Mã Quế Lan gật đầu đáp: “Được, đến lúc đó chị nhất định sẽ báo cho cô. À đúng
rồi”
Nhớ tới người vừa gặp bên ngoài, Mã Quế Lan đột nhiên hỏi: “Nhân Nhân à, cô
biết hàng xóm cạnh nhà cô là ai không?”
Liễu Nhân Nhân khẽ lắc đầu: “Em không biết, vẫn chưa gặp mặt lần nào”
Mã Quế Lan im lặng một lát, rồi không nhịn được kể: “Người ở cạnh nhà cô cũng
là một đoàn trưởng trong đơn vị đấy. Chị nghe Bình Quý nói. vợ chồng nhà đó
ghê gớm lắm, cả hai đều là người thành phố, mà là từ thủ đô tới cơ”
Hai vợ chồng tuổi đời còn trẻ, ở độ tuổi này mà đã leo lên được cấp bậc đoàn
trưởng, nếu không phải chiến công hiển hách thì. gia thế bối cảnh chắc chắn
không tầm thường.
Nghĩ cũng phải, người ta từ thủ đô đến, gia thế sao có thể kém được.
Dù sao thì Mã Quế Lan hễ nhìn thấy hai vợ chồng nhà đó là thấy sợ, chị ấy phận
người nhà quê, chưa từng giao thiệp với những người như thế.
Chị ấy xuýt xoa: “Cô không biết đâu, người thủ đô đúng là khác biệt, cô vợ nhỏ
kia ăn mặc. nói thế nào nhỉ, quần áo chẳng ra quần áo, váy chẳng ra váy, tà xẻ
cao tít tắp, đến tận chỗ này này”
Vừa nói Mã Quế Lan vừa đưa tay lên đùi mình ướm thử, sợ Liễu Nhân Nhân
không tin.
Liễu Nhân Nhân: “”
Mã Quế Lan chắc là đang nói đến sườn xám.
Các cô đều xuất thân nông thôn, lại sống ở thành phố nhỏ xa xôi lạc hậu, đúng là
chưa từng thấy ai mặc sườn xám.
Thành phố lớn. thời điểm này chưa đến giai đoạn đặc thù kia, có người mặc
sườn xám cũng không lạ.
Mã Quế Lan ngừng một chút, tiếp tục kể: “Còn tóc tai nữa chứ. uốn xoăn tít như
cái bánh quẩy ấy, mấy chị vợ lính khác bảo cái này gọi là gì ấy nhỉ. gì mà
thượng ấy?”
Liễu Nhân Nhân: “Thời thượng?”
“Đúng đúng, chính là thời thượng!” Mã Quế Lan vỗ đùi đánh đét một cái, “Dù
sao thì cũng khác biệt hẳn với chúng ta, cô bảo cô làm hàng xóm với người như
thế, không biết sau này có hòa hợp được không nữa”
Mã Quế Lan cũng không cảm thấy đối phương hơn người, người nhà đến đơn vị
theo quân thực ra phần lớn cũng giống như các cô thôi.
Đều từ nông thôn ra cả, cho dù không phải thì sự khác biệt cũng không quá lớn,
người thời này đều chú trọng gian khổ giản dị.
Kiểu ăn diện thời thượng như cô vợ kia. tuyệt đối là hiếm có khó tìm.
Liễu Nhân Nhân cười nhạt: “Chị dâu đừng lo, hợp thì chơi, không hợp thì thôi, em
cũng đâu phải người dễ bị bắt nạt”
“Dù sao cô cứ để ý một chút là được” Mã Quế Lan dặn dò Liễu Nhân Nhân một
câu.
Rồi chuyển sang chuyện khác, vẻ mặt hơi nghiêm túc: “Chị nghe nói Hợp tác xã
sắp tuyển người đấy, cũng không biết chị có cơ hội không”
Liễu Nhân Nhân ngạc nhiên: “. Hợp tác xã tuyển người ạ? Khi nào thế chị?”
Mã Quế Lan cũng không chắc chắn: “Nghe nói là mấy ngày tới thôi, cấp trên bảo
sẽ ưu tiên cho mấy chị em quân nhân theo chồng như chúng ta, cũng không biết
thật giả thế nào”
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Hôm nào mình đi hỏi thử xem sao”
Cô khá hứng thú với công việc này, chưa nói đến chuyện khác, việc mua thịt mua
rau cũng tiện hơn nhiều.
Mã Quế Lan hơi ngạc nhiên: “Sao, cô cũng muốn vào Hợp tác xã làm việc à? Cô
không phải trông con sao?”
Cố Viêm Viêm còn nhỏ, trên đảo lại chưa có trường học, Liễu Nhân Nhân mà đi
làm thì ai trông con cho.
Liễu Nhân Nhân trầm ngâm: “Cũng chưa chắc, để xem đã chị ạ”
Người nhà đến đơn vị theo quân đông, nếu có người đáng tin cậy thì có thể trả
chút tiền nhờ trông Cố Viêm Viêm giúp.
