“Nương!”
Hắn bước nhanh đến bên giường, nhìn thấy Thẩm Bích Thấm thật sự đã tỉnh lại,
trong mắt lập tức đỏ lên vì vui mừng.
“Thấm Nhi tỉnh rồi… nhà ta không cần dược liệu nữa!”
Hắn quay đầu nhìn thẳng Thẩm lão thái, giọng nói tuy non nớt nhưng vô cùng kiên
định:
“Việc hôn sự kia, nhà chúng con không đồng ý!”
Thẩm Trí Viễn đưa tay vỗ nhẹ lên tay Thẩm Bích Tuyết, như một sự trấn an không
lời.
Lúc này Thẩm Lâm thị cũng siết chặt tay con gái, ngẩng đầu nhìn thẳng Thẩm
lão thái, ánh mắt lần đầu tiên lộ ra sự cứng rắn:
“Đúng vậy. Thấm Nhi đã tỉnh rồi, nhà chúng ta không cần bán con gái để đổi mạng
nữa”
“Tỉnh…?”
Thẩm lão thái sững sờ trong chớp mắt, sắc mặt biến đổi khó coi.
Sao có thể tỉnh đúng lúc như vậy được?
“Vừa khéo quá rồi nhỉ…”
Thẩm Lý thị đứng một bên buột miệng lẩm bẩm, giọng nói đầy vẻ bất mãn.
Nghe thế, ánh mắt Thẩm Trí Viễn lập tức lạnh xuống:
“Đại bá nương nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ người không mong Tứ muội muội của
cháu sống lại sao?”
“Ta… ta đâu có!”
Bị chất vấn thẳng thừng, Thẩm Lý thị thoáng chột dạ, nhưng rất nhanh lại chống
chế:
“Ngươi là tiểu bối, nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?!”
Ngay lúc không khí trong phòng đang trở nên căng thẳng —
“Nương tử! Thấm Nhi thật sự tỉnh rồi sao?!”
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Từ bên ngoài đột ngột vang lên giọng nam nhân đầy gấp gáp.
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn vội vã bước vào phòng. Khi nhìn thấy Thẩm
Bích Thấm thật sự đã mở mắt, đôi mắt ông lập tức đỏ hoe.
“Tỉnh là tốt… tỉnh là tốt rồi…”
Ông bước nhanh đến bên giường, giọng nói run run vì vui mừng:
“Thấm Nhi, con thấy trong người thế nào rồi? Còn khó chịu chỗ nào không?”
Thẩm Bích Thấm lặng lẽ đánh giá người đàn ông trước mặt.
Đây chính là phụ thân của thân thể này — Thẩm Thủ Nghĩa.
Ông có thân hình cao lớn vững chãi, nước da đen vàng vì lao lực quanh năm,
gương mặt phong sương nhưng vẫn lộ rõ ngũ quan đoan chính, đường nét cứng
cáp. Trên người ông cũng mặc xiêm y thô sơ, gấu quần và giày đều dính đầy bùn
đất — hiển nhiên cũng là vội vàng chạy về từ ngoài trấn.
“Lão nhị!”
Thẩm lão thái thấy ông xuất hiện, sắc mặt thoáng biến, rồi lập tức chuyển sang
giận dữ, chỉ thẳng vào Thẩm Lâm thị mắng lớn:
“Ngươi và Nhị Lang không phải đang làm việc trong trấn sao? Giờ này quay về
làm gì?”
Rồi bà ta quay sang Thẩm Lâm thị, giọng nói càng thêm cay nghiệt:
“Lâm thị! Có phải hôm nay ngươi cố ý sai người gọi lão nhị về không?!”
Trong Thẩm gia, tổng cộng có ba người con trai.
Thẩm Thủ Nghĩa là con thứ hai, có hai người con trai là Thẩm Trí Viễn và Thẩm
Kỳ Viễn. Nhà đại bá Thẩm Thủ Nhân có ba người con trai, vì thế trong hàng bối
phận, Thẩm Trí Viễn đứng thứ hai, được gọi là Nhị Lang.
Khi Thẩm lão thái bước tới trước mặt mình, Thẩm Bích Thấm khẽ nheo mắt lại.
