Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa

Chương 28: Mua lương thực



Có chiếc giường nhỏ này, sau này đúng là không lo chuyện chỗ ngủ cho em bé.

“Anh ba, tối nay ở lại ăn cơm nhé?” Liễu Nhân Nhân mời.

“Thôi, ở nhà nấu cơm phần anh rồi, anh về ăn đây” Liễu Minh Viễn giúp xong việc

thì co giò chạy biến về nhà như chạy trốn.

Vừa nãy Khương Thúy Hoa đã ân cần dạy bảo, làm xong việc phải về ngay, cấm

được làm phiền không gian riêng tư của vợ chồng son. Cho nên dù cơm bên này

có ngon, Liễu Minh Viễn cũng không dám ở lại.

Trước khi đi, hắn còn lén nhắn nhủ với Liễu Nhân Nhân một câu: “Em út, em phải

trông chừng em rể cho kỹ đấy. Chiều nay anh thấy có mấy cô lượn lờ bắt chuyện

với cậu ấy, nói cười hăng say lắm”

Với chiều cao và ngoại hình của Cố Thành, đúng là rất hút gái. Trước kia ở bộ đội

toàn đàn ông thì không sao, giờ hắn chuyển ngành về địa phương, không đề

phòng không được.

Liễu Nhân Nhân lườm anh trai: “Anh ba rảnh thật đấy” Làm việc mệt thế mà vẫn

không quên giúp nàng trông chừng Cố Thành, đúng là có tâm.

Tuy nhiên Liễu Nhân Nhân chẳng muốn quản Cố Thành. Nếu hắn thực sự ưng

người khác, nàng chẳng những không níu kéo mà còn chúc phúc cho hắn tìm

được hạnh phúc đích thực.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng lúc ăn cơm, Liễu Nhân Nhân vẫn không nhịn được liếc

nhìn hắn.

“Sao thế? Minh Viễn nói gì với em à?” Cố Thành hỏi.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Dáng vẻ thì thụt của hai anh em sao qua mắt được hắn. Lúc này thấy Liễu Nhân

Nhân cứ nhìn mình chằm chằm, đoán ngay là Liễu Minh Viễn mách lẻo gì đó.

Liễu Nhân Nhân hắng giọng: “Không có gì, chỉ bảo là hình như anh được mọi

người quý mến lắm”

Cố Thành nghe vậy cười: “Chiều nay có nói chuyện thêm vài câu với mấy thím”

“Mấy thím á?” Nàng hỏi lại.

Cố Thành kể: “Ừ, là thím Dương vợ đại đội trưởng, thím Béo nhà chú Mãn

Thương đầu thôn, thím Thu nhà chú Nhị Lừa, thím Đường nhà ông Tam, còn cả”

Liễu Nhân Nhân vội ngắt lời: “Thôi đừng kể nữa, anh nhớ kỹ thế làm gì” Nghe tên

nhiều người thế mà đau cả đầu.

Cố Thành nói: “Thì tại anh lần đầu làm cha mà, các thím ấy kể cho anh nghe phụ

nữ sinh đẻ vất vả thế nào”

Liễu Nhân Nhân nín cười: “Anh là đàn ông con trai mà cũng buôn chuyện này với

các thím ấy được à?”

Cố Thành kiên nhẫn: “Họ nói có lý lắm. Thím Dương bảo em sinh con đúng vào

mùa đông, trời lạnh, phải chuẩn bị tã lót, chăn, áo bông mũ mão cho con, tóm lại

là cần kha khá bông. Mà giờ bông trên huyện khó mua. Thím Dương bảo nhà mẹ

đẻ thím ấy trồng bông, đến lúc đó có thể để lại cho mình một ít, anh đồng ý rồi, sẽ

dùng phiếu vải và tiền để đổi”

mua/chuong-28-mua-luong-thuchtml]

Liễu Nhân Nhân gật đầu. Nàng cũng đã may cho con vài cái áo bông nhưng đều

là loại mỏng, loại dày chưa làm, cũng ngại tự nhiên lôi bông ở đâu ra dùng.

Thực ra Khương Thúy Hoa có bảo đến lúc đó lấy lại quần áo hồi nhỏ của mấy đứa

cháu cho con nàng mặc. Nhưng. thời buổi thiếu thốn, “mới ba năm, cũ ba năm,

vá víu lại ba năm”, quần áo trẻ con truyền qua mấy đời rồi. Nếu điều kiện cho

phép, Liễu Nhân Nhân chắc chắn muốn chuẩn bị đồ mới cho con mình.

