Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa

Chương 268: Khu gia đình



Lý Xuân Phương cũng không biết phải nói gì, trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này

mà Liễu Nhân Nhân còn chịu cho mượn lương thực, quả thực là chuyện hiếm có,

người thường không làm được.

Hơn nữa cô làm vậy chẳng khác nào cứu mạng cả thôn.

Lý Xuân Phương vô cùng cảm kích: “. Nhân Nhân à, thím thay mặt bà con trong

thôn cảm ơn cháu”

Liễu Nhân Nhân vội nói: “Không có gì đâu ạ, giúp được mọi người là tốt rồi”

Cho mượn 500 cân ngô, sau này thôn sẽ trả lại.

Thế nên Liễu Nhân Nhân cũng chẳng thiệt hại gì, lại giúp được người trong thôn,

coi như vẹn cả đôi đường.

Lý Xuân Phương cảm thán: “Cháu giúp được việc lớn bằng trời đấy, hay là. bây

giờ thím ra đồng tìm chú nhà bàn bạc chuyện này luôn nhé?”

Việc này không thể chậm trễ, tin tốt thế này Lý Xuân Phương đã nóng lòng muốn

đi báo cho Liễu Trường Toàn biết.

Liễu Nhân Nhân tự nhiên không có ý kiến, nhưng cô dặn thêm: “Thím ơi, ngoài

thím và trưởng thôn ra, chuyện này. có thể đừng nói cho người khác biết được

không ạ?”

“Tại sao?” Lý Xuân Phương khó hiểu, “Cháu làm việc tốt thế này, sao lại không

cho mọi người biết? Họ mà biết chắc chắn sẽ cảm kích cháu lắm”

Liễu Nhân Nhân đâu cần dân làng cảm kích, cô giải thích: “Thím cũng biết đấy,

hiện tại cháu chưa đi theo quân, mẹ góa con côi ở cuối thôn, người khác mà biết

nhà cháu có lương thực dự trữ, lỡ nảy sinh lòng tham thì sao?”

Lòng hại người không nên có nhưng lòng phòng người không thể không, dân làng

đa phần chất phác thiện lương nhưng cũng không có nghĩa là không có kẻ xấu.

Lý Xuân Phương vỡ lẽ: “. Cũng phải, vẫn là cháu suy nghĩ chu đáo”

Hiện tại đâu đâu cũng đói kém, con người ta sắp chết đói đến nơi rồi thì chuyện

gì mà chẳng dám làm?

Nhưng làm việc tốt mà lại giấu tên thì thiệt thòi cho Liễu Nhân Nhân quá, Lý Xuân

Phương nói: “Hay là đợi cháu đi theo quân rồi, chúng ta hẵng công bố chuyện này

cho mọi người biết?”

Liễu Nhân Nhân cân nhắc: “Như vậy cũng được ạ”

Cô đi rồi thì người ta cũng sẽ không nghĩ nhà cô còn lương thực nữa.

Lý Xuân Phương cười nói: “Được rồi, vậy thím ra đồng tìm chú đây”

Liễu Nhân Nhân ừ một tiếng: “Thím đi đi ạ, cháu về nhà trước, nếu không có vấn

đề gì thì mọi người cứ trực tiếp đến nhà cháu chuyển lương thực là được”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Cô phải về trước để dọn dẹp hầm chứa đồ.

Dưới hầm còn hơn một ngàn cân lương thực, đa phần là lương thực thô.

Liễu Nhân Nhân kiểm kê lại, có khoảng hơn một trăm cân lúa mạch nguyên vỏ,

hai trăm cân ngô nguyên bắp, 500 cân bột ngô.

Còn một ít gạo kê, gạo lứt, gạo nếp, khoai lang khô vụn vặt, cộng lại cũng được

tầm 200 cân.

Suy đi tính lại, Liễu Nhân Nhân giữ lại hai trăm cân ngô bắp.

Số lương thực còn lại cô bán hết cho hệ thống.

Sau đó lại mua từ hệ thống ra 300 cân ngô giống.

Đồ ăn của cô và Cố Viêm Viêm không cần lo, trong bếp còn mấy chục cân lương

thực, chắc chắn đủ cầm cự đến lúc đi theo quân.

Vừa dọn dẹp xong thì Liễu Trường Toàn một mình đi tới.

Vừa nãy nghe Lý Xuân Phương nói chuyện Liễu Nhân Nhân có ngô giống và còn

nguyện ý cho thôn mượn, Liễu Trường Toàn suýt chút nữa kích động đến ngất xỉu.

Thời gian qua ông lo sốt vó vì chuyện thiếu hạt giống, thật không ngờ.

Cuối cùng lại có một bất ngờ lớn thế này.

Người gặp chuyện vui tinh thần phấn chấn, Liễu Trường Toàn trông trẻ ra vài tuổi.

Ông ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Nhân Nhân à, chú nghe thím cháu bảo nhà cháu có

ngô giống dư thừa hả?”

Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Cũng là tích cóp dần mấy năm nay, khoảng chừng 500

cân, đằng nào cháu đi theo quân cũng không mang theo được”

mua/chuong-268-khu-gia-dinhhtml]

“Trong thôn chẳng phải đang thiếu hạt giống sao ạ? Mọi người cứ lấy dùng trước,

đợi thu hoạch vụ thu xong trả lại cho cháu là được”

“Có tận 500 cân cơ à?” Liễu Trường Toàn hơi giật mình, thảo nào Liễu Nhân Nhân

không muốn cho người khác biết.

Thời buổi đói kém mà trong nhà còn 500 cân lương thực dự trữ thì quả là con số

không nhỏ, bị người ta dòm ngó là cái chắc.

Tuy nhiên, số hạt giống này hiện tại chính là lương thực cứu mạng của cả thôn.

500 cân ngô giống, gieo được khoảng một trăm mẫu đất. cũng đủ bù đắp lại số

hạt giống bị hư hại do mưa lớn mấy hôm trước.

Liễu Trường Toàn kìm nén sự kích động trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Được,

cháu yên tâm nhé Nhân Nhân, đợi đến vụ thu hoạch, thôn nhất định sẽ trả lại gấp

đôi số lương thực này cho cháu”

Thu hoạch từ cả trăm mẫu ngô. trích ra một ngàn cân trả cho Liễu Nhân Nhân

cũng không phải là không thể.

Liễu Nhân Nhân không mong cầu báo đáp gì nhưng cũng không từ chối: “Chú

trưởng thôn, chuyện này để sau hẵng nói ạ”

Năm nay nếu thực sự được mùa thì cô nhận một ngàn cân lương thực cũng

không sao, nhưng nếu mất mùa. thì thôi vậy.

Liễu Trường Toàn cũng nhận ra bây giờ nói chuyện này còn quá sớm.

Haizz!

Thời tiết mấy năm nay thất thường quá, ai dám đảm bảo sau này sẽ không có

chuyện gì bất trắc xảy ra.

Trầm mặc một lát, Liễu Trường Toàn chuyển chủ đề: “500 cân lương thực này đợi

trời tối chú hẵng dẫn người đến lấy, tránh để người ta nhìn thấy”

Cũng là lo cho sự an toàn của mẹ con Liễu Nhân Nhân.

Các thôn khác vì đói kém mà chuyện trộm cắp xảy ra như cơm bữa.

Đêm xuống, gần 9 giờ tối, Liễu Trường Toàn mới dẫn hai con trai đến lấy ngô

giống.

Mấy người còn đẩy theo một chiếc xe cút kít.

Hầm ngầm sau khi chuyển hết ngô đi thì trống trơn.

Cũng tốt, đỡ khiến Liễu Nhân Nhân phải lo lắng số lương thực trong nhà ăn không

hết.

Hôm sau, Liễu Trường Toàn thông báo với dân làng là ông đã mượn được 500

cân ngô giống từ thôn khác.

Còn mượn của thôn nào. ông chắc chắn không thể nói ra, nói ra là lộ chuyện

ngay.

Dân làng tuy thắc mắc nhưng mượn được giống rốt cuộc vẫn là chuyện đáng

mừng.

Trong lúc nhất thời, cả thôn tràn ngập không khí vui tươi phấn khởi.

Mấy ngày sau, Liễu Nhân Nhân lại nhận được thư của Cố Thành, phong bì khá

dày, chắc là gửi từ đảo về.

Liễu Nhân Nhân vội vàng mở thư ra, điều bất ngờ là bên trong còn có hai phong

bì nhỏ.

Là tiền lương anh cả và anh hai Liễu gửi về.

Liễu Nhân Nhân mở thư của Cố Thành ra xem trước, thư khá dài, viết kín mấy

trang giấy.

Liễu Nhân Nhân đọc lướt qua, quả nhiên để tiết kiệm cước phí, anh cả và anh hai

Liễu đã gửi gộp tiền lương tháng trước của họ vào cùng.

Lương hiện tại của anh cả Liễu là 20 đồng cộng thêm mấy loại phiếu định mức,

tuy nhiên anh mới sang đó chi tiêu tốn kém, lại còn nợ Liễu Nhân Nhân không ít

tiền.

Cho nên lần này anh chỉ gửi về 10 đồng, 10 đồng còn lại giữ để trả nợ.

Anh hai Liễu cũng vậy, lương anh ấy cao hơn anh cả một chút, được 25 đồng, hai

người chắc đã bàn bạc với nhau.

Anh hai Liễu cũng giữ lại 10 đồng, gửi về 15 đồng.

Trong thư Cố Thành còn nói anh đã nhận được đồ Liễu Nhân Nhân gửi sang.

Hơn nữa khu gia đình đã xây gần xong, Cố Thành hiện đang tìm người đóng đồ

nội thất.

Bảo cô nhận được thư thì có thể bắt đầu chuẩn bị sang theo quân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.