Trong lòng Lý Xuân Phương khá thấp thỏm. Bà vốn định tìm Liễu Nhân Nhân hỏi
chuyện đậu hủ thần tiên, nghĩ bụng cô gái trẻ da mặt mỏng sẽ dễ nói chuyện hơn.
Ai ngờ. Khương Thúy Hoa lại cũng ở đây. Nhưng đã đến rồi thì đành phải căng
da đầu mà mở miệng.
Quả nhiên.
Khương Thúy Hoa đoán bà ta đến cũng vì chuyện này. May mà vừa nãy đã bàn
bạc với con gái, lúc này bà cũng đã nghĩ thông suốt, bèn nói thẳng: “Đúng thế, là
do Nhân Nhân nhà tôi tự mày mò ra đấy”
Lý Xuân Phương nghe được câu trả lời mong muốn, cũng không vòng vo nữa mà
đi thẳng vào vấn đề: “Haizz, trời cứ không mưa mãi, chẳng biết mùa màng năm
nay có bị ảnh hưởng không. Gần đây khối người lo lắng sang năm thiếu lương
thực. Thế nên. mọi người đều chạy đến nhà tôi, nhờ tôi đến hỏi thăm cách làm
món đậu hủ thần tiên. Tôi nghĩ mọi người cũng chẳng dễ dàng gì, nên đành muối
mặt đến đây hỏi”
Bà ta đúng là được người khác nhờ vả, mà chồng bà là trưởng thôn Liễu Trường
Toàn trong lòng cũng canh cánh chuyện này.
“Chị nói gì thế” Khương Thúy Hoa xua tay, nói, “Chị không biết đấy thôi, mấy hôm
nay tôi cũng đang tính xem nên nói cho bà con chuyện này thế nào đây”
“Thật sao?” Lý Xuân Phương nghe vậy nghẹn lời, ngạc nhiên vui mừng nói, “Chị.
chị chịu nói cho mọi người biết á?”
Khương Thúy Hoa nghiêm túc nói: “Đương nhiên rồi, đều là người cùng thôn, giúp
đỡ nhau là chuyện nên làm. Hơn nữa, Nhân Nhân nhà tôi có được căn nhà để ở
cũng là nhờ phúc của trưởng thôn và mọi người, giờ có chuyện tốt thế này sao có
thể không nghĩ đến bà con được”
Cho nên, sau này nếu mọi người có thiếu lương thực, thì ngàn vạn lần đừng có
trách lên đầu bà nhé!
Lý Xuân Phương thực sự rất bất ngờ, bà không nghĩ Khương Thúy Hoa lại có
giác ngộ cao như vậy, hại bà nãy giờ lo lắng vô ích.
Liễu Nhân Nhân đứng bên cạnh nghe mà suýt bật cười. Mẹ nàng cũng khéo ăn
nói thật, nếu không phải vừa bàn bạc xong, chắc nàng cũng tin lời bà nói.
Lúc này chè đậu xanh đã nguội, Liễu Nhân Nhân bưng ra mời: “Mẹ, thím, hai
người uống chút chè đậu xanh cho mát giọng rồi hẵng nói chuyện”
Khương Thúy Hoa nói một hồi cũng khát nước, bưng bát chè ừng ực uống mấy
ngụm, uống xong lại tiếp tục thao thao bất tuyệt với Lý Xuân Phương về cách làm
đậu hủ thần tiên.
“Đấy, những gì cần nói tôi nói hết rồi, làm món này đơn giản thế thôi”
Lý Xuân Phương thầm ghi nhớ cách làm, vừa gật đầu nói: “Được, sau này ai hỏi
tôi sẽ chỉ cho họ y như thế. À đúng rồi, lần này Nhân Nhân coi như làm việc tốt
cho cả thôn, lát về tôi sẽ bảo ông nhà tôi, nhất định phải đền bù xứng đáng cho
cháu”
Liễu Nhân Nhân khéo léo từ chối: “Thím ơi, cái này cháu không dám nhận đâu.
Cháu. có thể về thôn sống, lại có nhà để ở, là đã cảm kích mọi người lắm rồi”
Khương Thúy Hoa đứng bên cạnh chêm vào: “Đúng là cái lý đó, không thể gây
thêm phiền phức cho mọi người được”
Liễu Nhân Nhân bụng mang dạ chửa, trong lòng Khương Thúy Hoa thật ra cũng
muốn trưởng thôn sắp xếp cho con gái công việc nhẹ nhàng một chút, nhưng lại
ngại mở miệng.
Lý Xuân Phương hoàn thành nhiệm vụ, uống xong bát chè đậu xanh liền vui vẻ ra
về. Khương Thúy Hoa trong lòng vẫn còn chút mất mát, tuy nói là làm việc tốt,
nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy mình hơi bị thiệt thòi.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lúc đến, Khương Thúy Hoa xách một rổ rau xanh, có xà lách, hẹ, mướp hương,
ngồng tỏi và cần tây. Liễu Nhân Nhân trút rau ra, bỏ vào rổ cho mẹ mấy cái đài
sen và cà chua, lại múc thêm một âu nhỏ chè đậu xanh.
Rau trong vườn nhà nàng, ngoại trừ bí đỏ, những thứ khác gần như đều ăn được.
