoàng Lê
thường giả vờ đi đưa thư để lượn một vòng quanh ngõ Nguyệt Nha.
“Chị dâu, thả em xuống đây là được rồi” Diệp Mãn Chi ngồi trên thanh ngang
xe đạp, đương nhiên không thể biết được hoạt động nội tâm của chị dâu ba.
Cô nhảy xuống xe, cười tươi vẫy tay chào.
“Chị đi cùng em nhé?”
“Không cần đâu ạ, chẳng phải chị vẫn còn thư chưa đưa xong sao. Em tự vào
là được rồi”
“Vậy em tự cẩn thận nhé, xong việc thì mau về nhà ngay”
Diệp Mãn Chi tạm biệt chị dâu bên lề đường, một mình đi vào con ngõ. Theo
địa chỉ trên danh sách, cô đã tìm thấy cổng nhà Tiết Xảo Nhi.