Tối nay anh cả và anh ba sẽ sang giúp làm đậu hủ thần tiên. Liễu Nhân Nhân tự
nhiên phải giữ họ lại ăn cơm tối, chỗ 1 cân 4 lạng cá tôm này để lại làm thêm món
mặn vậy.
Mặt trời vừa xuống núi, Liễu Nhân Nhân đủng đỉnh tưới nước cho hai mảnh đất.
Khi anh em Liễu Minh Thành, Liễu Minh Viễn tan làm sang đến nơi thì nàng đã
tưới xong.
“Em gái, chẳng phải bảo để việc này bọn anh làm sao?” Liễu Minh Viễn vừa vào
cửa đã lải nhải như ông cụ non.
Liễu Nhân Nhân phát hiện ông anh ba này đúng là lắm mồm, cũng chẳng thèm
chấp, cười hì hì: “Thì chẳng phải còn việc khác chờ các anh làm đây thây”
Liễu Minh Thành mơ mơ hồ hồ bị em trai kéo sang, ngơ ngác hỏi: “Em út, rốt cuộc
em cần giúp việc gì?”
Trên đường đi hỏi Liễu Minh Viễn mà hắn cũng chẳng nói rõ ràng.
Liễu Nhân Nhân không khách khí sai bảo: “Lát nữa các anh khắc biết. Anh cả anh
ba, giúp em vò nát chỗ lá cây này trước đã”
Bước đầu tiên làm đậu hủ thần tiên là cho nước vào vò nát lá hủ tì.
Liễu Minh Viễn khó hiểu: “Em gái, đây toàn là lá cây, vò nát làm cái gì?”
“Làm món ngon chứ gì” Liễu Nhân Nhân không úp mở nữa.
Liễu Minh Viễn khiếp sợ: “Gì cơ, thật hay đùa đấy?”
Loại lá cây này trên núi mọc đầy, trước giờ chưa thấy ai lấy làm đồ ăn bao giờ.
Liễu Nhân Nhân không dám khẳng định chắc nịch, nói lấp lửng: “Em cũng tình cờ
nghe người ta nói ở huyện thành, bảo là cái này làm được món đậu hủ thần tiên,
chắc là thật đấy, em thử xem sao”
Mồi đã thả, anh em Liễu Minh Viễn rõ ràng hứng thú với cái món “đậu hủ thần
tiên” này, không hỏi nhiều nữa mà cắm cúi làm việc.
Làm đậu hủ thần tiên không khó, quy trình cũng na ná làm đậu phụ thường nhưng
đơn giản hơn nhiều. Đổ lá hủ tì vào rổ, đặt lên chậu gỗ, vừa dội nước vừa vò đi
vò lại. Nước dần chuyển sang màu xanh lục, đến khi đậm như màu lá thì dừng.
Liễu Nhân Nhân mang tấm vải màn đã chuẩn bị sẵn ra. Đổ nước lá hủ tì qua vải
màn để lọc bã.
Chưa xong đâu, còn bước quan trọng nhất. Muốn nước lá hủ tì đông lại thành
hình thì phải dùng nước tro tàu. Cái này cũng dễ, dùng ít tro bếp hòa nước là có
ngay.
Tiếp theo chỉ việc chờ nước lá hủ tì đông lại.
Liễu Minh Viễn bán tín bán nghi: “Em gái, thế là xong rồi á?”
“Vâng, đợi khoảng nửa tiếng nữa là được” Liễu Nhân Nhân nói.
Mới làm được hai chậu to, lá hủ tì vẫn còn một nửa, phải làm tiếp. Vừa nãy đã
dạy hai anh một lần, Liễu Nhân Nhân để họ tự làm, còn mình đi chuẩn bị cơm tối.
Cá tạp kho tàu, trứng xào ớt xanh, rau muống trộn, món chính vẫn là bánh bột
ngô rau dại, nàng hấp hẳn mười cái.
Cơm nước xong xuôi thì Liễu Minh Viễn họ cũng làm xong mẻ đậu hủ. Liễu Nhân
Nhân gọi họ vào ăn cơm.
mua/chuong-13-di-chohtml]
Liễu Minh Viễn nhìn mâm cơm thịnh soạn y hệt hôm qua, lười chẳng buồn nói
nữa, tâm trí hắn giờ dồn cả vào món đậu hủ thần tiên kia. Liễu Minh Thành cũng
giật mình nhưng tính tình trầm ổn, không tiện nói thẳng em gái, chỉ định bụng về
nhà bảo mẹ khuyên nhủ em tiết kiệm chút.
