Còn có một tin không vui là dạo này đơn vị nhiều nhiệm vụ, Cố Thành tạm thời
không xin nghỉ được nhiều ngày để về đón hai mẹ con Liễu Nhân Nhân.
Cho nên ý trong thư của Cố Thành là muốn nhờ Liễu Minh Viễn đưa hai mẹ con
cô sang.
Đến lúc đó anh sẽ sắp xếp người đón ở ga tàu hỏa thành phố Thanh.
Cố Thành và mọi người vẫn chưa biết tin. Hoàng Tiểu Nguyệt mang thai đôi
và đã sinh hạ hai bé trai.
Thế nên kế hoạch của Cố Thành coi như phá sản, cho dù Hoàng Tiểu Nguyệt sắp
hết cữ.
Liễu Minh Viễn vẫn bận tối mắt tối mũi, vừa phải chăm hai đứa con, vừa phải ra
đồng kiếm công điểm, lấy đâu ra thời gian đưa các cô đi.
Tuy nhiên không sao, Liễu Nhân Nhân tự đi là được, cũng chẳng phải lần đầu
tiên.
Dù sao phần lớn đồ đạc trong nhà đã gửi ra đảo rồi, cũng không cần mang theo
hành lý gì nhiều.
Liễu Nhân Nhân tính toán hai ngày nữa sẽ xuất phát, trong nhà còn phải dọn dẹp
một chút, chăn màn cũng phải giặt giũ cất đi.
Còn mấy con thỏ. để đỡ phiền phức, quay đầu lại cứ bán thẳng cho hệ thống là
xong.
Cất thư đi, Liễu Nhân Nhân mang theo tiền anh cả và anh hai Liễu gửi về sang
nhà họ Liễu.
Hai người ngoài gửi tiền ra thì chẳng viết chữ nào.
Chỉ nhờ Cố Thành nhắn một câu trong thư, bảo Liễu Nhân Nhân chuyển lời đến
gia đình là họ ở trên đảo sống rất tốt, bảo mọi người đừng lo lắng.
Nhận được thư của hai con trai, trong lòng mẹ Khương ấm áp: “Hai cái thằng này,
tháng đầu lương lậu chẳng đáng là bao mà cũng gửi về”
Liễu Nhân Nhân cười tít mắt: “Anh cả anh hai chắc chắn cũng muốn cha mẹ vui
lòng mà”
Biết con gái hai ngày nữa sẽ đi theo quân, mẹ Khương không khỏi lo lắng: “Con
tự đi có được không đấy? Hay là bảo thằng ba đưa con đi?”
Liễu Nhân Nhân giọng điệu nhẹ nhàng: “Sao lại không được ạ, cũng chẳng phải
lần đầu tiên, chỉ cần lên được tàu là ổn thôi, thành phố Thanh bên kia có người
đón rồi”
“Huống hồ nhà mình đang bận thế này, anh ba cũng chẳng rảnh mà đưa con đi”
Cũng phải, thời gian này đúng là bận thật, vụ cày bừa chưa xong, việc nhà thì cứ
việc nọ nối tiếp việc kia, đất phần trăm còn chưa kịp xới nữa là.
Cái khác thì không sao chứ chuyện đồng áng thì không thể trễ nải được.
Mẹ Khương đổi giọng: “Vậy để hôm đó cả nhà đưa con ra ga”
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Đúng rồi mẹ, quay đầu lại mẹ hỏi chị dâu cả chị dâu hai
xem có đồ gì muốn gửi cho các anh không”
Dù sao hai đầu đều có người đưa đón, mang giúp ít đồ cũng chẳng sao.
“Được, lát nữa mẹ đi hỏi ngay” Mẹ Khương vội vàng đáp, việc này cũng quan
trọng.
Rất nhanh đã đến ngày đi.
Sáng sớm, Liễu Nhân Nhân đã thu dọn xong đồ đạc trong nhà, trùm vải che bụi
lên giường và tủ lớn.
Kéo rèm cửa sổ, xách đồ ra khỏi cửa.
Trong nhà còn mấy đứa cháu nhỏ cần chăm sóc, mẹ Khương thực sự không dứt
ra được nên chỉ cử một mình Liễu Minh Viễn đưa cô ra ga.
May mà hành lý Liễu Nhân Nhân mang theo không nhiều, chỉ có một gói lớn một
gói nhỏ, đến xe đẩy tay cũng không cần dùng.
Chị dâu cả và chị dâu hai cũng nhờ cô mang đồ nhưng chỉ là vài cái áo lót mặc
mùa hè, chẳng tốn sức là bao.
Liễu Minh Viễn đưa hai mẹ con lên tàu: “Em gái, đi đường cẩn thận nhé”
Liễu Nhân Nhân cười nói: “Yên tâm đi anh ba, anh ở nhà cũng thế, chăm sóc cha
mẹ cho tốt, có việc gì thì đánh điện báo cho em”
Liễu Minh Viễn nghĩ em gái đi chuyến này không biết bao giờ mới về, trong lòng
có chút không nỡ: “Em gái, em ở bên đó cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt,
nếu có ai bắt nạt em thì cứ về nhà, nhà cửa bọn anh sẽ trông coi giúp em”
Lời này mà để mẹ Khương nghe thấy thế nào bà cũng mắng cho té tát, đang yên
đang lành nói xui xẻo làm gì!
