Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa

Chương 29: Tặng quà



Haizz.

Vì đứa bé này mà Liễu Nhân Nhân gặp bao nhiêu bất tiện, bằng không cuộc sống

trong nhà cũng đâu đến nỗi nào.

Mùa này ngày dài, khi Cố Thành trở về trời vẫn chưa tối hẳn. Nghe thấy tiếng

động, Liễu Nhân Nhân đi ra cửa.

Cố Thành lần này chở về cả núi lương thực!

50 cân bột mì thượng hạng, 50 cân gạo tẻ, 100 cân bột ngô, 20 cân kê, 20 cân

bột kiều mạch, 20 cân ngô xay vỡ, 20 cân gạo lứt. Hai gói đường đỏ, 5 cân dầu

cải, 20 mét vải, 5 cân bông, còn có hai hộp đồ hộp vải thiều, hai hộp bánh táo,

một túi táo nhỏ.

Trời đất ơi, mua nhiều đồ thế này, chắc là dùng sạch sành sanh phiếu trong nhà

rồi nhỉ? Không đúng, Liễu Nhân Nhân tuy ít dùng phiếu mua đồ nhưng cũng biết

mấy năm nay mua được nhiều lương thực tinh thế này tuyệt đối không đơn giản.

Người đàn ông này chắc chắn có mánh khóe riêng để mua lương thực.

Liễu Nhân Nhân rất bất ngờ: “Mua được nhiều lương thực tinh thế này á?”

Người nhà quê thực ra dư dả lương thực hơn người thành phố, nhưng ngày

thường đa số ăn lương thực phụ (ngô, khoai, sắn). Một cân gạo tẻ đổi được ba

cân bột ngô, đương nhiên ăn no bụng vẫn có lợi hơn. Đến đây lâu rồi, Liễu Nhân

Nhân cũng quen ăn lương thực phụ.

Cố Thành vừa dọn đồ vừa nhìn nàng nói: “Em đang mang thai, ăn nhiều lương

thực tinh một chút cho tốt”

Hắn không phải người cứng nhắc, có điều kiện tự nhiên phải để người nhà ăn

ngon một chút. Huống hồ theo phong tục, đợi Liễu Nhân Nhân sinh con còn phải

làm cỗ mời khách, phát bánh màn thầu hoặc trứng đỏ nhuộm phẩm màu cho dân

làng để lấy may. Cho nên hắn tiện thể mua nhiều một chút.

Cố Thành bổ sung: “Em cứ yên tâm mà ăn, đợi anh đi làm, mỗi tháng còn có trợ

cấp lương thực, đủ cho chúng ta ăn” Đợi công việc của hắn ổn định, mỗi tháng

sẽ được lĩnh lương thực thương phẩm, cộng thêm tiền lương. tóm lại là nuôi cả

nhà dư sức.

Liễu Nhân Nhân: “”

Nghe câu này sao tự nhiên nàng có cảm giác như ôm được đùi vàng thế nhỉ?

Nghĩ đến mấy năm mất mùa sắp tới, trong lòng Liễu Nhân Nhân xao động, vội nói:

“Anh cứ mua lương thực thoải mái đi, mua được bao nhiêu thì mua, tiền nong

không thành vấn đề” Với nàng mà nói, thực ra lương thực còn mang lại cảm giác

an toàn hơn cả tiền bạc.

Cố Thành ngạc nhiên: “Vẫn chưa đủ à?”

Hắn ăn khỏe thật nhưng trong nhà chỉ có hai người, tiêu hao chẳng đáng là bao,

chỗ lương thực này tuyệt đối đủ ăn.

Liễu Nhân Nhân chớp mắt, nói lấp lửng: “Em thích tích trữ lương thực, trong nhà

nhiều lương thực em mới thấy yên tâm”

Trong nhà trữ nhiều lương thực một chút, đến lúc đó nàng lén lôi đồ từ hệ thống

ra trà trộn vào, cầm cự hai ba năm không thành vấn đề. Chỉ là, cả hai đều có gia

đình, nếu thật sự đến năm mất mùa, cũng không thể chỉ lo thân mình no ấm mà

mặc kệ người thân.

Cố Thành cười: “Được”

Lúc này hắn vẫn chưa biết cô vợ Liễu Nhân Nhân của mình sắp trở thành một kẻ

cuồng tích trữ lương thực.

Liễu Nhân Nhân trong lòng vui vẻ, lại nói: “Nhiều lương thực thế này, để hết trong

bếp thì lộ liễu quá. Giá mà nhà mình có cái hầm thì tốt” Sắp tới dỡ khoai lang về,

có hầm chứa thì bảo quản được lâu hơn.

Cố Thành bảo: “Đợi xong vụ thu hoạch, anh nhờ mấy anh trai sang giúp đào hầm,

tiện thể khoan thêm cái giếng, sau này dùng nước trong nhà cho tiện”

mua/chuong-29-tang-quahtml]

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Liễu Nhân Nhân nghe xong sướng rơn người, sao người đàn ông này lại tốt thế

chứ!

Chỉ là.