Cà chua nhà họ Liễu trồng cây cối yếu ớt, Liễu Nhân Nhân bèn hái một ít cho mẹ
mang về.
mua/chuong-16-mua-tohtml]
“Cái thứ này chua chua ngọt ngọt ăn ngon phết, sang năm mẹ cũng trồng một ít”
Khương Thúy Hoa lập tức bị thu hút sự chú ý. Cà chua vừa có thể nấu canh, vừa
có thể ăn sống như trái cây, kiểu gì cũng ngon.
Liễu Nhân Nhân tán thành: “Sang năm con sẽ mua thêm ít hạt giống khác về trồng
thử”
Khương Thúy Hoa mắng yêu: “Chỉ có con là giỏi vẽ chuyện” Con gái sống tốt bà
cũng mừng, nhưng làm mẹ vẫn lo con tiêu xài hoang phí sau này không có tiền
dùng. Chỉ là con gái đã lớn, có suy nghĩ riêng, bà nói nhiều cũng không hay.
Khương Thúy Hoa không ở lại lâu rồi cũng đi về, muộn nữa trời càng nóng, phơi
nắng dễ bị say.
Liễu Nhân Nhân chống hông, đứng ở cửa bếp nhìn mặt trời chói chang gay gắt.
Trong lòng không khỏi lo lắng, hiện tại đất đai nứt nẻ hết cả rồi, nếu trời không
mưa nữa thì mùa màng năm nay coi như bỏ đi.
Vạn sự cấm kỵ nhất là nhắc mãi thành thật. Liễu Nhân Nhân vừa mới lo lắng
xong, thì ngay chập tối hôm đó, trời đất trở nên âm u, mây đen giăng kín, là dấu
hiệu sắp có mưa.
Cả thôn nhìn trời mà thở phào nhẹ nhõm. Ông trời ơi, mong mỏi bao lâu nay, cuối
cùng cũng sắp mưa rồi.
Nửa đêm, Liễu Nhân Nhân đang ngủ ngon, đột nhiên một luồng khí lạnh ập đến.
Nàng choàng tỉnh dậy, thắp đèn dầu lên, nghe thấy bên ngoài cửa sổ tiếng tí tách
tí tách.
Mưa rồi!
Cơn mưa lớn xua tan cái nóng bức, trong không khí tràn ngập mùi đất ẩm ướt,
nhiệt độ lập tức giảm xuống vài độ. Buổi tối Liễu Nhân Nhân chỉ mặc một chiếc
váy hai dây đi ngủ, tay chân đều để trần. Lúc này thấy hơi lạnh, nàng tìm cái chăn
mỏng đắp lên, nghe tiếng mưa rơi mà yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời vẫn đang mưa.
Nắng hạn gặp mưa rào, trận mưa to này đúng là cơn mưa vàng, mang đến hy
vọng được mùa cho cây cối hoa màu.
Trời mưa không ra khỏi cửa được, Liễu Nhân Nhân bị nhốt trong nhà. Cũng may
trong nhà không thiếu đồ ăn, nàng có ăn có uống cứ ở trong nhà cũng chẳng
buồn chán. Trời mát mẻ, vừa hay tranh thủ may cho em bé vài bộ quần áo.
Liễu Nhân Nhân đã mua không ít vải bông để may quần áo, chăn ủ, mũ, tất, yếm
và tã lót cho con. Thời buổi này quần áo đều là người nhà tự may, nguyên chủ
cũng có ký ức về việc may vá. Khi mấy đứa cháu nhà họ Liễu ra đời, nguyên chủ
cũng đã chăm sóc không ít. Cho nên, dù chưa từng làm mẹ, nhưng kinh nghiệm
chăm trẻ con nàng vẫn có chút ít.
Trận mưa này thật sự rất lớn, hạt mưa to như hạt đậu rơi lộp bộp, mãi đến chiều
vẫn chưa tạnh.
Đây vốn là cơn mưa được mong đợi đã lâu, nhưng.
Mưa to tầm tã suốt hai ngày liền, niềm vui của dân làng lại biến thành nỗi lo lắng.
Sao mưa mãi không dứt thế này, cứ đà này thì hoa màu ngoài đồng bị ngập úng
thối rễ hết mất!
Liễu Minh Viễn đội mưa sang nhà Liễu Nhân Nhân xem xét một lượt, thấy nhà
nàng không sao mới yên tâm. Mưa mãi không ngớt, rất nhiều nhà trong thôn đã bị
dột. Nhà Liễu Nhân Nhân mới sửa chưa bao lâu nên không bị dột, nhưng trong
sân nhà nàng lại bị đọng nước!
Dây khoai lang non đều ngập trong nước, ngâm nước mãi thế này thì hỏng hết.
Liễu Nhân Nhân mặc áo mưa đi ủng, cầm cuốc đào một con mương nhỏ bên cạnh
sân để thoát nước, tình hình mới đỡ hơn nhiều. Chỗ nàng địa thế còn cao ráo,
những nơi khác chắc chắn càng tệ hơn.
Haizz! Liễu Nhân Nhân bất lực lắc đầu. Thời buổi này làm ruộng thật chẳng dễ
dàng, tất cả đều trông chờ vào ông trời.