Liễu Nhân Nhân nghĩ tối nay phải bàn bạc với Cố Thành chuyện này.
Cố Viêm Viêm còn nhỏ, không đi bộ xa được, Liễu Nhân Nhân bế thằng bé cũng
mệt bở hơi tai.
Đến Hợp tác xã, Liễu Nhân Nhân bất ngờ phát hiện nơi này hình như cũng đang
cải tạo, bên cạnh xây thêm một gian cửa hàng bán lẻ.
Cũng phải thôi, người nhà lên đảo theo quân đông đúc, quy mô Hợp tác xã trước
kia nhỏ bé chắc chắn không đáp ứng đủ nhu cầu của mọi người.
Trong nhà cũng không thiếu thứ gì mấy, Liễu Nhân Nhân chỉ mua vài củ khoai tây.
Trên đường về, Liễu Nhân Nhân thấy cổng sân nhà hàng xóm mở toang, bên
trong xếp đầy những thùng gỗ lớn, hình như cũng đang chuyển nhà.
Chưa quen biết ai nên Liễu Nhân Nhân cũng không vội sang chào hỏi.
Về đến nhà, Liễu Nhân Nhân lén lấy từ hệ thống ra hai mươi quả trứng gà, một
quả bí đỏ, một bó ngồng tỏi và hai gói mì sợi.
Những thực phẩm này cô vừa để ý thấy Hợp tác xã đều có bán.
Xong việc, Liễu Nhân Nhân định làm mấy đôi dép đi trong nhà.
Cô mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, trên đảo nhiều cát quá, đi giày trực tiếp vào nhà rất dễ
mang theo cát làm bẩn sàn, nhìn rất khó chịu.
Hôm nào đóng cái tủ giày để ở cửa, vào nhà thay dép đi trong nhà sẽ đỡ hơn
chút.
Đang bận rộn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nhà Liễu Nhân Nhân ở ngoài cùng, người khác thường sẽ không đi qua cửa nhà
cô.
Lại ở trong quân khu an toàn thế này, không đóng cổng cũng chẳng sao.
Nhưng Cố Viêm Viêm đang nghịch cát trong sân, lo con chạy ra ngoài nên Liễu
Nhân Nhân vẫn đóng cổng lại.
Giờ này. cô mới đến đây, cũng không biết ai lại đến chơi nhanh thế.
“Ai đấy ạ?” Liễu Nhân Nhân cảnh giác hỏi vọng ra.
“Nhân Nhân à, là chị đây”
Liễu Nhân Nhân vội vàng mở cửa: “Chị dâu, mau vào nhà ngồi”
Mã Quế Lan xách cái giỏ trên tay bước vào, cười tít mắt: “Chị nghe nói chiều nay
cô đến nên qua xem thử”
Vừa nói Mã Quế Lan vừa đảo mắt nhìn quanh sân, rồi trầm trồ: “Phải nói là nhà
bên này vẫn tốt hơn, có sân độc lập, phòng ốc lại nhiều”
Nhà hai tầng trên dưới, nhiều phòng thế này ở được bao nhiêu người cơ chứ?
Mã Quế Lan ở nhà tầng, điều kiện cũng không tệ.
Nhưng so với nhà có sân của Liễu Nhân Nhân thì chắc chắn không bằng được.
Tuy nhiên được ở nhà tầng chị ấy đã mãn nguyện lắm rồi.
Liễu Nhân Nhân cười đầy ẩn ý: “Sau này sẽ có cơ hội mà chị”
Điền Bình Quý giờ còn trẻ, lên chức đoàn trưởng cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Mã Quế Lan thở dài: “Đâu có đơn giản như cô nghĩ”
Giờ không như trước kia, không có nhiều trận mạc để đánh, nhất là loại xuất thân
bần nông ít học như Điền Bình Quý, muốn thăng chức càng khó.
Điền Bình Quý ngầm than thở với chị ấy nhiều lần rồi, bảo là ai đó rõ ràng năng
lực không bằng anh ấy nhưng quân hàm lại cao hơn.
Chỉ vì người ta học đại học, là người có chữ nghĩa nên cấp trên ưu ái đề bạt.
Liễu Nhân Nhân không có ý kiến gì, ở cái thời đại đầy biến động này, chuyện
tương lai ai mà nói trước được.
Họ đều xuất thân nông dân, ở một khía cạnh nào đó. thực ra lại là chuyện tốt.
mua/chuong-272-cho-phienhtml]
Sau này dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không liên lụy đến họ.
“Haizz, nhìn chị này, đang yên đang lành nhắc đến mấy chuyện đó làm gì” Mã
Quế Lan xua tay, chuyển chủ đề, “Cô mới đến, trong nhà chưa có đồ ăn gì phải
không? Sáng nay chị tranh mua được ít rau xanh, mang cho cô một ít”
Mã Quế Lan lấy trong giỏ ra một bó hẹ và một cây cải trắng đưa cho Liễu Nhân
Nhân.
