Mẹ Cố chẳng hề để tâm: “Đăng ký kết hôn thì đã sao, không phải vẫn có thể ly
hôn à. Con trai, với điều kiện của con, mẹ đảm bảo sẽ tìm cho con một cô gái tân
trẻ đẹp khác!”
Thấy bà càng nói càng quá đáng, Cố Thành cũng chẳng buồn nghe họ nói lung
tung nữa, cầm đồ đạc đi thẳng ra ngoài.
Mẹ Cố lập tức sốt ruột: “Con đi đâu đấy? Con ngàn vạn lần đừng đi tìm con Liễu
Nhân Nhân nhé, nó về nhà lâu thế rồi, biết đâu. biết đâu giờ nó đã tìm được
chồng mới rồi cũng nên”
Cố Thành trầm mặt nói: “Bọn con hiện tại vẫn là vợ chồng, không thể nói bỏ là bỏ.
Con đi xem tình hình thế nào đã”
Mẹ Cố mấp máy môi định ngăn lại: “Có gì mà xem, không có nó thì mẹ cưới đứa
khác cho con là được chứ gì. Con là sĩ quan quân đội, thiếu gì con gái nhà lành
muốn lấy?”
Cố Thành quay đầu nhìn mẹ một cái, nói thẳng: “Mẹ, con chuyển ngành rồi, lần
này về sẽ không đi nữa”
“Cái gì? Con chuyển ngành?” Mẹ Cố hoảng hốt.
Cố Thành không nói thêm gì nữa, đi thẳng một mạch. Mẹ Cố đứng chết trân tại
chỗ, chỉ biết trơ mắt nhìn con trai đi càng lúc càng xa.
Trong lòng bà chịu cú sốc lớn: “Ông nó ơi, con trai vừa bảo gì cơ, nó chuyển
ngành, thế là sau này không ở quân đội nữa à?”
Ông trời ơi! Câu nói này đối với bà chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang,
chả kém gì lúc nghe tin Cố Thành “hy sinh”. Bà sống hơn nửa đời người, điều tự
hào nhất là nuôi được đứa con trai giỏi giang, đi bộ đội làm sĩ quan, tháng nào
cũng gửi tiền gửi phiếu về nhà. Mẹ Cố đi ra ngoài lưng lúc nào cũng thẳng tắp,
trong thôn chẳng ai bì kịp bà.
Cha Cố thở dài: “Về thì về chứ sao, người còn sống là tốt rồi” Ở bên ngoài cũng
khiến người ta nơm nớp lo sợ, chỉ sợ ngày nào đó nó không về được nữa.
Mẹ Cố mắng: “Ông thì biết cái gì!” Cố Thành không ở quân đội nữa, sau này ai
gửi tiền hàng tháng cho bà tiêu đây!
..
Khi Cố Thành đến thôn Liễu Gia thì dân làng đã ra đồng làm việc. Không tìm thấy
ai ở nhà họ Liễu, hắn lại hộc tốc chạy ra ruộng. Hỏi han một hồi cuối cùng cũng
tìm được bố mẹ vợ.
Lúc này Liễu Nhân Nhân đang phơi kê ở sân đập lúa. Lúc rảnh tay, nàng ngồi trên
chiếc ghế đẩu nhỏ, chốc chốc lại phải ngó nghiêng canh chừng chim chóc sà
xuống ăn vụng.
“Nhân Nhân này, bụng cháu mấy tháng rồi?” Người hỏi chuyện là bà cụ Thái trong
thôn, hơn 60 tuổi, cũng được phân công làm việc ở sân phơi lúa giống Liễu Nhân
Nhân. Bà cụ Thái lớn tuổi, rảnh rỗi lại thích tìm người trò chuyện.
“Gần bảy tháng rồi ạ” Liễu Nhân Nhân đáp.
“Thế là sắp sinh rồi, cũng tốt, tầm hai ba tháng nữa là xong vụ thu hoạch, lúc ấy
mẹ cháu rảnh rang chăm cháu ở cữ” Bà cụ Thái liếc nhìn Liễu Nhân Nhân, vẻ
mặt đăm chiêu.
Liễu Nhân Nhân cười cười không nói gì. Nàng thân cô thế cô, đến lúc sinh nở ở
cữ đúng là phải phiền đến Khương Thúy Hoa.
Bà cụ Thái thấy Liễu Nhân Nhân im lặng, một lát sau lại ghé tai nàng thì thầm:
“Cháu còn trẻ, một mình nuôi con cũng chẳng dễ dàng gì, có bao giờ nghĩ đến
chuyện tìm người cùng gánh vác nuôi con không?”
mua/chuong-21-co-thanh-khong-chethtml]
Liễu Nhân Nhân: “”
Hóa ra bà cụ Thái định làm bà mối cho nàng.
Liễu Nhân Nhân không tiện từ chối quá thẳng thừng, nói lấp lửng: “Bà ơi, giờ ai
sống cũng khó khăn, ai lại vô duyên vô cớ đi nuôi con hộ người khác chứ ạ?”
