Cùng là người trong một nhà, chưa từng phân gia, vậy mà bên kia ăn mặc vá víu,
tiều tụy như kẻ ăn mày, bên này lại sáng sủa bóng bẩy, sung túc như phú gia.
Thẩm Bích Thấm nhìn mà tim siết chặt, một cơn phẫn nộ âm thầm cuộn trào trong
lồng ngực.
Thẩm Thủ Nghĩa nghe những lời kia, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo. Ông vốn đã
chán ghét Thẩm Lý thị đến cực điểm, nhưng thân là nam nhân, lại không muốn
đôi co với nữ nhân, liền trực tiếp coi như không nghe thấy.
“Nương, chuyện hôn sự này con đã nói rất rõ rồi, chúng con không đồng ý”
Giọng Thẩm Thủ Nghĩa trầm thấp mà kiên quyết.
“Hiện giờ Thấm Nhi đã tỉnh, nhi tử cầu xin người… đừng ép nhi tử thêm một lần
nữa!”
Bao năm nay, ông sống dưới sự áp bức của Thẩm lão thái, quen nhẫn, quen nhịn,
quen cúi đầu. Có rất nhiều lời muốn nói nhưng chưa từng nói ra. Thế nhưng lần
này thì khác.
Đó là con gái ông.
Là đứa con mà ông nâng niu trong lòng.
Tuyệt đối không thể để một lão già năm mươi giày xéo cả đời nó!
“Ngươi nói cái gì?”
Thẩm lão thái trừng lớn hai mắt, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, giọng the
thé như dao cạo:
“Ngươi lặp lại lần nữa cho lão nương nghe xem?!”
“Tuyết nha đầu nhà con — tuyệt đối không gả!”
Thẩm Thủ Nghĩa vẫn giữ nguyên thái độ, nửa bước không lùi.
“Ngươi—!”
Thẩm lão thái giận đến run người, đột nhiên quay phắt sang Thẩm Lâm thị, ánh
mắt ác độc:
“Được lắm! Giờ thì dám cãi lại lão nương rồi phải không?! Nhất định là do con hồ
ly tinh nhà ngươi xúi giục! Lúc trước lão nương thật là mù mắt mới cưới ngươi
về!”
Bà ta vừa mắng vừa xắn tay áo, lao thẳng về phía Thẩm Lâm thị, dáng vẻ như
muốn đánh chết người.
“Nương!”
Thẩm Thủ Nghĩa biến sắc, lập tức dang tay chắn trước mặt vợ mình:
“Chuyện này là do nhi tử quyết định! Không liên quan đến nương tử của con!
Người có giận thì mắng con, đánh con cũng được!”
Nhưng Thẩm lão thái không hề dừng tay.
“Được! Ngươi đã muốn thay nàng ta chịu đòn thì hôm nay lão nương đánh chết
ngươi!”
“Đồ nghịch tử bất hiếu! Lão nương đánh chết ngươi!”
Cây gậy trong tay bà ta giáng xuống không chút lưu tình, từng đòn nặng nề nện
lên vai, lên lưng Thẩm Thủ Nghĩa, tiếng “bốp bốp” vang lên chói tai trong gian
phòng chật hẹp.
“Nương, đừng đánh nữa! Con dâu xin người! Đừng đánh!”
Thẩm Lâm thị khóc đến khàn giọng, cả người run rẩy trong vòng tay chồng:
“Tướng công… ô ô… đừng chịu nữa… ô ô…”
Thẩm Thủ Nghĩa cắn chặt răng, một tiếng rên cũng không phát ra, chỉ âm thầm
dùng thân mình che chở cho Thẩm Lâm thị.
Cảnh tượng ấy khiến lòng Thẩm Bích Thấm như bị ai đó dùng dao khoét từng
nhát.
Nàng gắng sức muốn chống tay ngồi dậy, thế nhưng thân thể vừa động, trước
mắt liền tối sầm, cả người vô lực ngã ngược lại trên giường.
Đúng lúc không khí đang hỗn loạn đến cực điểm —
“Ai u, ta nói Thẩm lão thái, ngươi cũng đừng đánh nữa!”
