Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa

Chương 1: Mở mắt thấy trần nhà đất



Đầu đau như muốn nứt ra.

Đó là cảm giác đầu tiên ập đến khi ý thức của Liễu Nhân Nhân vừa nhen nhóm

trở lại. Nàng vô thức đưa tay lên day day ấn đường, đại não tê liệt như một cỗ

máy tính cũ kỹ bị chập mạch, rè rè không chạy nổi.

Phải mất một lúc lâu, những mảnh ký ức vụn vỡ mới dần ghép lại thành hình.

Cuối tuần đẹp trời, nàng cùng cô bạn thân đang nằm dài xem phim ở phòng trọ thì

gã bạn trai cũ “trời đánh” của bạn thân tìm tới. Gã này là một tên “tra nam” chính

hiệu: ghen tuông bệnh hoạn, vũ phu lại còn dai như đỉa đói. Hắn giả danh shipper

để lừa cửa mở, sau đó xông vào như một con thú điên.

Hỗn loạn. Tiếng la hét. Tiếng đồ đạc vỡ nát.

Nàng nhớ rõ mình định lao ra ngoài cầu cứu, nhưng chưa kịp chạm tay vào tay

nắm cửa thì một bóng đen ập tới. Gã đàn ông chó chết kia vớ được viên gạch

chặn cửa, phang một cú “bốp” vang dội vào gáy nàng.

Tối sầm.

Và bây giờ.

Liễu Nhân Nhân mở bừng mắt, cơn đau buốt óc khiến nàng rên khẽ. Nhưng cảnh

tượng trước mắt khiến cơn đau lập tức bị nỗi kinh hoàng lấn át.

Đây không phải phòng trọ, càng không phải bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát

trùng.

Đập vào mắt nàng là những mảng tường đất vàng ố, loang lổ vết nứt. Phía trên là

trần nhà mạng nhện giăng đầy góc tối. Dưới thân là chiếc giường gỗ cứng ngắc,

trải một tấm chiếu cói đã sờn rách mép. Một mùi ẩm mốc đặc trưng của bùn đất

và rơm rạ xộc thẳng vào mũi.

“Cái quái gì thế này?”

Liễu Nhân Nhân bật dậy như lò xo, quên cả cơn choáng váng. Nàng nhảy xuống

nền đất nện, quơ tay múa chân kiểm tra bản thân. May quá, linh kiện vẫn đầy đủ,

tay chân lành lặn.

Nhưng khoan đã.

Nàng cúi xuống nhìn bộ dạng của mình. Một chiếc áo vải bông thô kệch, màu xám

tro quê mùa đến mức không thể quê hơn, trên vạt áo còn có hai miếng vá vụng

về. Quần ống rộng thùng thình, bạc phếch.

Liễu Nhân Nhân chết lặng. Thời đại nào rồi mà còn có loại thời trang “cổ lỗ sĩ”

thế này? Cosplay à?

“Kẽo kẹt”

Cánh cửa gỗ mục nát bị đẩy ra, mang theo chút ánh sáng yếu ớt bên ngoài hắt

vào. Một người phụ nữ trung niên bước vào, trang phục y hệt nàng, tay bưng một

cái bát sành sứt miệng.

“Nhân Nhân, cô tỉnh rồi hả?”

Người phụ nữ, theo ký ức nhập nhằng vừa hiện lên là chị dâu cả nhà họ Liễu, đặt

bát cháo loãng thếch lên cái bàn gỗ cập kênh.

“Cô hôn mê suốt ba ngày rồi, dọa mẹ sợ chết khiếp. Mau ăn chút cháo khoai

lang cho lại sức”

mua/chuong-1-mo-mat-thay-tran-nha-dathtml]

Hôn mê ba ngày? Cháo khoai lang?

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Liễu Nhân Nhân trân trân nhìn bát cháo nâu đỏ, trong đầu ong lên một tiếng. Một

dự cảm chẳng lành, hoang đường nhưng chân thực ập đến.

Xuyên không? Nàng xuyên không rồi sao?

“Em. em bị sao vậy?” Nàng lắp bắp hỏi, cố gắng thăm dò tình hình.

Chị dâu cả thở dài thườn thượt, ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ thương hại xen lẫn bất

lực: “Cô nương ngốc này, cô quên rồi sao? Đêm đó cô bị nhà họ Cố đuổi về, đi

đường dầm mưa nên phát sốt cao, mê man đến tận hôm nay”

Nhà họ Cố?

Cái tên xa lạ này như chìa khóa mở toang cánh cửa ký ức. Đầu Liễu Nhân Nhân

đau nhói như bị kim châm, hàng loạt thông tin không thuộc về nàng ồ ạt tràn vào

não bộ.

Tháng 4 năm 1958. Nông thôn nghèo đói.

Nguyên chủ trùng tên trùng họ với nàng, năm nay 19 tuổi. Cuối năm ngoái vừa gả

cho quân nhân Cố Thành ở thôn bên. Vốn tưởng là mối lương duyên tốt đẹp, ai

ngờ cách đây không lâu, tin dữ báo về: Cố Thành hy sinh khi làm nhiệm vụ.

Chưa kịp hưởng hạnh phúc tân hôn đã thành góa phụ.

Cay đắng hơn, nhà họ Cố mê tín, cho rằng nàng có số sát phu, khắc chết con

trai họ. Bà mẹ chồng độc ác lấy cớ nàng “xui xẻo”, không chút tình nghĩa đuổi

nàng về nhà mẹ đẻ ngay trong đêm mưa gió.

Liễu Nhân Nhân: “”

Tuyệt vời! Kiếp trước là gái ế chưa từng nắm tay trai, xuyên không một cái liền

“nhảy cóc” thành quả phụ chồng chết!

Kịch bản này có cần máu chó thế không?

Nàng rũ người xuống mép giường, cảm thấy cuộc đời xám xịt như màu cái áo

đang mặc. Vừa xuyên đến đã phải chịu cái mác “góa phụ”, lại còn ở cái thời đại

cái ăn không đủ no, cái mặc không đủ ấm này.

“Nhân Nhân, cô thấy trong người thế nào? Hay là vẫn còn đau đầu?” Chị dâu cả

thấy mặt nàng trắng bệch, lo lắng hỏi.

Liễu Nhân Nhân hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh. Đã đến nước này, khóc lóc

cũng chẳng giải quyết được gì.

“Em. em chỉ hơi choáng thôi, chị đừng lo”

Đợi chị dâu ra ngoài, Liễu Nhân Nhân nằm vật xuống giường, mắt nhìn trân trân

lên mái nhà lợp tranh.

Thôi thì, ở đâu âu đấy. Ít nhất cơ thể này mới 19 tuổi, trẻ hơn nàng kiếp trước tận

10 tuổi. Coi như ông trời đền bù thanh xuân cho nàng vậy. Sống lại một đời, dù

nghèo khó nhưng còn mạng là còn hy vọng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.