Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa

Chương 2: Bàn tay vàng nơi hoang dã



Chấp nhận sự thật là một chuyện, nhưng đối mặt với cái nghèo lại là chuyện

khác.

Sáng hôm sau, Liễu Nhân Nhân quyết định bước ra khỏi “vỏ ốc”. Nàng cần phải

nhìn xem thế giới này rốt cuộc tròn méo ra sao.

Vừa bước ra khỏi cửa buồng, cảm giác đầu tiên ập đến là sự hoang sơ và nghèo

nàn đến nao lòng. Sân nhà họ Liễu là nền đất nện, xung quanh rào bằng tre nứa

sơ sài. Xa xa là những rặng núi trập trùng và cánh đồng đang vào vụ cày bừa.

Tất cả mọi thứ đều toát lên một chữ: Nghèo!

Bữa sáng của đại gia đình nhà họ Liễu diễn ra trong không khí trầm mặc. Trên

chiếc bàn gỗ cũ kỹ bày ra những món ăn đạm bạc đến mức thảm thương: một

đĩa dưa muối thâm đen, một đĩa cải xào lõng bõng nước, và món chính là bánh

bột ngô trộn rau dại vàng khè, cứng ngắc.

Liễu Nhân Nhân cầm chiếc bánh được chia, cảm giác nhám nhám của bột ngô

xay dối ma sát vào tay.

Theo chế độ phân phối hiện tại, cha và các anh trai là lao động chính được ăn 4

cái bánh. Phụ nữ và trẻ em thì ít hơn. Nàng nuốt một miếng bánh, cổ họng khô

khốc như nuốt phải giấy nhám, phải chiêu thêm ngụm cháo loãng mới trôi xuống

được.

“Mẹ, Nhân Nhân nhìn cũng khỏe rồi đấy”

Tiếng nói chanh chua của chị dâu hai phá vỡ sự im lặng. Chị ta vừa và cơm vừa

liếc xéo Liễu Nhân Nhân: “Vụ xuân đang bận tối mắt tối mũi, cô ấy cứ ở nhà ăn

không ngồi rồi mãi, người làng lại cười cho. Nhà mình đâu dư lương thực mà nuôi

người rảnh rỗi”

Mẹ Liễu – bà Khương Thúy Hoa đập mạnh đôi đũa xuống bàn, lườm con dâu thứ:

“Nó mới ốm dậy, nghỉ thêm vài hôm thì chết ai? Cô bớt mồm bớt miệng lại đi”

Chị dâu hai bĩu môi, vuốt vuốt cái bụng chưa nhô lên chút nào của mình, giọng

điệu thay đổi 180 độ: “Mẹ, con nói cũng vì cái nhà này thôi. Mà hình như. con lại

có tin vui rồi. Triệu chứng y hệt hồi chửa cái Diệp”

Cả nhà sững lại. Thời này, thêm con thêm cháu là thêm phúc, dù nghèo nhưng ai

cũng mừng.

Cha Liễu hút một hơi thuốc lào, gật đầu quyết định: “Vợ thằng hai có bầu thì

làm việc nhẹ thôi. Còn Nhân Nhân” Ông nhìn con gái út bằng ánh mắt áy náy

nhưng kiên quyết: “Con nghỉ thêm hai hôm nữa, rồi theo mẹ ra đồng kiếm điểm

công. Tương lai còn dài, con phải tự lo cho mình thôi”

“Vâng, con biết rồi cha” Liễu Nhân Nhân ngoan ngoãn gật đầu. Nàng không muốn

làm gánh nặng, cũng không muốn gia đình vì nàng mà bất hòa.

Sau bữa sáng, người lớn ra đồng, Liễu Nhân Nhân xách giỏ theo cháu gái Liễu

Chi Chi lên núi đào rau dại.

Nắng tháng tư bắt đầu gắt, Liễu Nhân Nhân ngồi xổm giữa sườn đồi, tay cầm cái

cuốc nhỏ xới đất. Ký ức nguyên chủ giúp nàng nhận biết được đâu là rau tể thái,

đâu là cỏ dại.

mua/chuong-2-ban-tay-vang-noi-hoang-dahtml]

Được một lúc, chiếc giỏ tre đã lưng lửng rau.

Đột nhiên, một âm thanh điện tử trong trẻo vang lên ngay trong đầu nàng, rõ mồn

một:

[Phát hiện rau tể thái hoang dại chất lượng cao. Giá thu mua: 6 tệ/cân. Ký chủ có

muốn bán không?]

Liễu Nhân Nhân giật mình suýt đánh rơi cái cuốc. Nàng ngó nghiêng xung

quanh, chỉ thấy Liễu Chi Chi đang cặm cụi ở xa tít.

Trước mắt nàng, một màn hình bán trong suốt màu xanh nhạt hiện ra, lơ lửng

giữa không trung. Trên đó có hai nút ảo: [CÓ] và [KHÔNG].

Tim Liễu Nhân Nhân đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nàng run rẩy

đưa ngón tay dính đầy đất ấn vào nút [CÓ].

Đinh! [Giao dịch thành công. Bạn đã bán 1 cân rau tể thái. Số dư tài khoản: 6 tệ]

Đống rau trong giỏ biến mất trong nháy mắt.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Hệ thống! Là hệ thống giao dịch!

Liễu Nhân Nhân muốn hét lên vì sung sướng nhưng vội bụm miệng lại. Ông trời

không triệt đường sống của ai bao giờ! Ở cái thời đại một xu bẻ đôi cũng quý này,

nàng vậy mà lại sở hữu một cái siêu thị di động!

Lợi dụng lúc cháu gái không để ý, nàng điên cuồng đào bới. Rau sam 5 tệ/cân,

dương xỉ 8 tệ/cân. Những thứ cây cỏ mọc hoang vô giá trị ở đây, vào hệ thống

lại được định giá theo mức sống hiện đại.

Chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tài khoản của nàng đã nhảy lên con số 43

tệ.

Liễu Nhân Nhân lén mở giao diện “Cửa Hàng”. Gạo tẻ trắng ngần 1.3 tệ/cân, thịt

ba chỉ, trứng gà, bánh kẹo. đủ cả.

Không kiềm chế được cơn thèm khát của cái dạ dày đang lép kẹp, nàng run tay

mua một cái bánh bao thịt nóng hổi giá 2 tệ.

Núp sau một tảng đá lớn, Liễu Nhân Nhân cắn một miếng. Vỏ bánh mềm xốp,

nhân thịt đậm đà tứa nước mỡ thơm nức mũi. Nàng vừa ăn vừa rưng rưng nước

mắt. Đây không phải là bánh bao, đây là hương vị của sự sống!

Có bàn tay vàng này, Liễu Nhân Nhân thề, nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân

chết đói ở cái năm 1958 này!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.