Thời buổi này, như ở thôn Liễu Gia đây, nhà nào cũng mười mấy hai mươi miệng
ăn, lo cho người nhà mình còn chưa xong, huống hồ đèo bòng thêm con người
khác?
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Bà cụ Thái nhướng mắt lên, nói: “Cũng chưa chắc đâu. Bà bảo này, thôn mẹ đẻ
bà có cậu thanh niên tên Trần Quang Quân, năm nay vừa tròn 22, chưa vợ con gì.
Cậu này mắt nhìn người cũng cao lắm, cứ đòi tìm cô nào xinh xắn, bà thấy. nếu
là cháu thì chắc chắn cậu ấy ưng ngay”
Liễu Nhân Nhân kinh ngạc!
Không đợi nàng nói gì, bà cụ Thái tiếp tục lải nhải: “Bà già rồi, chẳng làm chuyện
hại người đâu. Cái cậu Trần Quang Quân này thật sự là người tốt. Cậu ấy hiện
đang làm ở Cung Tiêu Xã trên huyện, là nhân viên chính thức hẳn hoi, lương lậu
phúc lợi đều tốt, chắc chắn nuôi nổi vợ con. Người nhà cậu ấy cũng dễ tính, cha
mẹ đều là người thật thà được cả thôn công nhận, không có chuyện làm mấy trò
bẩn thỉu sau lưng đâu”
Liễu Nhân Nhân lau mồ hôi hột, ngượng ngùng cười: “Bà Thái ơi, bà cứ nói thế,
điều kiện anh ấy tốt vậy sao lại ưng cháu được”
Trong mắt người ngoài, nàng trừ khuôn mặt ra thì chẳng có ưu điểm gì khác.
Trước kia còn miễn cưỡng được, chứ giờ nàng là “quả phụ”, trong bụng lại đang
mang đứa con sắp chào đời. Cho dù Trần Quang Quân đồng ý, thì gia đình anh ta
liệu có chấp nhận cưới một “quả phụ” về? Lại còn phải “đổ vỏ” nữa chứ.
Bà cụ Thái thở dài: “Bà nói thật với cháu, thằng Quân nó cũng đáng thương lắm.
Hồi trước nó bị thương, có một cánh tay không cử động được, nên so với người
thường có chút khiếm khuyết. Nhưng con người nó thật thà chịu khó lắm, trừ cái
tay ra thì chẳng chê vào đâu được”
Trần Quang Quân trước kia vì bảo vệ tài sản nhà nước mà bị thương, để đền bù
nên người ta mới sắp xếp cho anh ta công việc ở Cung Tiêu Xã. Chứ không thì.
một người nhà quê như anh ta sao mà tìm được việc trên huyện, lại còn là đơn vị
tốt như Cung Tiêu Xã.
Với điều kiện đó, lấy gái thành phố cũng chẳng phải không thể, nhưng mà. có
những chuyện cứ dở dở ương ương thế đấy. Trần Quang Quân ưng người ta thì
người ta chê anh tàn tật, người ưng anh thì anh lại không vừa mắt. Cho nên đành
hạ thấp tiêu chuẩn xuống một chút, đời người mà, khó mà thập toàn thập mỹ
được.
Hóa ra là vậy. Liễu Nhân Nhân coi như đã hiểu, Trần Quang Quân có khiếm
khuyết cơ thể nên yêu cầu tìm bạn đời không cao lắm, có thể chấp nhận hoàn
cảnh “quả phụ” của nàng.
Hiểu thì hiểu, nhưng Liễu Nhân Nhân vẫn khéo léo từ chối: “Bà Thái, cảm ơn bà
đã lo lắng cho cháu, nhưng tạm thời cháu chưa nghĩ đến chuyện này đâu ạ”
Bà cụ Thái cũng xuất phát từ lòng tốt, có những lời Liễu Nhân Nhân không tiện
nói quá trắng ra. Người thời này tư tưởng khác người đời sau, nếu nàng bảo sau
này không muốn kết hôn không muốn sinh thêm con, người ta lại bảo đầu óc nàng
có vấn đề!
Bà cụ Thái ngạc nhiên: “Tại sao chứ? Lương của thằng Quân thừa sức nuôi hai
mẹ con cháu”
Bà mở miệng nói chuyện này với Liễu Nhân Nhân cũng không phải tự biên tự
diễn. Thực ra Trần Quang Quân từng gặp Liễu Nhân Nhân rồi, ban đầu đã có ý
với nàng, nhưng chưa kịp nhờ người dạm hỏi thì Liễu Nhân Nhân đã đi lấy chồng.
Sau này. Liễu Nhân Nhân một mình trở về, Trần Quang Quân không biết nghe tin
ở đâu, tâm tư vốn đã dập tắt lại nhen nhóm trở lại.
Liễu Nhân Nhân mỉm cười giải thích: “Cháu”
“Nhân Nhân ơi, chồng con về rồi!”