Cơm no rượu say, đậu hủ thần tiên cũng đông lại. Liễu Nhân Nhân lấy dao cắt
vài đường, chia thành từng khối vuông vức.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Đúng là đậu hủ thật này” Liễu Minh Viễn trố mắt kinh ngạc.
Không hiểu sao Liễu Nhân Nhân lúc này cũng hơi kích động, món này nàng cũng
lâu lắm chưa được ăn.
Lấy ra ba bát đậu hủ, xắn thành miếng nhỏ, thêm thìa đường trắng trộn đều.
“Anh cả anh ba, mau nếm thử đi” Liễu Nhân Nhân cũng tự bưng một bát, nóng
lòng xúc một thìa bỏ vào miệng.
Đậu hủ thần tiên mềm mịn, tan ngay trong miệng. Cắn vào lại thấy dai dai dẻo
dẻo, hương vị lá cây tự nhiên đúng là cực phẩm!
“Ngon thật đấy” Liễu Minh Viễn cảm thán, đậu hủ mát lạnh ngọt ngào, ăn một
miếng thấy cả người sảng khoái hẳn ra.
Liễu Minh Thành không nói gì, húp “sụp soạt” một cái là hết nửa bát.
Liễu Nhân Nhân ăn cũng rất thoải mái, trời nóng ăn cái này đúng là giải nhiệt. Tiếc
là không có tủ lạnh, món này mà được ướp lạnh thì còn tuyệt hơn nữa.
“Em gái, chỗ còn lại mai anh mang ra chợ bán nhé?” Liễu Minh Viễn ăn chưa đã
thèm nhưng tiếc không dám ăn thêm, trong lòng hắn còn nhớ thương chuyện
kiếm tiền.
Đầu óc hắn linh hoạt, đoán ngay ra cách kiếm tiền Liễu Nhân Nhân nói hôm qua
chính là bán cái này.
Liễu Nhân Nhân cười thừa nhận: “Đúng thế, một bát to thế này mai em bán 2 xu,
hoặc đổi một quả trứng gà”
Đương nhiên, đổi lấy lương thực thực phẩm khác cũng được, lấy vật đổi vật càng
tiện.
“Anh thấy được đấy” Liễu Minh Viễn mắt sáng rực, chỉ tốn công hái lá trên núi,
thêm tí đường, vốn liếng chẳng đáng là bao, buôn bán thế này quá hời. Hắn bắt
đầu mong chờ phiên chợ ngày mai. Nếu ế thật thì mang về nhà ăn, cũng chẳng
mất gì.
Lúc hai anh em ra về, Liễu Nhân Nhân múc cho họ một âu nhỏ mang về: “Cho mọi
người ở nhà nếm thử, thêm tí đường, nếu treo xuống giếng ngâm vài tiếng thì ăn
càng mát”
Liễu Minh Viễn do dự: “Hay là để dành mai bán lấy tiền?”
“Mấy miếng thì bán được bao nhiêu? Khổ gì thì khổ chứ không thể khổ cái mồm”
Liễu Nhân Nhân giục họ về nhanh. Bà bầu buồn ngủ, nàng còn phải dọn dẹp để đi
ngủ.
Họp chợ phải đi sớm, hôm sau trời chưa sáng Liễu Nhân Nhân đã bị giọng oang
oang của Khương Thúy Hoa đánh thức.
Khương Thúy Hoa hôm nay tươi cười hớn hở, tối qua bà đã được nếm thử món
đậu hủ thần tiên con trai mang về. Bà thật không ngờ mấy cái lá cây tầm thường
trên núi lại làm được món ngon thế này. Thời buổi thiếu thốn, cứ cái gì ăn được là
chuyện lớn! Đậu hủ thần tiên tuy không phải lương thực nhưng ăn vào cũng mát
ruột mát gan, là thứ tốt cả.
Chỉ có Khương Thúy Hoa và Liễu Minh Viễn đến, những người khác vẫn phải đi
làm như thường. Liễu Minh Viễn xếp bốn chậu gỗ đựng đậu hủ lên xe đẩy, buộc
chắc chắn. Trên xe còn có một giỏ trứng gà Khương Thúy Hoa tích cóp để đổi đồ
dùng gia đình.
Liễu Nhân Nhân chưa kịp ăn sáng, cầm theo hũ đường trắng rồi cùng mọi người
lên đường. Thôn Liễu Gia cách chợ xã khá xa, đi bộ mất khoảng một tiếng đồng
hồ. Ngoài họ ra, trong thôn cũng có nhiều người đẩy xe hoặc gánh gồng vội vã đi
chợ.
Trên đường đi, Khương Thúy Hoa móc trong giỏ ra một gói giấy dầu đưa cho Liễu
Nhân Nhân.