Cố Thành dừng một chút, nói tiếp: “Thím Béo bảo phụ nữ sinh xong cần tẩm bổ

để có sữa, trong nhà phải chuẩn bị đồ lợi sữa như đường đỏ, kê, trứng gà, tốt

nhất là thịt vài con gà hầm lên mà ăn”

“Khụ. khụ” Liễu Nhân Nhân nghẹn họng, mặt đỏ bừng, “Giờ chuẩn bị mấy thứ

đó còn sớm mà, để sau hẵng tính”

“Không sớm đâu” Cố Thành nói có sách mách có chứng, “Đến lúc đó chẳng lẽ

thịt gà mái đang đẻ trứng trong nhà à? Thím Béo bảo nhà thím ấy vừa có đàn gà

con mới nở, mai anh đi bắt mấy con về nuôi, đến lúc em sinh là vừa thịt được.

Còn nữa, thím Thu bảo”

“Từ từ” Liễu Nhân Nhân sợ hắn lại nói ra câu gì gây sốc, ngắt lời, “Anh cứ tự

xem mà làm, em không có ý kiến gì, miễn đừng để người ta lừa là được”

Con nàng có một người cha trách nhiệm thế này, nàng cũng đỡ phải lo lắng. Có

điều Cố Thành đàn ông con trai biết gì đâu, sợ người ta thấy hắn “ngốc nghếch

lắm tiền” lại dụ dỗ mua linh tinh.

Cố Thành đúng là không hiểu thật, đây cũng là lần đầu tiên hắn ý thức được phụ

nữ mang nặng đẻ đau vất vả thế nào. Nghĩ ngợi một chút, hắn bảo: “Lát nữa anh

sẽ hỏi thêm kinh nghiệm của mẹ”

Hai người trẻ lần đầu làm cha mẹ, trong nhà lại không có người lớn, không hiểu

thì chỉ biết hỏi người khác. Trong lòng Liễu Nhân Nhân cũng khá thấp thỏm, sinh

con là đi dạo một vòng qua cửa tử, sao có thể không lo lắng? Thế nên Cố Thành

chịu khó lo toan mấy chuyện này, trong lòng nàng cũng cảm động, có hắn bên

cạnh áp lực cũng vơi đi ít nhiều.

Liễu Nhân Nhân dặn dò hắn: “Sổ tiết kiệm và mấy xấp tiền em khóa lại rồi, trong

hộp còn hơn 100 đồng tiền lẻ và phiếu, để trong tủ quần áo ấy, không đủ thì bảo

em” Nàng không muốn quản chuyện chi tiêu của Cố Thành, nhưng nhiều tiền thế

mà không cất kỹ thì không yên tâm nổi.

Ăn xong, Cố Thành rửa bát đũa, báo với Liễu Nhân Nhân một tiếng rồi xách thùng

đi ra ngoài. Bảo là ra sông tắm rửa, tiện thể xem có bắt được ít cá nào không.

Không biết thím nào mách hắn là bà bầu ăn nhiều cá thì con sau này sẽ thông

minh.

Hắn thích bày vẽ thì Liễu Nhân Nhân cũng mặc kệ, tự mình tắm rửa rồi lên

giường đi ngủ. Phải công nhận là có thêm cái giường ghép, chỗ ngủ rộng rãi hơn

hẳn.

Hôm sau, Liễu Nhân Nhân lờ mờ biết lúc Cố Thành dậy. Trời còn chưa sáng, Cố

Thành dậy chạy vài vòng bên ngoài, sau đó gánh nước giặt quần áo. Liễu Nhân

Nhân phục sát đất, người đàn ông này năng lượng dồi dào thật.

Lúc dậy nấu cơm, nàng thấy trong thùng gỗ ở bếp có mấy con cá đang bơi: hai

con cá trắm đen to bằng bàn tay và một ít cá tạp nhỏ.

Cố Thành phụ giúp nàng nấu bữa sáng, nói: “Sau này có thời gian anh sẽ ra sông

bắt ít cá về tẩm bổ cho em”

Liễu Nhân Nhân sau lưng vẫn lén ăn thêm, đâu có thiếu chất: “Sức khỏe em tốt

lắm, ban ngày anh còn phải đi làm, đừng có vất vả quá” Nhỡ ốm ra đấy thì ai

chăm ai?

“Chút việc cỏn con này sao làm khó được anh” Cố Thành tỉnh bơ, so với cường

độ huấn luyện trong quân đội thì mấy việc nhà này chẳngõ bèn gì.

Thùng cá nuôi được hai ngày, hôm nay kho cá tạp ăn trước, mai thịt nốt hai con

trắm đen. Trưa nay Liễu Nhân Nhân làm cá tạp kho tàu, củ sen xào, lại ngâm ít

nấm hoang nấu canh. Nhìn mâm cơm, Liễu Nhân Nhân gật gù, ừm, cơm nước

nhà nàng cũng tươm tất phết.

Khoảng 5 giờ chiều Cố Thành về, lấy tiền và phiếu, mượn xe bò của đội lên huyện

mua đồ. Liễu Nhân Nhân bụng to bất tiện, nếu không cũng muốn đi cùng, có tiền

là muốn tiêu ngay, trong nhà còn thiếu nhiều thứ lắm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.