Mã Quế Lan thực ra cũng muốn vào làm ở Hợp tác xã, có tiền ai mà chẳng muốn
kiếm, lại còn là công việc thể diện như thế.
Chỉ là.
mua/chuong-273-qua-xoaihtml]
Chị ấy cũng biết tự lượng sức mình, bản thân là người nhà quê, lại ít học, chắc
chắn không có ưu thế bằng người thành phố.
Nhưng thử thì vẫn phải thử, cơ hội hiếm có mà.
Mã Quế Lan lẩm bẩm: “Lát nữa chị lại đi nghe ngóng xem rốt cuộc khi nào Hợp
tác xã tuyển người. À quên mất, còn một việc nữa”
Chị ấy đến tìm Liễu Nhân Nhân thực ra còn một chuyện quan trọng muốn bàn
bạc.
Mã Quế Lan nói: “Chị dọn vào nhà mới rồi, theo lý thì lúc này nên mời mọi người
bữa cơm tân gia, chị bàn với Bình Quý rồi, ông ấy bảo chị tự liệu”
“Thế nên. chị mới sang tìm cô bàn bạc đây”
Thời buổi này đúng là có tục lệ chuyển vào nhà mới thì mời cơm họ hàng bạn bè.
Nhưng cũng tùy tình hình, có người mới đến chưa quen biết ai thì để sau bù cũng
được.
Liễu Nhân Nhân suy nghĩ một lát: “Em không vội, để lát nữa em bàn với Cố Thành
xem sao”
Bản thân cô ở đây cũng chẳng quen biết mấy người.
Mã Quế Lan thì khác, chị ấy ở trên đảo lâu rồi, tính tình lại xởi lởi.
Thời gian qua người nhà đến khu gia đình theo quân, chị ấy quen biết quá nửa.
Thấy Liễu Nhân Nhân vẫn chưa quyết định, Mã Quế Lan liền bảo: “Hay là nhà chị
mời trước đi, đằng nào sớm muộn gì cũng phải mời. Chị tính. tầm hai ba hôm
nữa làm hai mâm cơm, mọi người cũng tiện tụ tập một bữa”
Chị ấy là người nóng tính, có việc gì là muốn giải quyết ngay cho xong, chẳng chờ
đợi được.
Liễu Nhân Nhân vội nói: “Chị dâu, đến lúc đó chị cứ báo trước một tiếng, em sang
phụ giúp”
Nói chuyện hồi lâu, trời cũng không còn sớm.
Mã Quế Lan vội vàng đứng dậy: “Chị phải về nấu cơm đây. Nhân Nhân à, rảnh rỗi
nhớ đưa con sang nhà chị chơi nhé, Đại Nữu Nhị Nữu cứ nhắc Viêm Viêm suốt
đấy”
“Chị ở ngay tòa nhà phía sau nhà cô, tầng 4 phòng 405.”
“Vâng ạ, hôm nào em sẽ sang” Liễu Nhân Nhân nói, đúng là nên sang nhận cửa
nhận nhà.
Tiễn Mã Quế Lan ra cổng, thật trùng hợp, vừa vặn nhìn thấy người hàng xóm
xách hộp cơm đi ra, có vẻ như định đi nhà ăn lấy cơm.
Đó là một cô gái trẻ, tuổi tác chạc Liễu Nhân Nhân, bên trong mặc bộ sườn xám
bó sát màu xanh nhạt.
Bên ngoài khoác chiếc áo dạ màu đỏ, tóc uốn xoăn sóng nước tinh tế, đi giày cao
gót trắng.
Ăn diện quả thực rất thời thượng, xinh đẹp lại có khí chất, nhìn là biết khác hẳn
với những bà vợ lính từ nông thôn lên như các cô.
Liễu Nhân Nhân thầm cười trong lòng, thảo nào Mã Quế Lan lại lo cô không hòa
hợp được với người ta.
Trời không còn sớm, Liễu Nhân Nhân không khâu đế giày nữa.
Vào bếp đong bát gạo tẻ nấu cơm.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Trong nhà có cả bếp lò lẫn bếp than, cái thì nấu cơm, cái thì xào rau, không ảnh
hưởng gì đến nhau.
Buổi tối, Liễu Nhân Nhân xào một đĩa ngồng tỏi thịt khô, một đĩa trứng xào hẹ.
Vừa nấu xong cơm thì Cố Thành về, trên tay xách một túi hoa quả, là xoài.
“Ba ba” Cố Viêm Viêm nhìn thấy đồ ngon là chân không bước nổi nữa, đôi mắt
to tròn cứ dán chặt vào túi xoài.
Khóe miệng Cố Thành vương nét cười: “Đi nào, ba gọt xoài cho con ăn nhé”
Liễu Nhân Nhân đón lấy cái túi trong tay anh: “Để em làm cho, anh một tay làm
sao mà gọt? Anh đưa Viêm Viêm đi rửa tay ăn cơm trước đi”