Liễu Nhân Nhân cười: “Vâng, nếu sống không tốt thật thì em sẽ về”
mua/chuong-269-duyen-phanhtml]
Chuyện tương lai thế nào ai mà biết được.
Liễu Nhân Nhân cũng không phải người chịu để bản thân chịu thiệt thòi, ở trên
đảo mà không vui vẻ thì cô chắc chắn sẽ về.
Giống như lần trước, lần này Liễu Nhân Nhân cũng mua vé giường nằm.
Tuy nhiên lần này trong khoang còn có người khác.
Hoàn cảnh cũng tương tự Liễu Nhân Nhân, là một người phụ nữ trẻ tuổi, trông chỉ
tầm hai sáu hai bảy.
Người phụ nữ dắt theo hai đứa con, hai bé trai một lớn một nhỏ.
Đứa lớn tầm năm sáu tuổi, đứa bé nhìn chỉ nhỉnh hơn Cố Viêm Viêm một chút.
Hai người không quen biết nên ban đầu chẳng giao lưu gì.
Đến trưa, Liễu Nhân Nhân mua một phần cơm nóng trên tàu, hai mẹ con cô chia
nhau ăn.
Một suất cơm khá nhiều, có hai món thức ăn là tôm luộc và đậu phụ hầm cải thảo.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Món chính là cơm trắng.
Đang ăn cơm thì đột nhiên nghe thấy hai bé trai đối diện cũng đòi mẹ mua cơm
ăn.
Người phụ nữ trẻ tất nhiên không đồng ý, lấy từ trong túi ra hai cái bánh bao chia
cho hai đứa con.
Màn thầu bột mì trắng cũng là đồ tốt rồi, hai đứa trẻ không khóc quấy nữa.
Chẳng bao lâu sau, bé trai nhỏ hơn lại đòi uống nước.
Người phụ nữ trẻ do dự một lát rồi nói với Liễu Nhân Nhân: “Cô ơi. cô có thể
trông giúp tôi hai đứa nhỏ một lát không? Tôi đi lấy chút nước nóng”
Liễu Nhân Nhân: “”
Người này cũng thật to gan, ở trên tàu hỏa mà dám giao con cho người lạ.
Liễu Nhân Nhân sợ một mình không trông nổi ba đứa trẻ nên bảo: “Trong bình
của tôi có nước nóng đây, nếu chị không chê thì tôi rót cho chị một nửa nhé?”
Người phụ nữ trẻ rõ ràng rất vui mừng: “Cũng được, cảm ơn cô nhé”
Liễu Nhân Nhân cười không nói gì, rót cho cô ấy nửa bình nước nóng.
Có lẽ trên tàu buồn chán quá, người phụ nữ trẻ mở lời hỏi: “Cô đi tàu đến đâu
đấy?”
Liễu Nhân Nhân đáp nhạt: “Thành phố Thanh”
Người phụ nữ trẻ nghe vậy trố mắt: “Thành phố Thanh á? Trùng hợp thế, tôi cũng
đi thành phố Thanh”
Có lẽ cảm thấy có duyên, cô ấy lại thao thao bất tuyệt: “Chồng tôi đi lính ở thành
phố Thanh, tôi đưa con đi theo quân. À đúng rồi, cô đi thành phố Thanh làm gì?”
Thời buổi này người ta ít đi xa, nhất là người nhà quê, rất nhiều người cả đời
chưa từng ngồi tàu hỏa.
Liễu Nhân Nhân cũng rất ngạc nhiên, quả thực là trùng hợp: “. Tôi cũng đi theo
quân”
“Thật á?” Người phụ nữ trẻ phấn khích vỗ đùi đánh đét một cái.
Trò chuyện một hồi mới biết, người phụ nữ tên là Hứa Chân Chân, chồng cô ấy
cũng giống Cố Thành, đang đóng quân trên đảo.
Khu gia đình quân đội xây xong, Hứa Chân Chân lúc này cũng đưa hai con ra đảo
theo quân.
“Duyên phận rồi!” Hứa Chân Chân vui vẻ nói, “May quá, tôi còn đang lo mình
không tìm được đường đây”
Kể ra cũng thấy lo, chồng cô ấy không rảnh đi đón, bảo cô ấy tự đi.
Nếu không phải vì hai đứa con thì Hứa Chân Chân tức đến mức chẳng thèm đi
nữa.
Liễu Nhân Nhân nhất thời cạn lời: “”
Xem ra vợ chồng nhà này đều vô tư thật.
Hứa Chân Chân liến thoắng: “Tôi nghe chồng tôi bảo bộ đội xây nhà tầng khí phái
lắm, người nhà chúng ta sang đó là được ở nhà mới luôn”