Liễu Nhân Nhân rót hai cốc nước đường, chợt nhớ ra điều gì, cô vào bếp lấy một
túi rau khô và một miếng thịt khô đưa cho Mã Quế Lan.
Mấy thứ này là trước đó cô đã hứa cho chị ấy.
Mã Quế Lan nhìn túi cà tím khô, đậu đũa khô mà thèm rõ dãi, có điều rau khô
nhận thì không sao.
Nhưng thịt khô thì không được, hải sản trên đảo ngày nào cũng có bán chứ thịt
heo thì khác.
Chị ấy ở trên đảo lâu như vậy, Hợp tác xã một tuần cung cấp thịt heo một lần là
tốt lắm rồi, mà chưa chắc đã tranh mua được.
Kể cả nhà ăn quân đội cũng hiếm khi được ăn thịt heo một bữa.
Cho nên thịt heo trên đảo tuyệt đối là của hiếm.
Mã Quế Lan cười nói: “Chị dâu cũng không khách sáo với cô, rau khô chị xin
nhận, còn thịt khô. chị phải trả tiền cho cô, nếu không chị không dám nhận đâu”
Lần trước đã ăn thịt khô của Liễu Nhân Nhân một lần rồi, sao mặt dày ăn không
của người ta mãi được, lại chẳng phải đồ rẻ tiền gì.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Thấy thái độ chị ấy kiên quyết, Liễu Nhân Nhân nghĩ nghĩ rồi bảo: “Chị dâu, hay
là. chỗ thịt khô này chị trả em hai đồng một cân nhé? Không cần phiếu đâu”
Vật giá trên đảo tuy không đắt đỏ như ở quê nhưng chỉ giới hạn ở hải sản và hoa
quả thôi.
Còn lại như thịt heo, lương thực, trứng gà. dùng phiếu mua ở Hợp tác xã thì còn
được.
Chứ mua không cần phiếu thì giá cả cũng chẳng rẻ hơn nơi khác là bao.
Hai đồng một cân thịt khô, ở cái thời đói kém này chắc chắn không tính là đắt.
Nhưng đều là người quen, bán đắt quá cũng không hay, Liễu Nhân Nhân đưa thịt
khô cho Mã Quế Lan cũng không phải để kiếm lời.
Lúc này Mã Quế Lan mới đồng ý.
Miếng thịt khô nặng tầm hai cân, chị ấy đưa cho Liễu Nhân Nhân bốn đồng.
Nhìn thấy lót giày trên ghế sofa, Mã Quế Lan “ố” lên một tiếng, hỏi Liễu Nhân
Nhân: “Cô đang khâu đế giày à?”
Liễu Nhân Nhân khẽ gật đầu: “Vâng, em thấy sàn nhà dính cát khó quét dọn quá,
tính làm mấy đôi dép đi trong nhà, đến lúc đó vào nhà thay dép thì nhà cửa sẽ
sạch sẽ hơn, cũng dễ quét tước”
“. Vẫn là cô biết cách nghĩ” Thực ra Mã Quế Lan định bảo Liễu Nhân Nhân cầu
kỳ quá, ở trong nhà mà cũng đi dép?
Mã Quế Lan quả thực chưa từng nghe thấy bao giờ, thế thì tốn giày lắm à?
Nhưng lời ra đến miệng chị ấy lại vội vàng sửa lại, nghĩ nhà người ta có điều kiện,
đi mấy đôi dép thì có sao đâu?
Mã Quế Lan thấy cô khâu đế giày vất vả thế bèn gợi ý: “Chị đoán sắp tới trên đảo
sẽ có chợ phiên đấy, cô thà ra chợ mua mấy đôi giày còn hơn. Có mấy cụ già
khâu giày mang ra chợ đổi đồ đấy”
Tay nghề các cụ tốt, giày khâu sẽ chắc chắn hơn.
Liễu Nhân Nhân ngạc nhiên: “Thật á chị? Chợ phiên có bán cả giày à?”
“Đương nhiên” Mã Quế Lan từng đi chợ phiên trên đảo một lần rồi, “Quy mô cũng
lớn lắm, giờ người nhà lên đảo đông thế này, chắc đến lúc đó người đi chợ càng
đông hơn”
“Ở chợ cái gì cũng có, nhất là mấy món đồ lặt vặt do bà con tự làm như giày dép,
giỏ rá, rổ rá. giá rẻ mà dùng bền lắm”
Liễu Nhân Nhân nghe vậy mắt sáng rực lên: “Chị dâu, bao giờ trên đảo họp chợ
thế ạ?”
“Chưa chắc chắn đâu, còn tùy thời tiết” Mã Quế Lan nói, “Nhưng đến lúc đó sẽ
thông báo trước cho bà con trên đảo biết”
Liễu Nhân Nhân vội nói: “Chị dâu, nếu có tin gì chị nhớ báo cho em biết với nhé”
Chuyện tốt như đi chợ phiên sao có thể bỏ lỡ được, trong nhà trống huơ trống
hoác, quả thực cần sắm sửa thêm không ít đồ đạc.