Bà mối Thẩm cuối cùng cũng không kiên nhẫn nổi, xắn tay áo đứng ra:
“Chuyện lớn quan trọng hơn, muốn giáo huấn con trai thì sau này thiếu gì thời
gian!”
Thẩm lão thái lúc này mới hậm hực dừng tay, lồng ngực phập phồng dữ dội:
“Đúng, đúng rồi! Suýt nữa thì bị làm cho tức đến quên việc chính!”
Bà ta quay phắt sang Thẩm Thủ Nghĩa, giọng nói như ra lệnh:
“Lão nhị, hôm nay cho dù ngươi nói gì thì Tuyết nha đầu cũng phải gả! Không gả
cũng phải gả! Mau đưa thiếp canh ra đây cho lão nương!”
“Không được!”
Một giọng thiếu niên khàn khàn vì giận dữ gầm lên.
Là Thẩm Kỳ Viễn.
“Thiếp canh đã bị cháu cất đi rồi! Đại tỷ không gả cho lão già! Cháu sẽ không đưa
cho người!”
Thẩm Kỳ Viễn đứng ngay gần giường, lúc này Thẩm Bích Thấm mới nhìn rõ dáng
vẻ của đứa em trai này.
Hắn nhỏ bé gầy gò đến đáng thương, sắc mặt vàng vọt, da tái nhợt, khuôn mặt
gầy đến mức làm lộ rõ đôi mắt to bất thường. Bộ y phục xanh lơ trên người đã
bạc trắng, chi chít vết vá, trông chẳng khác nào đứa trẻ chạy nạn.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Nhìn dáng vẻ ấy, tim Thẩm Bích Thấm đau nhói từng đợt.
Một đứa trẻ chín tuổi…
Nếu được nuôi dưỡng tử tế, lẽ ra phải trắng trẻo khỏe khoắn, chứ không phải
gầy gò đến mức như vậy.
“Ngươi— đồ tiểu súc sinh!”
Thẩm lão thái tức đến mặt mũi méo mó, giơ cao cây gậy trong tay:
“Dám cãi lời lão nương? Ngươi không muốn sống nữa đúng không?!”
Cây gậy vung thẳng về phía đầu Thẩm Kỳ Viễn!
“Không—!”
Trong khoảnh khắc ấy, tim Thẩm Bích Thấm như bị bóp nghẹt.
Nàng trơ mắt nhìn đòn gánh trong tay Thẩm lão thái vung mạnh lên, hung hăng bổ
thẳng về phía Thẩm Kỳ Viễn. Muốn hét lên, muốn lao đến, nhưng thân thể mềm
nhũn vô lực, ngay cả nhúc nhích cũng không được.
“Nương! Người muốn giếc Tam Lang sao?!”
May thay —
Thẩm Thủ Nghĩa kịp thời phản ứng. Ông lao tới, một tay nắm chặt lấy đòn gánh
giữa không trung.
Sau khi giật mạnh ra, ông quay đầu nhìn Thẩm lão thái. Đôi mắt đỏ ngầu vì kinh
sợ lẫn phẫn nộ, sắc mặt dữ dằn chưa từng có.
“Ngươi… ngươi…”
Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Thẩm lão thái thoáng chốc hoảng sợ. Nhưng chỉ
trong nháy mắt, bà ta đã xấu hổ hóa giận, vung đòn gánh đánh thẳng xuống
cánh tay Thẩm Thủ Nghĩa.
“Đáng chết! Ngươi dùng ánh mắt đó nhìn lão nương là có ý gì hả?! Muốn giếc
ta sao?!”
“Nương, nhi tử không có!”
Thẩm Thủ Nghĩa nghiến răng chịu đựng cơn đau, cánh tay run nhẹ, nhưng lưng
vẫn thẳng, bước chân không lùi nửa bước.
Trên giường, nước mắt Thẩm Bích Thấm tràn ra không kiểm soát.
Nàng muốn gọi cha…
Muốn bảo ông đừng chắn nữa…
Nhưng cổ họng nghẹn cứng, chỉ phát ra được âm thanh mỏng manh đến tội
nghiệp, chìm nghỉm trong tiếng ồn ào.