Quả đúng như nàng nghĩ — từ đầu đến chân bà ta đều là đồ mới tinh, màu sắc
tươi sáng đến chói mắt.
Tóc được búi gọn bằng dải lụa đen, trên búi cắm một cây trâm bạc hoa mai lấp
lánh. Trên người mặc áo bông màu lam, ống tay dài chỉnh tề, bên ngoài khoác áo
lụa không tay, phía dưới là váy bông màu trắng. Cả bộ y phục vừa mới cắt may,
còn chưa có lấy một nếp giặt bạc màu.
So với sự tiều tụy của Thẩm Lâm thị, Thẩm lão thái tuy đã ngoài năm mươi, sắc
mặt lại hồng hào, tinh thần sung mãn, thậm chí nhìn còn trẻ hơn cả con dâu.
Một hình ảnh đối lập đến tàn nhẫn.
“Nương, con dâu không…”
“Bốp!”
Lời chưa dứt, một cái tát đã giáng thẳng xuống!
Âm thanh vang dội đến mức Thẩm Bích Thấm đột ngột mở to mắt. Nàng nhìn rõ
trong ánh mắt của Thẩm lão thái — không chỉ là tức giận, mà còn là sát khí lạnh
lẽo.
“Con đàn bà thúi này, còn dám nói dối, dám cãi lại ta?!”
Thẩm lão thái nghiến răng mắng:
“Nếu không phải ngươi đi mật báo, làm sao lão nhị biết chuyện? Ngươi coi lão
nương là đồ ngu sao?!”
Nói xong, bà ta lại giơ tay lên, định đánh thêm một cái nữa.
“Nương!”
Ngay khoảnh khắc ấy, Thẩm Thủ Nghĩa lao tới, một tay kéo Thẩm Lâm thị ra phía
sau mình, giọng nói dằn xuống cơn giận:
“Không phải nàng ấy nói! Là huynh đệ của con nói cho con biết!”
“Ngươi… ngươi!”
Thẩm lão thái tức đến run người, ngón tay chỉ thẳng vào ngực con trai:
“Lão nhị, bây giờ con có ý gì đây hả?! Ta là mẹ chồng mà còn không được quản
con dâu sao?! Con lại đi che chở cho cái thứ hồ ly tinh này?!”
Giọng bà ta the thé, sắc bén như dao.
“Đúng vậy đó, nhị đệ”
Thẩm Lý thị ở bên cạnh lập tức lên tiếng, giọng nói ngoài thì trách móc, trong thì
đầy mùi châm chọc:
“Nương cũng chỉ là vì lo cho Tứ nha đầu nhà đệ, lại còn giúp các ngươi tìm mối
hôn sự tốt như vậy. Đệ không cảm kích thì thôi, sao còn dám ngỗ nghịch với
nương? Việc này… đệ làm sai rồi”
Nghe đến đây, trong lòng Thẩm Bích Thấm lạnh buốt.
Nàng nhìn Thẩm Lý thị, khóe môi chậm rãi cong lên một nụ cười lạnh băng.
Người đàn bà này — từ trước tới nay vẫn luôn là kẻ châm ngòi giỏi nhất. Mỗi lần
Thẩm lão thái muốn ra tay, bà ta luôn ở phía sau đổ thêm dầu vào lửa. Việc ép
hôn Thẩm Bích Tuyết lần này, rõ ràng bà ta là kẻ hưởng lợi, vậy mà lại nói nghe
như đang làm việc thiện cứu người.
Thật đúng là vừa giả nhân giả nghĩa, vừa tham lam vô độ.
Thẩm Lý thị tuy ngũ quan thô ráp, nhưng sắc mặt lại hồng hào, tóc đen bóng
mượt. Tóc búi bằng nan tre, bên ngoài chít khăn xanh đậm, áo khoác xanh lơ, tay
áo bó, váy vàng nhạt, bên hông thắt tạp dề cùng màu.
Vải bông mềm, quần áo mới đến bảy phần, không hề có lấy một mảnh vá nhỏ.
Thẩm lão thái — cũng vậy.