“Thế đến lúc đi làm anh còn lên huyện ở không?” Liễu Nhân Nhân hỏi. Nàng

muốn ở lại trong thôn nên mới tính bổ sung những thứ còn thiếu trong nhà.

Nhưng nàng nhớ Cố Thành từng bảo đơn vị sẽ phân nhà, hắn đi làm ở trên huyện

sẽ tiện hơn.

“Chẳng phải em không muốn đi sao?” Cố Thành hỏi ngược lại.

Liễu Nhân Nhân bất đắc dĩ: “Em thì không muốn đi rồi, nhưng bên cha mẹ em.

em còn chưa nghĩ ra cách nói với họ thế nào”

Thực ra trong lòng nàng tính là cứ ở một mình trong thôn, Cố Thành ở trên huyện,

ngày nghỉ thì về. Nhưng nếu làm thế, Liễu Nhân Nhân sợ Khương Thúy Hoa sẽ

trách nàng tùy hứng, không hiểu chuyện.

Cố Thành giọng nhẹ nhàng: “Em muốn ở trong thôn thì anh cũng ở trong thôn,

anh đã bảo anh ở đâu cũng được mà. Chuyện cha mẹ để anh nói”

Ở trong thôn cũng tốt, cha mẹ anh em Liễu Nhân Nhân ở bên này, sau này có

chuyện gì cũng giúp đỡ được nhau.

Liễu Nhân Nhân tò mò: “Anh định nói thế nào? Hơn nữa anh đi làm mà ở trong

thôn không sợ phiền phức à?” Huyện thành tuy không xa nhưng đi cũng mất một

tiếng, ngày nào cũng đi đi về về, thực ra khá tốn thời gian.

Cố Thành: “Không phiền đâu, cũng chẳng xa lắm. Đến lúc đó mua cái xe đạp, đi

lại tiện mà”

Xe đạp á! Nếu có xe đạp thì đúng là tiện thật. Liễu Nhân Nhân không nhịn được

cười, Cố Thành bảo mua xe đạp, nàng tin là hắn mua được.

Cố Thành dọn lương thực xuống chất đống trong bếp. Liễu Nhân Nhân cười tít

mắt đi đến bên cạnh, đưa cho hắn cái khăn mặt: “Điều kiện nhà mình cũng khá,

sau này anh cũng đối xử tốt với bản thân chút đi”

Người đàn ông này nhìn thì có vẻ chiều vợ thương con, nhưng bản thân lại xuề

xòa, có hai cái áo lót mặc tắm rửa giặt đến sắp rách cả rồi.

Cố Thành lau mồ hôi, cười cười không nói. Đàn ông sống thô kệch quen rồi, cơm

no áo ấm là được.

Dọn xong lương thực, còn phải đi trả xe bò. Cố Thành chợt nhớ ra điều gì, bảo

Liễu Nhân Nhân: “Anh đi trả xe cho đội, em soạn ra bốn món đồ đi, anh mang

sang biếu cha mẹ. Lần trước về vội quá chưa kịp mua gì, thất lễ quá” Hơn nữa

mấy tháng nay người nhà họ Liễu chăm sóc Liễu Nhân Nhân không ít, về tình về

lý đều nên tỏ chút lòng thành.

Biếu đồ cho nhà mẹ đẻ, Liễu Nhân Nhân đương nhiên không từ chối, người nhà

đối xử với nàng rất tốt. Nhìn đống đồ trên bàn, Liễu Nhân Nhân bấm đốt ngón tay:

“Một gói đường đỏ, một hộp bánh táo, thêm năm cân bột mì thượng hạng, năm

cân gạo tẻ, thế nào?”

Thời buổi này biếu xén bằng lương thực là thiết thực nhất. Nhà họ Liễu không

thiếu lương thực phụ, biếu chút lương thực tinh để tẩm bổ cho cha mẹ là hợp lý.

Tuy rằng. khả năng cao hai ông bà sẽ tiếc không dám ăn, nhường cho mấy đứa

cháu, nhưng tấm lòng của con cái đến nơi là được.

Cố Thành: “Mấy cái kia được rồi, đường đỏ giữ lại đi, mua cho em ăn đấy”

Liễu Nhân Nhân xì một tiếng: “Thế đổi thành hai hộp đồ hộp nhé, em không

thèm cái này, còn có táo nhỏ nữa mà” Thời này đồ hộp là thứ tốt, chẳng kém gì

đường đỏ.

Cố Thành gật đầu đồng ý.

Liễu Nhân Nhân vừa tìm đồ đựng lương thực vừa bảo: “Lúc nào rảnh anh cũng

mang ít đồ sang biếu cha mẹ anh đi, em. người ngợm bất tiện nên không đi cùng

anh đâu”

Con người sống với nhau là sự qua lại, Cố Thành tốt với cha mẹ nàng, Liễu Nhân

Nhân cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh. Dù sao đó cũng là cha mẹ

ruột của hắn, việc nên làm vẫn phải làm. Vẫn câu nói cũ, miễn là không sống

chung dưới một mái nhà, Liễu Nhân Nhân sẵn sàng duy trì hòa bình ngoài mặt.

Mắt Cố Thành sáng lên: “Được, đợi anh xong việc sẽ đi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.